Loại phát hiện này chỉ xảy ra trong phút chốc, Lương Hạnh không chút do dự thừa nhận, do đã quen với những thay đổi gần đây của anh, bây giờ thấy dáng vẻ trầm mặc ít lời của anh cô thấy có chút không quen.
Cô rũ mắt trong lòng bắt đầu suy tư từ lúc nào thì anh trở nên như vậy, khi về nhà thái độ cũng không như vậy, hình như kể từ khi đối mặt với cô trước cửa phòng ngủ thì đã có chút kỳ lạ rồi, khi đó…hình như anh đã đi ra từ phòng ba cô ra thì phải.
Ba cô đã nói gì với anh…?
Phụ nữ thật đúng là sinh vật nhạy cảm, Lương Hạnh cảm nhận cực kì sâu sắc, cô thực sự không muốn nghĩ đến nhưng càng cố không nghĩ tới thì lòng lại càng tò mò.
Khẽ véo ngón tay, cô thỉnh thoảng nhìn lên cửa sổ, nhưng ánh mắt lại như có như không liếc nhìn anh.
Sau khi chiếc xe rẽ sang một làn đường khác, người đàn ông cuối cùng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng, giọng điệu thong thả không có gì khác thường: “Lần đầu em gặp tôi là khi nào?”
Người Lương Hạnh run lên một cái, không nghĩ tới anh trầm mặc lâu như vậy, câu đầu tiên lại hỏi về điều này, mà còn hỏi xa như vậy. Truyện Lịch Sử
Cô lãnh đạm nói: “Đã lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ nữa.”
“Em vẫn luôn yêu tôi sao?”
Câu thứ hai trực tiếp làm Lương Hạnh đỏ mặt, không thể tưởng tượng được quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Mặc dù biết anh rất thẳng thắng trong chuyện tình cảm, nhưng mẹ nó cũng đâu cần nói hoạch toẹt ra vậy chứ? Nếu không phải anh quá nghiêm túc, thì cô đã tưởng là do mình hoang tưởng rồi.
Trong phút chốc cô như hiểu ra vấn đề, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, xấu hổ buồn bực nói: “Anh và ba tôi vô phòng là để nói chuyện này à?”
Phỏng chừng là ba cô đã nói cho anh biết.
Nhìn phản ứng của cô, trong lòng Triệu Mịch Thanh càng khẳng định, cong khóe môi lên, dường như có chút thỏa mãn, giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn: “Nếu không, em cảm thấy tôi cùng ông ấy có chuyện gì để tán gẫu với nhau? Khi chúng ta ly hôn, ông cũng vừa vào tù, ngay cả lần cuối cũng không thể gặp mặt, tự nhiên có rất nhiều chuyện để bàn giao.”
Lương Hạnh thấy có chút mất mặt, ý nghĩ muốn nhảy xe cũng xuất hiện luôn rồi, lạnh giọng nói: “Quan hệ của tôi và ông ta như thế, lời của ông ta cũng có thể tin được sao?”
Cô hít sâu một hơi rồi cắn răng nói: “Coi như..coi như trước đây tôi có yêu anh, nhưng bây giờ lòng tôi đã chết, nếu không tại sao tôi lại ly hôn với anh.”
Ánh mắt sắc bén của Triệu Mịch Thanh trong nháy mắt trở nên nặng trĩu, tay anh siết chặt vô lăng.
Toàn bộ không gian chỉ trong thời gian ngắn lại yên tĩnh trở lại.
Một chút lạc lõng hiện lên đáy mắt, giọng Triệu Mịch Thanh khàn đi: “Ba năm qua…em có phải đã rất đau khổ không?”
Khi kết hôn, anh đã yêu cầu ký hợp đồng, cô không hề do dự ký tên, nỗi lòng chất chứa trong ba năm qua cô chưa từng hé lộ dù chỉ một chút, nếu không phải vì đã quá thất vọng, có lẽ cô cũng sẽ không lựa chọn ly hôn.
Anh đã quá lạnh nhạt với cô, ba năm, dù là ai cũng không thể chịu đựng được.
Vì vậy khi biết chuyện này anh đã rất thư thả đồng ý ly hôn với cô, nhưng cơn đau nhói trong lòng lại ngày càng kịch liệt.
Lương Hạnh khó khăn mím môi, lạnh nhạt nói: “Quên đi, dù trong lòng có bao nhiêu tâm tình, không thể nói ra thì cũng chỉ hoài công.”
Triệu Mịch Thanh im lặng, không nói gì, anh không thể biện minh cho mình một lời nào nữa.
Lương Hạnh cũng không còn gì để nói, hai người lại rơi vào không gian riêng, ánh mắt cũng không nhìn về nhau nữa.
……
Phòng KTV riêng dưới lầu công ty Doanh Tín.
Phó Tuyết Thảo đẩy cửa ra, xông vào, nhìn rõ người trong phòng rồi không nói một lời tát người đàn ông một cái.
Nhưng tay vừa nâng lên đã bị người đàn ông kia chặn lại.
Phó Tuyết Thảo tức giận, nhấc chân đạp tới.
Người đàn ông vẫn không tránh, đùi bị đá trúng một cú, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh, đồng thời hất tay cô ra.
Phó Tuyết Thảo mặt mày tái xanh, hơi thở dồn dập: “Đây là tin tốt của anh đó hả?”
Người đàn ông đút hai tay vào túi quần, đáy mắt tối mịch, lạnh lùng nói: “Tối hôm qua Triệu Mịch Thanh đột nhiên trở về, nếu lúc đó cô ta xảy ra chuyện gì thì toàn bộ người trong quán rượu đừng hòng thoát được. Tôi cũng không muốn chỉ vì sự ngu ngốc của cô mà bị liên lụy.”
“Anh ta về thì sao? Dù cho anh ta có nghi ngờ cũng không có bằng chứng, nhưng anh lại lãng phí cơ hội tốt như vậy, anh nghĩ là còn có lần sau sao?” Phó Tuyết Thảo tức giận lớn giọng.
Tối hôm qua chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần đem cô giao cho lão Hàn, người phụ nữ kia nhất định sẽ thân bại danh liệt, không thể nào trở mình, còn đứa bé trong bụng cô…Say rượu mất trí, dù Triệu Mịch Thanh có tức giận thì sao, có ba cô ta, anh ta cũng không dám làm gì cô ta.
Nhưng chỉ vì Mục Điệp, bao nhiêu công sức của cô đều đổ sông đổ biển, hơn hết người đàn ông này rất khôn ngoan, hôm nay nhất định anh ta đã nhận ra điều gì đó.
Mục Điệp cười gằn, nhìn cô ta như đứa thiểu năng: “Lần đầu tên tôi thấy người ngu xuẩn đến vậy, tôi thật nghi ngờ trí tuệ của mình, tại sao lúc trước lại hợp tác với cô chứ.”