Biên tập: Ney
Hôm nay tôi gặp phải một vấn đề khó khăn, còn khó khăn hơn cả Triệu công tử.
Đó là anh Năm đã quay về.
Anh Năm là một kẻ lãng du không chịu vào khuôn phép. Lần gần nhất anh xuất hiện là vào Tết Trung thu. Và chỉ vì tìm một lý do không phải về nhà chính ăn cơm, mà Triệu công tử suýt chút nữa đã lấy súng tự bắn chân mình.
Thật ra Triệu công tử và anh Năm cũng chẳng có thù sâu hận biển gì cho cam, vấn đề mấu chốt nằm ở tôi.
Tôi và anh Năm đã từng hẹn nhau bỏ trốn bất thành, chí ít ở trong mắt Triệu công tử là như thế.
Lúc ấy, tôi thấy anh Năm để lại giấy nhắn cho mình, nên đến trạm xe lửa đúng hẹn, song anh Năm lại hỏi tôi một câu: “Sao chú biết tôi ở chỗ này? Có phải bố cũng biết rồi hay không?”
Tôi: “Chính anh bảo em đến mà???”
Anh Năm: “Đâu có, tôi nhắn… Tóm lại là không phải nhắn chú đến.”
Thế này thì khó xử quá mức, lần đầu tiên tôi không biết phải hít thở ra làm sao.
Mà anh Năm dường như cũng không biết nên hít thở ra sao luôn, hơn nữa suýt chút là thật sự không thể hít thở được thật.
Đó là lần đầu tiên tôi không cạy được tay Triệu công tử khi muốn bóp chết một người.
Cuối cùng vẫn là tự anh Năm đẩy được ra.
Anh Năm nhìn Triệu công tử bằng ánh mắt khiến người ta tan nát cõi lòng: “Long, anh…”
Thật sự đừng có nói với tôi là người anh Năm muốn rủ bỏ trốn là Triệu công tử nhé, tôi sẽ tự bóp chết mình luôn mất.
May là anh Năm không có nói vậy, anh chỉ nói: “Em không biết mẹ em muốn điều gì đâu.”
Triệu công tử lại bồi thêm một nắm đấm nữa: “Dù sao cũng chẳng phải anh!”
Tôi đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao, thậm chí càng muốn tự bóp chết mình.
Thôi được rồi, vấn đề mấu chốt nằm ở hai người là tôi và dì Mười Ba, mà có lẽ chủ yếu vẫn là ở dì Mười Ba hơn. Nhưng sau khi tôi biết, thì gặp anh Năm lại cũng càng thêm lúng túng.
Thái độ của Triệu công tử bất thường, sáng sớm ra chẳng nói lời nào, lạnh lùng thức dậy, lạnh lùng rửa mặt, lạnh lùng đọc báo.
Tôi tốt bụng nhắc nhở gã: “Cầm ngược báo rồi.”
Gã lạnh lùng liếc tôi một cái: “Em đi đâu?”
Tôi đáp: “Em không đi đâu hết.”
Gã lạnh lùng nói tiếp: “Em mặc đẹp như thế cho ai ngắm?”
Tôi nói: “Đồ em mặc chính là của anh.”
Đây là bộ đồ xấu xí nhất có thể tìm thấy trong tủ đồ của tôi, chỉ vì phòng ngừa gã gây sự vô lý, ấy vậy mà gã vẫn muốn gây sự vô lý. Là tôi sơ suất rồi, cốt yếu của gây sự vô lý là vô lý, dù tôi có mặc cái bao bố thì gã cũng phải gây sự cho được.
Gã lạnh lùng nói: “Mặc đồ ngủ đi.”
Tôi hỏi gã: “Không mặc có phải anh yên tâm hơn không?”
Gã lạnh lùng hỏi lại: “Em không mặc cho ai ngắm?
Người tốt tính như tôi cũng chả chịu nổi gã! Người tốt tính như tôi cũng phải nổi giận rồi này!
Tôi mặc kệ gã, quay về phòng đọc sách.
Đọc được một lúc lâu sau, Triệu công tử đẩy cửa đi vào, hