Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 99: Chương 99: Đứa bé trong bụng cô ta rốt cuộc có phải của con không




Máy bay hạ cánh ở Nam Thành đã là buổi chiều rồi, Lương Hạnh xuống máy bay, không có nhẫn nại cùng anh đợi tài xế, thuận tay vẫy một chiếc taxi vội vàng về nhà.

Anh không cản được, cuối cùng chỉ có thể tự mình đợi tài xế.

Ngồi trên xe, mở điện thoại lên, xuất hiện thông báo cuộc gọi nhỡ của mẹ Triệu.

Anh chuyển tay vẫn ấn gọi lại: “Alo, mẹ.”

“Con bây giờ đang ở đâu?” Giọng u ám của mẹ Triệu pha lẫn sự tức giận ở đầu bên kia truyền tới.

“Mẹ làm sao thế?” Triệu Mịch Thanh nhíu mày.

“Mẹ làm sao? Mẹ hỏi con, Lương Hạnh có phải đến công ty con tìm con rồi hay không?’

Sắc mặt của anh bỗng tối sầm: “Ai nói với mẹ?”

Trong nhà trừ bảo mẫu chỉ có một mình bà ta, trừ ra ngoài đi khiêu vũ với một bà bạn già, bà ta cái gì cũng không làm, làm sao đột nhiên biết Lương Hạnh mang thai, còn cả chuyện cô đến Long Đằng.

Hai mắt bỗng híp lại, giữa chân mày bị khí đen che phủ, anh trầm giọng nói: “Phó Tuyết Thảo nói với mẹ?”

Anh quả nhiên không nên giữ lại người phụ nữ đó.

“Con không cần quan tâm ai nói cho mẹ, con biết video con đuổi theo người phụ nữ đó ra ngoài đã bị truyền khắp Long Đằng rồi không?” Mẹ Triệu tức giận, thật sự hận sắt không thể rèn thành thép: “Đã ly hôn rồi, cô ta sao còn quấn lấy con không buông? Mẹ phải đi tìm người phụ nữ đó nói rõ ràng mới được, một chút xấu hổ cũng không có!”

“Mẹ!” Triệu Mịch Thanh bỗng lạnh giọng, rõ ràng mà có lực nói: “Sự việc không có liên quan đến mẹ, mẹ không cần xen vào, đến lúc đó đều khó xử, mặt mũi của mẹ sẽ để đâu?”

“Cô ta trẻ tuổi còn không biết xấu hổ, mẹ còn biết xấu hổ làm gì? Ba lần bảy lượt quấn lấy con, bây giờ lại chạy đến công ty của con làm phiền, điều này thế mà được à? Mẹ nghe nói con hôm nay cũng không đến công ty, chính là vì người phụ nữ đó?”

“Còn nữa, đứa bé trong bụng cô ta rốt cuộc có phải là của con không?”

Nghe thấy lời nói bên tai của mẹ, sắc mặt của Triệu Mịch Thanh càng lúc càng khó coi, không nhịn được mà cắt ngang bà ta: “Con bây giờ vừa về Nam Thành, những chuyện này con về đến nhà sẽ giải thích với mẹ.”

Dứt lời liền tắt máy.

Gần như không có dừng lại, anh lại đăng nhập vào diễn đàn của nội bộ công ty, tin đầu tiên chính là hình ảnh anh rảo bước theo Lương Hạnh rời khỏi công ty, giống như là góc quay từ camera giám sát trong đại sảnh.

Nick clone đăng tin.

Dưới phần bình luận cũng nhiều nick clone, dù sao chuyện công khai bình luận về tổng giám đốc, không có mấy ai có lá gan này.

Anh chỉ mở ra xem, còn chưa xem xong, điện thoại của Lưu Nam gọi đến.

Bạn học Nam lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Triệu, chuyện trên diễn đàn là sự lơ là của tôi, tôi bây giờ cho người đi điều tra ai đăng, sau đó xóa đi.

Triệu Mịch Thanh yên lặng vài giây, ngữ điệu lạnh nhạt căn dặn: “Điều tra ai đăng là được, những chuyện khác không cần quan tâm, cũng không cần xóa.”

“Á? Không... xóa sao?” Lưu Nam sững người.

Mặc dù sự thật anh ta cũng coi như tận mắt nhìn thấy rồi, nhưng sau khi bị người ta bàn luận thêm dầu thêm muối nghiễm nhiên trở thành một câu chuyện khác, danh tiếng cũng không hay.

Tổng giám đốc Triệu luôn nghiêm khắc chấp hành chế độ yêu cầu của công ty, sao lần này có thể chấp nhận được?

“Cứ làm theo lời tôi nói là được rồi.” Triệu Mịch Thanh không có giải thích nhiều.

“Ồ.... được.”

...

Lương Hạnh nửa đường sau khi nhận được điện thoại của mẹ Lương thì quay đầu đến nhà giam ba cô bị giam giữ.

Ở đại sảnh tòa hành chính nhìn thấy mẹ Lương, còn có một người đàn ông lạ mặt, trung niên khoảng 40 tuổi, người mặc vest, người đàn ông nhìn thấy cô thì chào hỏi trước: “Cô Lương, tôi họ Nhạc.”

“Ông chính là luật sư Nhạc?” Lương Hạnh đưa tay bắt.

“Đúng, là Tổng giám đốc Triệu bảo tôi đến.”

Lương Hạnh cười cứng nhắc, cúi đầu với ông ta, cảm kích: “Vất vả cho ông rồi.”

“Nên làm, không bằng ngồi xuống trước rồi nói.”

Lương Hạnh gật đầu, đỡ mẹ đến phòng nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.