Lương Hạnh theo sau Triệu Mịch Thanh ra khỏi phòng bệnh.
Người đàn ông chẳng hề nói một tiếng, mà là nắm chặt cổ tay của cô, Lương Hạnh dường như không bước theo kịp bước chân của anh, có hơi gắng gượng lại: "Triệu Mịch Thanh, anh làm em đau đấy."
Lúc này Triệu Mịch Thanh mới phản ứng lại, sức lực trên tay dịu đi một chút, nhưng sự hộc hằn trong mắt anh vẫn chưa tiêu tan, anh quay lại nhìn chằm chằm Lương Hạnh, bước từng bước lại gần cô, ép cô vào góc hành lang, túm lấy hàm dưới của cô rồi hôn lên.
Mạnh mẽ cướp đoạt lấy hơi thở của cô cho đến khi nỗi bất an không rõ trong lòng dần dần tiêu tan: "Mấy ngày không gặp, em lại rước cho tôi một mối đào hoa này về?"
Răng môi tách ra, anh dùng một tay vén mớ tóc rũ xuống ra sau mép tai của cô, đồng thời hỏi một cách lạnh lùng.
Lương Hạnh dựa lưng vào tường, khẽ cười nhìn anh: "Ghen rồi à?"
Triệu Mịch Thanh tránh ánh mắt của cô, nhấc chân đi về hướng cầu thang, trong miệng phủ nhận: "Không có."
Lương Hạnh khẽ gật đầu, vội vã đuổi theo, nói: "Ừ, em nghĩ anh sẽ không ghen đâu."
Khi cả hai lần lượt lên xe, những lời dò hỏi lạnh lùng của người đàn ông lại phát ra từ ghế sau khiến cho Lưu Nam đang cầm lái bị một phen hoảng hốt.
"Lương Hạnh, sao em không đeo nhẫn?"
"..."
Lương Hạnh đặt tay ra sau lưng, vẫn giải thích: "Làm việc trong xưởng, không được đeo trang sức."
Triệu Mịch Thanh im lặng, lý do này khiến anh không có gì để bắt bẻ, chỉ có thể thở hồng hộc một hồi lâu, ánh mắt bất giác nhìn chăm chăm sau gáy của Lưu Nam.
Đưa Lương Hạnh về lại dưới tòa nhà Chí Hằng, nhìn thấy cô mở cửa bước ra ngoài, vẫn là không nhịn được mà nói: "Tối nay, tôi đưa em đi ăn."
Lương Hạnh mỉm cười gật đầu, sau đó rời đi.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!Cho đến khi bóng người biến mất khỏi tầm mắt, anh vẫn chưa hết ngây người, chậm rãi nói theo tiếng nổ động cơ: "Trong xưởng, không được đeo trang sức sao?"
Lưu Nam xấu hổ và quan sát ánh mắt vô hồn của Triệu Mịch Thanh qua gương chiếu hậu: “Tổng giám đốc Triệu, theo quy định yêu cầu của công ty châu báu bọn họ, thì chắc là như thế."
Nghe vậy, Triệu Mịch Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Kiểm tra cho tôi xem, phó giám đốc Trương kia có lai lịch gì."
“Vâng.” Lưu Nam buông lỏng năm ngón tay, thận trọng nói: “Tổng giám đốc Triệu, không phải anh đang ghen đấy chứ...”
“Cậu nói hơi bị nhiều rồi đấy.” Anh ta còn chưa nói xong, liền bị Triệu Mịch Thanh cắt ngang, đồng thời dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh at: “Tập trung lái xe đi.”
- -
Trước khi tan sở, Lương Hạnh dựa vào bàn làm việc thiêm thiếp đi, không ngờ bị giọng nói trong trẻo và rõ ràng của Liêu Thu quấy nhiễu: “Trời ạ, không ngờ thật đấy!"
Lương Hạnh đột nhiên giật mình, chỉ nhìn thấy Liêu Thu vỗ bàn đứng dậy, chọc chọc cái điện thoại trước mặt lẩm ba lẩm bẩm: "Châu báu Tuần Thị hôm nay bị tiết lộ có dính líu đến một vụ rửa tiền nào đó, vị chủ tịch danh dự ở đó đã bị vạch trần những ghi chép phạm tội ở nước ngoài. Họ sẽ phải đối mặt với án tù, và các công ty đầu tư nước ngoài mới đầu tư sẽ chính thức bốc hơi, tổn thất không hề nhỏ. "
Mấy câu tìm từ đọc chữ này khiến Lương Hạnh không còn cảm giác buồn ngủ nữa.
Tiểu Trương ở bên cạnh cũng kinh ngạc, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh Liêu Thu, cầm lấy điện thoại của cô: “Thật hay giả thế, đưa tôi xem thử đi."
Lương Hạnh nín thở, giả bộ không quan tâm, vùi đầu xuống mặt bàn, nhìn thoáng qua đồng hồ: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, hai người thu dọn một chút, đi ăn cơm đi."
Cô nói xong rồi cầm trên tay hai xấp tài liệu và định đứng dậy.
“Giám đốc, cô không đi cùng chúng tôi sao?” Liêu Thu đuổi theo, ánh mắt háo hức.
"Không." Lương Hạnh hơi dừng lại quay đầu lại nhìn. "Tôi có việc phải làm, hôm nay tôi không nhất thiết phải về khách sạn, có chuyện gì ngày mai hãy nói tiếp."
