Lương Hạnh lái xe về nhà, gặp phải anh Hoắc ở trước cửa ra vào.
Sau lần cãi vã không lớn không nhỏ ở bệnh viện hôm trước đến giờ, hai người vẫn chưa gặp lại nhau, lúc này đột nhiên bất ngờ gặp gỡ, cũng có chút xấu hổ.
Anh Hoắc đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, có vẻ bình thản hơn rất nhiều, chỉ thấy anh dẫn đi đi vào nhấn nút mở thang máy, lại ra hiệu mời cô vào trước, tuy hai người không nói gì, nhưng người đàn ông luôn thể hiện vẻ lịch lãm phong độ.
Lương Hạnh bỏ tay vào tui, sau khi vào thang máy, không thể tránh khỏi mà nhìn anh vài lần, mở lời: “Anh Hoắc đến đây… là để?”
Người đàn ông quen tay mà đút tay vào túi quần tay, tươi cười đầy lễ phép: “Tôi đến đón La La, nghe nói cô cũng đã về, cứ ở nơi này mãi cũng không tiện, vừa lúc công việc ở Kinh Đô của tôi cũng sắp xong rồi.”
Lương Hạnh nghe vậy, ánh mắt nghiêm túc, vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn, cô nhìn chằm chằm con số trên thang máy, chuẩn bị sẵn sàng bước ra, chờ thang máy “đinh” lên mở cửa ra, cô giả vờ như phải bước ra, đồng thời lạnh nhạt nói: “Lần này tôi đến Kinh Đô công tác, tranh thủ thời gian đến bệnh viện, may mắn gặp được vợ trước của anh Hoắc.”
Người đàn ông cũng bước ra theo, nghe thấy cô nói vậy thì bất giác dừng lại, đứng trước cửa thang máy không đi nữa.
Lương Hạnh cũng không cảm thấy kinh ngạc, thấy anh không đuổi theo, cũng xoay người lại đối diện với anh: “Dù sao La La cũng là bạn thân nhất của tôi, có một số việc có thể cô ấy không truy cứu, nhưng tôi nhất định phải biết rõ thay cô ấy, hy vọng anh sẽ thông cảm.”
Anh Hoắc trầm giọng, lâu rồi không gặp, anh bắt đầu để râu, kết hợp với gương mặt đẹp trai này, cũng lộ ra một chút phong độ của một ông chú, cũng càng quyến rũ hơn.
Châu La La thích kiểu người này thật ra cũng không có gì đáng để kinh ngạc.
“Cho nên, cô đã biết rõ điều gì rồi?” Anh nói, giọng đầy nặng nề.
“Cô ta đẹp hơn tôi nghĩ, dịu dàng thông minh, cách ăn nói cũng không giống người thường, nghe nói là giảng viên đại học, giảng viên tiến sĩ của đại học Kinh Đô.”
Lương Hạnh rũ mắt, dần rơi vào trong hồi ức, nhớ đến bóng người thon gầy nằm trên ga giường trắng tinh kia, công thêm ngón tay xương xẩu rõ ràng khi cô bưng ly lên uống nước, vẫn còn cảm thấy cứng họng.
“Nhưng cô ta cũng rất tiều tụy, sắc mặt không ổn, gầy trơ xương. Chuyện cô ta bị trầm cảm cũng đã truyền khắp đại học, bây giờ công việc của cô ta cũng đã bị tạm ngừng, khi nào mới được làm lại, có còn được đi làm lại hay không, vẫn còn chưa biết trước được.” Cô lại bổ sung, đứng ở góc độ của một người xem, thể hiện ra chút lạnh nhạt.
Anh Hoắc nghe đến đây, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên chút không nỡ.
