Phó Tuyết Thảo bưng cà phê đưa cho mẹ Triệu: “Dù nói thế nào đi chăng nữa, cô ta đến Tấn Thành cũng nên đến thăm bác, bây giờ thì hay rồi, bác gọi điện thoại cô ta còn không muốn nghe.” Trong ánh mắt cô ta đầy sự khinh thường.
Mẹ Triệu liếc nhìn cô ta rồi lập tức thu ánh mắt về.
Ngồi dưới tán cây trong sân của căn nhà lớn của nhà họ Triệu, khí thế của bà chủ không hề giảm đi, thần sắc bà lạnh lùng, bà lướt nhẹ qua chiếc nhẫn ngọc trên tay.
“Đã đến đây rồi thì không thể tùy theo ý cô ta được, hôm nay bác phải để cho cô ta nhìn rõ sự thật rằng làm con dâu nhà họ Triệu không dễ dàng vậy đâu, với thân phận hiện tại của cô ta thì không xứng.”
Mắt Phó Tuyết Thảo sáng rực lên, tất nhiên là cô không xứng, những người phụ nữ xung quanh Triệu Mịch Thanh, trừ bản thân cô ta ra thì còn có ai đủ tư cách?
“Bác gái, có chuyện gì cần cháu làm không ạ?” Dáng vẻ của cô ta rất ngoan ngoãn, nhưng không che đậy được ánh mắt của cô ta.
Mẹ Triệu không nói gì, bà nhìn người đứng cạnh mình rồi thở dài, hiếm có lúc nào bà nói nhỏ nhẹ: “Tuyết Thảo, bác biết cháu là một người tốt, đã lâu như vậy rồi, bác giúp cháu cũng không hề ít, nhưng cháu cũng phải cố gắng chứ, thằng Mịch Thanh không hề để ý gì đến cháu.”
Sắc mặt Phó Thuyết Thảo tái mét đi, cô ta cố kéo căng môi nở một nụ cười rồi lập tức thầm căm thù Lương Hạnh.
“Đều tại người tên Lương Hạnh đó cứ luôn gây khó dễ cho cháu, lần trước còn đánh cháu…”
Sắc mặt của mẹ Triệu khẽ thay đổi làm cô ta lập tức im miệng.
“Cháu đừng tưởng bác không biết, cháu và ba cháu làm ra những chuyện đó, bác chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng Mịch Thanh sẽ không như vậy, bây giờ chuyện làm ăn trong nhà một tay nó quản lý, nếu nó muốn xử lý hai người, bác cũng sẽ không nhúng tay vào, cho nên tốt nhất cháu biết điều một chút.”
Phó Tuyết Thảo cắn chặt môi không dám lên tiếng.
Trước đây mẹ Triệu sẽ không nói những chuyện này rõ ràng như vậy, hôm nay dường như thái độ của bà đối với cô ta đã thay đổi, nếu như không phải vì Triệu Mịch Thanh, ai mà thèm suốt ngày gọi dạ bảo vâng bên cạnh một bà già như bà chứ.
Cô ta cố nhịn và không nói gì.
“Tối nay cháu không cần đi đâu.” Mẹ Triệu thờ ơ dặn dò.
Phó Tuyết Thảo sững sờ, cô ta không đi làm sao mà gặp được Triệu Mịch Thanh, để con tiện nhân Lương Hạnh đó làm diễn viên chính sao?
“Cháu…”
Mẹ Triệu chưa đợi cô ta nói xong thì đã đứng dậy: “Bác mệt rồi, cháu về trước đi.”
Cô ta thu bộ mặt giả dối của mình lại, để lộ ra một sự tàn nhẫn, không cho cô ta đi thì cô ta càng phải đi, xem xem rốt cuộc bọn họ muốn làm trò gì.
…
Lúc Triệu Mịch Thanh về đến thì nhìn thấy cảnh một ai đó ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách, dáng vẻ buồn ngủ cùng ánh nắng chiếu vào, cuối cùng thì sách cũng đặt lên mặt rồi ngủ thiếp đi.
Ánh nắng buổi trưa rất gay gắt đang chiếu vào người cô, nhìn thôi cũng thấy nóng.
Trước nay cô không hề để lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, làm việc mấy năm trời, tuy là sự sắc sảo đã được mài giũa không ít, cũng trưởng thành hơn rất nhiều, chuyện gì cũng không muốn phiền người khác, nhưng thật sự có lúc cũng cần được chăm sóc.
Anh lấy cuốn sách trên mặt cô xuống, quả nhiên là mồ hôi đã rịn ra đầy má và trán cô, ánh nắng đột ngột chiếu vào nên mắt cô đã cảm nhận được, cô từ từ mở mắt ra.
Triệu Mịch Thanh sợ cô nhất thời không chịu được ánh nắng gắt như vậy nên lập tức cầm sách che lên phía trên.
Cô động đậy một chút mới cảm thấy người mình đầy mồ hôi dính dính rất khó chịu nên khẽ cau mày.
Anh bước sang kéo rèm cửa rồi quay người lại nói: “Em đi tắm trước đi rồi chúng ta xuống dưới ăn cơm.”
Ngủ dậy rồi cảm thấy tinh thần rất tốt, cô rũ đi sự lười biếng của buổi sáng sớm, đáp lại anh một tiếng, cô nhìn thấy chiếc điện thoại thì đột nhiên nhớ lại gì đó.
“Sáng nay mẹ anh gọi điện cho tôi, nói là tối nay có một bữa tiệc ở khách sạn, nhất định muốn tôi phải tham gia.” Vẻ mặt của cô rất hững hờ nhưng cũng lộ ra một chút mất kiên nhẫn.
Hình như anh đã biết gì đó nên đi đến trước mặt cô, anh vén những sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt của cô rồi gật đầu nói: “Vẫn chưa kịp nói với em, bữa tiệc tối nay là do Tề Hàm đề nghị tổ chức, khách mời đều là người có máu mặt của Tấn Thành và Nam Thành, phóng viên cũng sẽ đến, đến lúc đó sẽ cố gắng đưa một số tin chính quan trọng của Long Đằng, cô ấy rất thân thiết với mẹ tôi, có lẽ cũng mời bà ấy đến.”
Trong lòng Lương Hạnh cảm thấy nặng nề, cô mệt mỏi nói: “Tôi nhất định phải xuất hiện sao? Có vẻ cũng không cần thiết như vậy.”
Anh im lặng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm và càng sâu thẳm hơn, một lúc lâu sau mới nói: “Vì sao lại không muốn đi?”
Ánh mắt của cô có chút không vui: “Tôi là vợ cũ của anh, đến đó rồi cũng chỉ bị người ta nói ra nói vào, hơn nữa mẹ anh không hẳn sẽ muốn gặp tôi.”
Anh nhếch môi, trong mắt anh có chút bí ẩn, Lương Hạnh không biết anh đang nghĩ gì, cô cảm thấy người không sạch sẽ, trong lòng lại bực bội, cô vung tay rồi nói: “Tôi đi tắm đây.”
“Không có ai biết em là vợ cũ của tôi, sau này cũng không cần đem nó ra làm lý do, tối nay phải tham dự với tôi.” Giọng nói dịu dàng của anh vang lên sau lưng.
Bước chân của Lương Hạnh ngừng lại một chút, cô không nói gì rồi bước thẳng vào nhà tắm.
Sắp đến tối, mẹ Triệu lại gọi điện thoại sang lặp lại lời nói lúc sáng một lần nữa, cô cúp máy rồi không khỏi cảm thấy kỳ lạ, vốn dĩ chỉ là một bữa tiệc của giới thương nhân, vì sao mẹ Triệu cứ nhất định bảo cô phải đi?
Không lâu sau, Lưu Nam đưa lễ phục sang: “Đây là đồ mà tổng giám đốc Triệu đặc biệt chọn cho cô, chọn nhiều cửa hàng lắm, còn tìm nhà thiết kế sửa lại cho vừa.” Anh ta vừa cười hihi vừa giả vờ nói nhỏ.
Lương Hạnh nhìn lễ phục, khóe môi hơi cong lên.
Màu chính là màu hồng nhạt, ở vùng eo có một sợi dây lụa vòng sang, tà váy không quá lớn, dây váy được thiết kế rất khéo léo, để lộ ra bờ vai thẳng mỏng manh.
Cô bước từ phòng thay đồ ra rồi soi gương, không cần phải cố che lại bụng dưới, chất liệu vải vừa vặn, không cảm thấy quá chật, nhưng cũng có thể khoe ra đường cong của cô.
“Tổng giám đốc Triệu dặn rồi, trước khi cô đi phải ăn chút gì đó, đồ ăn ở tiệc có khi không hợp khẩu vị.” Lưu Nam nở một nụ cười nịnh nọt.
Lương Hạnh bị cái bộ dạng nịnh hót của anh ta chọc cười, cô cười mỉm nhìn anh ta nói: “Tổng giám đốc Triệu cũng thích cậu nịnh nọt như thế này hả?”
Ai ngờ anh ta không những không giận, ngược lại còn cười hihi: “Người khác không nhìn ra, nhưng tôi và anh Nghiêm Minh đều thấy cả, cô là người trong lòng của tổng giám đốc Triệu, chăm sóc tốt cho cô thì anh ấy sẽ vui.”
Lương Hạnh bị lời nói của anh chặn họng.
Người trong lòng…
…
Lúc gần 8 giờ thì Triệu Mịch Thanh đến đón cô, vừa mở cửa thì thấy cô đứng bên cạnh giá sách, kiễng chân đặt sách lên trên.
Chiếc váy dạ hội cô mặc, mặc dù có sự nhô lên trên bụng cô cũng không ảnh hưởng đến sự lung linh trên thân hình cô.
Anh bước nhanh sang lấy sách trên tay cô rồi không hề tốn chút sức lực nhét nó vào tầng trên cùng.
“Không với được thì thôi, đợi tôi về rồi tôi bỏ lên.”
Hơi thở của anh bao vây lấy cô, làm tim cô lỡ một nhịp.
Bộ áo quần anh mặc cũng được chọn rất khéo, là màu ghi hợp với anh nhất, được may rất khéo léo, tôn lên những nét đẹp nhất của anh, khí chất vô cùng nổi bật.
Đột nhiên anh thì thầm bên tai cô: “Hôm nay em đẹp lắm.”
Lương Hạnh xấu hổ đỏ cả tai, cô cúi đầu không nói gì.
Hiếm khi thấy cô bị chọc ghẹo mà còn có thể im lặng như vậy, góc nghiêng ngại ngùng như màu của một quả đào, anh không kìm nổi mà nâng cằm cô lên rồi hôn một cái.