Nói xong, điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông tin nhắn, cô lấy ra xem qua nội dung cụ thể, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Nhấc chân bước ra ngoài, hai tay cầm điện thoại, vừa đi vừa trả lời tin nhắn.
Liêu Thu nhận ra điều gì đó, quay người lại vỗ vỗ vào vai Tiểu Trương: “Anh Trương, giám đốc của chúng ta có phải đang yêu rồi không?"
Tiểu Trương sửng sốt, ngẩng mặt khỏi màn hình điện thoại, vẻ mặt mờ mịt: “Không phải chứ, chắc không nhanh vậy đâu."
“Nghe nói trước đây anh từng ở phía sau làm việc cho giám đốc?” Liêu Thu lại nghiêng người về phía trước, dùng hai tay ôm lấy cánh tay của Tiểu Trương lắc lắc: “Tôi mời anh đi ăn tối, anh kể cho tôi nghe chuyện trước đây của cô ấy đi”.
Tiểu Trương mặt đỏ bừng, vẫn còn ngây ngốc bị Liêu Thu kéo đi ra ngoài.
Bên kia, Lương Hạnh đi xuống lầu, lên xe của Triệu Mịch Thanh, không lâu sau, hai người đã đi vào một nhà hàng tây.
Trước khi các món ăn được bày ra trên bàn, cô không ngần ngại mở điện thoại bấm vào trang tin tức: “Anh làm chuyện này à?"
Triệu Mịch Thanh khẽ liếc nhìn nó, không một chút ngạc nhiên: “Có thể nói là vậy, cũng có thể không phải vậy."
“Ý anh là gì?” Lương Hạnh không hiểu lắm, nhíu mày sâu hơn, cúi đầu nhìn lướt qua trang tin tức. “Tin tức nói Tuần Dương có liên quan đến ma túy, không phải là…”
Triệu Mịch Thanh đánh giá cao trí tuệ nhạy bén của Lương Hạnh, có thể nhanh chóng tìm ra manh mối chính từ nhiều thông tin, vì vậy, nghe cô nói thế anh cũng không có ý định che giấu nữa, mà thẳng thừng nói: "Đúng, điểm này là tôi tra ra được, khoảng thời gian trước đây anh ta và Tống Nhiễm có quan hệ rất mật thiết, tôi đoán chắc là chuyện này. "
Nói đến đây, anh nhấp một ngụm nước ấm trong tay.
Lời nói của Triệu Mịch Thanh khẳng định sự suy đoán của Lương Hạnh, nhưng cô không thể không nghi ngờ: “Nhưng vẫn còn rất nhiều tài liệu bất hợp pháp từ nước ngoài của anh ta trước đó. Những lý lịch này lẽ ra đã được anh ta tẩy trắng, làm sao anh tìm ra được?"
Triệu Mịch Thanh nhếch môi xấu xa khi nghe thấy những lời này: “Cái này không phải tôi tìm ra."
Ánh mắt anh dần lạnh xuống, bình tĩnh phân tích, nói: "Cho nên hiện tại ngoài tôi ra, có một thế lực mạnh mẽ phía sau muốn giết anh ta."
“Còn có thể là ai?” Lương Hạnh cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Khi cô vừa hỏi, cuộc trò chuyện giữa hai người đã bị cắt ngang bởi nhân viên phục vục không ngừng dọn món ăn lên, cả hai im lặng cho đến khi món ăn đã dọn xong, Triệu Mịch Thanh cắt miếng bít tết và đặt vào bát của Lương Hạnh rồi thản nhiên nói:
Hai chữ, Tống Nhiễm.
Lương Hạnh hơi khựng lại, con ngươi khẽ run lên, dường như không thể tin được: “Tống Nhiễm sao lại đối xử với Tuần Dương như thế nà, không sợ anh ta sẽ cắn lại."
“Không có bằng chứng.” Triệu Mịch Thanh lạnh lùng nhìn: “Anh ta cũng không dám.”
Lương Hạnh chợt hiểu ra điều gì, với địa vị kinh tế và sức mạnh của nhà họ Tống, sự chèn ép và áp lực đã đủ để khiến Tuần Dương phải câm nín, còn Tống Nhiễm thì cố tình im lặng, chờ đợi Triệu Mịch Thanh ra tay, sợ chỉ là muốn đánh lừa dư luận, cho nên chuẩn hận thù lên người một mình anh.
Sau khi nghĩ thông, cô không khỏi lạnh sống lưng: “Người phụ nữ này thật đáng sợ."
Triệu Mịch Thanh cười nhạt, chẳng ừ hử gì cả.
“Ít nhất, chúng ta có thể phán đoán ra một chút.” Anh nhướng mày nhìn Lương Hạnh: “Em biết là cái gì không?
Lương Hạnh đưa thịt bò lên miệng chớp mắt hai cái: “Là cái gì?"
Đôi mắt anh hiện lên một nụ cười cưng chiều, chậm rãi nhắc nhở: "Em có biết lần này ai là nhà đầu tư lớn nhất vào công ty của Tuần Dương không?"
Nhìn thấy ánh mắt của cô như có vẻ đã hiểu ra, anh tiếp tục bổ sung, vẫn là hai chữ: "Thượng Điền."
"Vậy nói như thế…"
Lương Hạnh cầm nĩa, chậm rãi nhai, cảm xúc trong mắt dần trở nên khó đoán.