Lương Hạnh phát hiện, nở nụ cười châm chọc: “Tôi không tiện phán xét sự lựa chọn của cá nhân anh, dù sao hai người đã ly hôn rất nhiều năm rồi, nhưng tôi nghe vợ cũ của anh nhắc đến anh, vẫn luôn nhớ nhung những điểm tốt của anh. Có thể thấy được cô ta rất yêu anh, cũng không khó mà đoán ra được trước đây anh thật sự rất tốt với cô ta.”
“Vậy thì sao chứ?” Anh Hoắc lộ ra vẻ mặt tìm tòi, có lẽ là có ý định đối chọi với nhau, giọng điệu rõ ràng đã lạnh hơn.
“Cũng có nghĩa là tôi có đủ lý do để nghi ngờ rằng anh Hoắc là một người không thể yêu trong thời gian dài, bây giờ anh đối xử tốt với La La, cũng không thể loại trừ khả năng sau này anh sẽ gặp người càng hợp ý hơn, cô ấy cũng sẽ trở thành vợ cũ của anh như bây giờ.” Lương Hạnh cong môi: “Có mấy ai sẽ đi tin những lời thề thốt bên ngoài chứ.”
Anh Hoắc nghe cô nói xong, đột nhiên cúi đầu cười: “Cô nói như vậy, cũng có ý là không định cho tôi bước vào nhà sao?”
“Vậy thì cũng không phải.” Lương Hạnh rũ mắt, ra vẻ nhượng bộ: “Dù sao thì hôn nhân là của hai người, tôi nói những lời này với anh Hoắc cũng chỉ vì muốn nhắc nhở anh, bây giờ anh còn chưa đến bốn mươi tuổi, cuộc đời còn rất dài, có một số việc hy vọng anh có thể suy xét kỹ càng.”
Cô nói những lời này, làm anh Hoắc phải đảo mắt, sau đó kỳ quái nhíu chặt mày lại: “Cô Lương, tôi phát hiện ra cô có một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Anh lại cười, nhướng người về phía trước: “Mọi thứ đều phải hoàn mỹ, đây cũng không phải là một thói quen tốt.”
Anh nói xong, nhấc chân vòng qua người Lương Hạnh, quẹo qua một khúc quanh rồi gõ cửa.
Lương Hạnh ngẩn ra trong một giây, đuổi theo, đứng ở phía sau anh định cãi lại, nhưng không ngờ cửa lại mở ra rất nhanh, cô chỉ có thể nuốt lại những lời sắp nói.
Lúc đổi giày, người đàn ông đột nghiên nghiêng mắt sang nhìn cô: “Người như cô, chỉ sợ chỉ có mình Triệu Mịch Thanh mới chịu được, nghe nói hai người đã kết hôn lại rồi đúng không?”
Lương Hạnh đang cầm dép lê trong tủ để giày ra, nghe vậy thì mặt hơi khựng lại, lập tức nghe thấy thấy mẹ Lương nghe tiếng được tiếng không khom lưng đi đến hỏi: “Kết hôn lại, kết hôn lại gì thế?”
Dáng vẻ kia giống như muốn ăn thịt người, hai mắt đăm đăm, như dao nhỏ rơi trên người Lương Hạnh.
Mặt Lương Hạnh trắng bệch, nhìn anh Hoắc, chỉ thấy anh từ tốn thay giày, cười tủm tỉm mà trả lời: “Lúc trước La La bảo con giới thiệu bạn trai cho Lương Hạnh, con nói cũng có biết một người, nhưng khoảng thời gian trước anh ta đã kết hôn lại với vợ củ của anh ta, đúng là rất đáng tiếc.”
Mẹ Lương nghe thế, gương mặt lập tức giãn ra, quơ vá cơm đến trước mặt Lương Hạnh: “Hai người không có duyên thì cũng không có gì đáng tiếc, mau rửa tay đi ăn cơm.”
Lương Hạnh cúi đầu, đặt túi xách xuống đặt lên tủ để giày, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc này anh hoắc cũng không nhanh không chậm mà vươn tay hứng chút nước, cười nhạt nói: “Tôi cũng chỉ muốn giúp cô thử thái độ của bác gái, có ý tốt.”
