Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 181: Chương 181: Mùi chua của tình yêu




Châu La La bỏ quyển sách trong tay xuống, nhíu mày liếc mắt nhìn cô, trả lời một cách tinh nghịch: “Là không có thời gian... hay là sợ không có ai đi cùng với cậu?”

Lương Hạnh cầm lấy quyển sách hướng dẫn ở trong tay tùy ý nhìn, cũng không né tránh, nói thẳng vào: “Mấy khóa học này đều là hai vợ chồng cùng học với nhau, cậu không nhìn thấy là những người bọn họ đi một đôi à, một mình tớ ở đó cho dù da mặt có dày thì cũng không chịu nổi ánh mắt của bọn họ đâu.”

“Vậy thì cậu tìm người đến không phải là được rồi đó à?” Châu La La rất nói rất thờ ơ.

Lương Hạnh ngước mắt lên nhìn cô, đương nhiên là biết câu nói tiếp theo của cô muốn nói cái gì, trực tiếp cho cô thấy thái độ: “Triệu Mịch Thanh là không thể nào, những người khác cũng không có, nếu như không thì cậu đi cùng với tớ đi?”

“Tớ mới không muốn đi đâu.” Người phụ nữ lập tức mở to mắt từ chối, còn khoa trương ôm mình né tránh qua phía bên cạnh: “Mắc công người ta lại tưởng tớ là les, tính hướng của tớ rất là bình thường.”

“...”

“Hơn nữa Triệu tổng sao có thể không được?” Châu La La không hiểu nhìn cô, tiếp tục nói: “Không phải là bây giờ anh ta đối xử với cậu rất tốt đó à? Mà bây giờ tớ đều có thể ngửi được mùi vị chua của tình yêu từ trên người của cậu đó, rõ ràng đã dao động rồi mà còn lập đền thờ, cậu cẩn thận sau này bị người phụ nữ khác nhanh chân đến trước, lúc đó hận tới chết.”

Lương Hạnh dẫn cô đến lớp rèn luyện đi dạo, đôi mắt tùy ý quan sát, nghe lời của bạn tốt, mi tâm lộ ra một tia bực bội: “Nào có đơn giản giống như cậu đã suy nghĩ, cậu đừng có quên giữa đó còn có mẹ của anh ta nữa.”

Sự bất mãn của mẹ Triệu đối với cô thật sự không cần phải che giấu, thậm chí đã tăng lên đến trình độ chán ghét, cộng thêm chuyện của ba cô càng không có khả năng cần đứa con dâu này.

Hơn nữa cô vốn dĩ cũng không phải là loại phụ nữ cúi đầu nhịn nhục, đã bị giáo huấn một lần, lần này tuyệt đối sẽ không tùy tiện thỏa hiệp nữa.

Châu La La có chút bất ngờ: “Mẹ của anh ta ngay cả cháu trai mà cũng không cần nữa hả? Hai đứa lận đó, nếu như là một trai một gái thì bà ta có cầu xin bồ tát cũng không cầu được đâu.”

Lương Hạnh cười nhạo một tiếng, cẩn thận nhìn kiến thức về phụ nữ mang thai được dán ở trên tường, không quan tâm nói: “Cậu nghĩ là mẹ có thể quản con cả một đời? trước đó không nói đến Triệu Mịch Thanh, hiện tại mẹ của anh ta có loại thái độ này dù tớ có thật sự phục hôn thì cũng sẽ chướng mắt đủ kiểu, tớ cũng không phải là cần thiết muốn chạy đến trước mặt của bà ta bị bà ta xem thường, hiện tại ở loại trạng thái này không phải là rất tốt à?”

Hơn nữa sức khỏe của mẹ Triệu còn không tốt, nếu như cô mà làm con dâu thì không thể phản kháng lại một chút xíu nào, nếu không thì sau này tức giận không có chỗ bộc phát à. Người đàn ông đó đứng giữa mới là khó khăn nhất, hiện tại không có mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu ràng buộc, miễn là bà ta có thể khách khí tôn trọng, những cái khác cũng không cần phải cố kỵ quá nhiều.

Châu La La vui mừng gật đầu: “Đúng đó, chị em tuyệt đối tán đồng cách suy nghĩ này của cậu.”

Trước đó nghe thấy Lương Hạnh nhắc đến mẹ Triệu, cô còn sợ rằng người phụ nữ này là một người mềm lòng, cái gì cũng không suy nghĩ lại trở về nhà họ Triệu, lần này thì yên tâm rồi.

Hàng lông mày tinh tế của Lương Hạnh chau lại, khuôn mặt trắng nõn xoay chuyển nhìn về phía cô, giống như cười mà không phải cười: “Chỉ nói tớ, vậy còn cậu thì sao? Ngày hôm qua thấy cậu đăng trên khoảnh khắc, tay của người đàn ông đó không phải là của anh Hoắc đó chứ?”

Là ảnh tự chụp, nhưng mà ở bên cạnh chỉ lộ ra nửa bên mặt và bàn tay của người đàn ông, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Châu La La lập tức cười ngây ngô, gương mặt xinh đẹp càng trở nên xinh đẹp thêm, khóe mắt cong cong lộ ra một hơi thở ngọt ngào.

Lương Hạnh lập tức ghét bỏ buông cô ra, run một cái toàn thân nổi đầy da gà: “Đúng là chua đến nỗi xương cốt đều giòn, không phải là trước đó cậu còn nghi ngờ trong nhà của anh ta còn có vợ nữa à? Bây giờ không sợ nữa?”

“Hihi... bây giờ đã biết rồi, ảnh chụp trong ví tiền của anh ấy là em gái của anh ấy, mười tám tuổi, mấy ngày trước tớ vừa mới gặp một lần.”

Cô vừa nói vừa cười, là một vẻ đẹp tự nhiên, giọng điệu rõ ràng như là đang trút được gánh nặng.

Lương Hạnh nhướng mày: “Ngay cả người nhà cũng đều đã gặp rồi, cho nên... hai người đã xác nhận mối quan hệ?”

Cô mím môi do dự một hồi rồi sau đó mới ngại ngùng gật đầu, tiếp đó lại bổ sung thêm: “Có đều là bây giờ cũng chỉ âm thầm thôi, thân phận của hai người bọn tớ hiện tại đều rất xấu hổ, tớ có thể hiểu được anh ấy.”

Lương Hạnh im lặng, sau đó kéo khóe môi nở một nụ cười ấm áp, vỗ vỗ vào vai của cô, tiếp tục đi về phía trước: “Tự cậu biết là được rồi, có chuyện gì chịu thiệt cứ nói với tớ.”

Không thể công khai tình cảm, cho dù có lý do hợp lý, thời gian lâu dài cũng không khỏi làm cho người ta chua xót trong lòng, ở trong cùng một không gian nhưng lại phải giả vờ như xa lạ, cô có thể hiểu được cảm giác này vô cùng rõ ràng. Nhưng mà tình yêu chân chính vẫn đáng giá để thử một lần, có thể đi đến cuối cùng hay không còn phải dựa vào bọn họ.

Sau khi ra khỏi lớp rèn luyện, hai người đi dạo ở cửa hàng tổng hợp gần đó một hồi, cuối cùng Lương Hạnh cảm thấy có chút mệt mỏi, sau đó nói lời tạm biệt Châu La La rồi lên xe của Nghiêm Minh.

Lúc này ở Kinh Đô.

Trong phòng làm việc của tập đoàn Phong Thụy, sau khi một đám người đi rồi người đàn ông ở vị trí chủ vị tắt máy tính, lại nhắm mắt đưa tay đè lên mi tâm.

Cả nửa ngày, một ly nước vẫn còn bốc hơi nước đặt ở trước mặt của anh ta.

“Thượng tổng, anh đã liên tục họp ba ngày rồi, nếu không thì nghỉ ngơi một lát đi?”

Người đàn ông buông tay xuống, mở đôi mắt đen nhánh ra, chậm rãi nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hời hợt nói: “Không cần đâu, chuyện tôi kêu cô xử lý như thế nào rồi?”

Thư ký gật gật đầu cung kính nói: “Phía dưới đã điều tra rõ ràng, chuyện lần này đúng là có liên quan đến Long Đằng, chúng ta tổn thất không ít.”

Cho dù là ở bên cạnh Thượng tổng lâu như vậy rồi, đó là lần đầu tiên cô ta bị khiếp sợ. Hai xí nghiệp lớn vừa có chút động tỉnh nhỏ thì toàn bộ thị trường đều sẽ bị ảnh hưởng, sau khi trở về từ Nam Thành gần như là anh ta không dừng làm việc, nhưng mà lại bị phía Long Đằng chèn ép, lần này vẫn bị tổn thất rất nặng nề.

Gương mặt tuấn mỹ của Thượng Điền không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng mà trong đôi mắt đen nhánh lại phủ một tầng mây âm u nhàn nhạt, đầy vẻ tính toán và tàn nhẫn.

Mím môi im lặng cả nửa ngày, nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Hành động của anh ta còn nhanh hơn là so với tưởng tượng của tôi, tôi chiếm hai người khách của anh ta, anh ta trực tiếp làm cho tôi phải tổn thất ba chi nhánh...”

Thư ký nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Cái này không giống với phong cách duy trì sự bình tĩnh hồi đó của anh ta, anh ta phát hiện mục đích anh đến Nam Thành rồi à?”

Người đàn ông nhẹ nhàng nở nụ cười: “Những năm gần đây anh ta làm tổng giám đốc Long Đằng cũng không phải là làm không công, muốn nói là không có thủ đoạn thì không thể không có khả năng.”

Có điều là có hành động hung ác như vậy là cố ý muốn ra oai phủ đầu với anh ta, hay là còn là bởi vì cái khác...

Ánh mắt của anh ta khẽ di chuyển, mí mắt chớp chớp hỏi: “Bây giờ anh ta đang ở Nam Thành?”

Thư ký trả lời: “Không phải, hình như là đã ra nước ngoài.”

Ra nước ngoài?

Đôi môi mỏng của Thượng Điền hơi cong lên: “Người phụ nữ kia đâu?”

“Cô ta...” Thư ký do dự không biết có nên nói hay không.

Người đàn ông ngước mắt lên liếc nhìn cô ta: “Sao vậy?”

Thư ký cau mày, cẩn thận nói: “Hình như, hình như là cô ta đang mang thai.”

Trước đó thấy tổng giám đốc nhà mình quan tâm cô như vậy, cô ta cũng không đoán ra được là thật hay giả, nếu như biết Lương Hạnh mang thai, không biết sẽ như thế nào.

“Mang thai à?” Đôi mắt của Thượng Điền híp lại: “Cô chắc chắn?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông im lặng một hồi lâu, biểu cảm âm trầm khó lường làm cho người ta nhìn không thấu được là đang suy nghĩ cái gì, một lát sau mới thả lỏng hàng lông mày, đôi môi chậm rãi cong lên một đường cong: “Ồ... chuyện này thú vị đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.