Biên tập: Ney
Gần đây Triệu tứ gia đang có một vụ làm ăn lớn với người nước ngoài, được mời đến kinh thành tham gia hội họp. Nghe nói người dự đều là những người thuộc tầng lớp nổi tiếng, là cơ hội rất hiếm có được. Bởi vậy, có đứa con nào dẫn đi được là Triệu tứ gia dẫn hết. Đến lúc đó dù không thể dẫn hết vào vũ hội được, thì chí ít một tuần ở đó ít nhiều gì cũng có thể thử vận may, làm quen được với một hai người cũng tốt lắm rồi.
Còn mà không dẫn theo được ấy, thì nhốt ở tầng hầm nhà chính, khóa tận ba lớp khóa.
Chắc có lẽ bởi vì người bị nhốt chính là anh Ba.
Vốn Triệu công tử và tôi cũng phải đi, nhưng trước khi đi, lúc Triệu công tử tắm thì giẫm lên bánh xà bông ngã làm chân bị thương, cũng tầm đó thì tôi đánh cầu lông trong sân bị đụng đầu, không đi được nốt.
Rất hiển nhiên, mọi người trong nhà đều nhìn tôi với Triệu công tử như nhìn hai kẻ tâm thần. Song không sao, ít nhất vẫn tốt hơn việc tôi gặp được người không nên gặp, để xảy ra hậu quả không tốt.
Tôi đuơng nhiên là giả bộ bị thương nhẹ, bởi vì tôi không thể đi kinh thành được.
Một năm trước, hãng buôn nơi tôi làm muốn đến đấy xử lý công việc, chọn phái tôi cùng hai đồng nghiệp khác đi trước. Lúc ấy tôi đi thì vui vẻ, mà khi về lại hối hận vì đã đi.
Ở nơi ấy, tôi đã yêu một người không nên yêu.
Vậy cũng không sao cả, vì chung quy mỗi tuần tôi đều sẽ yêu phải vài người tôi không nên yêu mà. Từ xưa đến nay, kẻ đa tình hay bị kẻ vô tình tổn thương, tôi đa tình như thế, mà sự đời lại vô tình đến vậy.
Nhưng người ấy khác biệt.
Người ấy là con của Thủ tướng, tên là Bạch Tử Kỳ. Anh vô cùng đẹp trai phóng khoáng, nho nhã lễ độ, lại còn ăn nói phi phàm, kể với tôi đủ thứ trên đời, cổ kim nội ngoại, không gì không biết.
Tôi với anh chỉ tiếc là đã gặp nhau quá muộn, tiếc là ngày mai tôi phải bắt tàu hỏa về mất rồi.
Hôm qua lúc tan làm, tôi vô tình gặp cậu trẻ. Mà có lẽ cũng không phải vô tình gặp, vì cậu ấy chờ tôi ở ngoài cửa hãng buôn nước ngoài, vừa thấy tôi liền đến đón: “Nhất Tâm, lần này không nhờ cháu giúp không được.”
Hễ là những người có quan hệ với nhà họ Triệu gia bảo muốn nhờ tôi giúp, là lòng tôi lạnh toát.
Nhưng đây là cậu trẻ, trong tấm lòng lạnh toát của tôi không kìm được có dòng nước ấm nho nhỏ. Nếu không phải gần đây cậu trẻ đã đính hôn với người khác, thì có lẽ dòng nước ấm sẽ không róc rách nho nhỏ như vậy, mà là như mở cửa xả lũ rồi.
Vậy là đối mặt với lời thỉnh cầu của cậu trẻ, tôi trầm ngâm hồi lâu, bảo phải nghĩ kỹ một phen.
Lần này việc của cậu trẻ là việc hệ trọng, cậu ấy và vợ chưa cưới cãi nhau một đêm, nên lúc đi làm mất tập trung, kê nhầm thuốc. Thật ra cũng không việc gì, truy hồi thuốc là được, nhưng lúc cậu ấy phát hiện ra thì đã muộn… Cũng không phải người ta uống thuốc vào chết rồi, mà là bị người kia phát hiện. Nhà người đó còn đang tranh giành di sản bậc cha chú để lại, ông ta phát hiện kê nhầm thuốc, nhưng cũng chưa nghi ngờ là do cậu trẻ, mà nghi ngờ người thân quen tráo đổi thuốc để cố tình hại mình, vậy là câu chuyện hết đường cứu vãn luôn.