Lương Hạnh cúi đầu lấy nước rửa tay, xoa thật mạnh, vô cùng tức giận.
“Hai người làm gì đó?” Lúc này, bên tai vang lên một giọng nói nặng nề, Lương Hạnh ngẩng đầu, thấy một người trưng gương mặt trắng bệch không hề trang điểm, tóc tai rối bù đứng trước cửa nhà vệ sinh.
“Hỏi anh Hoắc nhà cậu đi.” Lương Hạnh rửa tay xong, lấy khăn giấy lau, vừa ném khăn giấy vào thùng rác, vừa xoay người đi ra ngoài.
Châu La La vác cái đầu ổ gà, ngáp dài lê chân bước theo sau, đi theo sau Lương Hạnh vào phòng trẻ em.
Trong phòng, Hoắc Giác và An Ngôn nằm cạnh nhau, đều ngủ rồi, nhưng hốc mắt của An Ngôn còn dính chút nước mắt, nhìn là biết ngay khóc mệt mới ngủ.
Lương Hạnh cực kỳ đau lòng, vươn tay lau khô nước mắt trên mặt cậu bé, cứ ngồi xổm ở đó không nói nên lời nhìn, cổ họng đắng chát, chát đến nỗi mắt cô cũng đỏ lên.
“An Khê không có ở đây, An Ngôn cũng gầy đi.” Châu La La nhìn gương mặt nghiêng của Lương Hạnh, đỡ góc bàn ngồi xuống bên cạnh, nặng nề nói: “Mấy ngày nay mỗi khi rảnh là bác gái lại khóc, không khóc thì cũng thở dài, lát nữa ăn cơm cậu đừng chọc bác ấy giận, nói cái gì thì cậu cứ trả lời là được.”
“Ừ.” Lương Hạnh sụt sịt lỗ mũi, giọng nghẹn ngào.
Tuy cô chỉ mới lướt tay nhẹ qua mặt của cậu bé, cậu bé lại chậc lưỡi, duỗi tay nắm lấy, sau đó tư thế ngủ cũng an ổn hơn.
Cô cứ lẳng lặng nhìn như thế, mãi đến khi anh Hoắc đến, mở hé cửa ra, trầm giọng nói với hai người ở bên trong: “Ăn cơm đi.”
Lương Hạnh thu ánh mắt lại, đỡ Châu La La ra ngoài, sau đó ngồi vào bàn ăn, có không ít người ăn cơm nhưng không khí lại yên lặng đến kỳ lạ. Mẹ Lương chỉ ăn một chén canh, trông cũng không có ý định ăn cơm, Lương Hạnh không nỡ, bưng chén của bà định vào bếp xới cơm, cũng bị bà cản lại.
“Mẹ không đói bụng, không muốn ăn.” Mẹ Lương ôm chén lại, cực kỳ cố chấp.
Dì thấy vậy, bưng nồi cơm trong bếp ra, đứng cạnh mẹ Lương: “Bà chủ không ăn cơm suốt mấy ngày rồi, cứ như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi, bây giờ cô Lương cũng đã về, bà ăn một chút đi.”
Mẹ Lương nghe vậy vẫy tay, mệt mỏi lắc đầu: “Tôi không muốn ăn, An Khê không có ở nhà, tôi không có tinh thần để làm việc gì khác, cũng không biết bây giờ con bé sống thế nào, có nhớ bà ngoại không…”
Chỉ hai ba câu đã làm người ngồi trong bàn đều lặng im.
Mẹ Lương lại ngẩng đầu nhìn Lương Hạnh: “Mấy ngày nay, mỗi khi ba con tỉnh táo lại đều nhắc mãi hai đứa bé, Hạnh Hạnh, con nghĩ cách đón con bé về đi…”