Người đó chính là bố vợ tương lai của cậu trẻ, còn người mà bố vợ nghi ngờ là mẹ vợ tương lai của cậu ấy.
Nếu là chuyện có thể dùng quyền thế để chèn ép, thì cậu trẻ đã nhờ Triệu tứ gia trợ giúp. Nhưng việc như vậy, thì cậu ấy chỉ còn nước đến nhờ tôi giúp mà thôi.
Nhưng tôi thì làm được gì?
Tôi kiến nghị với cậu trẻ: “Chi bằng cậu thú nhận đi.”
Cậu trẻ thở dài một cái: “Nguyên nhân tôi với vợ chưa cưới cãi cọ là do cô ấy nghi ngờ tôi và cô em gái con bà hai nhà cô ấy có mắc míu gì đó. Nếu tôi thú nhận việc này, thì chắc chắn cô ấy sẽ nghi ngờ tôi như bố cô ấy nghi ngờ mẹ cô ấy vì chú của cô ấy nên tráo thuốc đoạt tài sản vậy.”
Những việc giữa nam với nữ ấy quả là loạn ghê gớm.
Chậc.
Chuyện cậu trẻ gặp khó, dĩ nhiên là tôi phải giúp rồi.
Kim Tiên Nhi và Tiểu soái Hoắc xích mích mấy ngày, Triệu công tử nổi giận mấy lần, thế là Kim Tiên Nhi nhất quyết rời khỏi chung cư của tôi và Triệu công tử.
Tôi rất lo lắng cho Kim Tiên Nhi, mà chủ yếu là lo lắng Tiểu soái Hoắc sẽ gây ra chuyện gì đó với cậu ta.
Còn con người Triệu công tử vô tình vô nghĩa, gã lạnh lùng nói: “Liên quan quái gì đến em.”
Tôi nhắc khéo gã, rằng hai người đó đều là bạn bè cả.
Con người Triệu công tử vô tình vô nghĩa, gã lạnh lùng nói tiếp: “Anh không có bạn bè gì hết.”
Tùy gã.
Tôi tự đi điện thoại, nhưng người nhận lại là Tiểu soái Hoắc. Hắn ta mặt dạn mày dày nói với tôi: “Sao anh lại gọi điện cho Kim Tiên Nhi? Anh hãy nghĩ cho cảm xúc của Triệu công tử một chút, cũng nghĩ cho cảm xúc của tôi một chút, anh mà còn như vậy nữa, thì Triệu công tử sẽ đánh chết Kim Tiên Nhi đấy.”
Tiểu soái Hoắc đúng là Tiểu soái Hoắc có khác. Nhà họ Hoắc xuất thân từ thổ phỉ, trong thời loạn này lăn lộn thế nào lại thành nguyên soái, toàn thân mang đậm phong cách vô liêm sỉ. Mấy ngày trước còn ăn đồ ăn nhà tôi bảo thích chơi với tôi, nên muốn ở cùng Kim Tiên Nhi lại căn nhà – không hề hoan nghênh hắn ta- của tôi xong, bây giờ đã trở mặt như người dưng.
Tôi đang nghĩ xem nên nói như thế nào, thì điện thoại đã bị cúp.
Tôi đành phải liếc Triệu công tử một cái.
Triệu công tử lật báo, giũ giũ, hừ một tiếng, nói: “Liên quan quái gì đến ông.”
Hình như tâm trạng gã gần đây rất vui.
Kim Tiên Nhi có một người bạn như gã vậy, đúng là cuộc đời đôi khi có lúc ngẩn ngơ, bao giờ cũng có lúc xảy chân.
Kim Tiên Nhi có một người bạn như tôi vậy, đúng là biết nhìn người đấy.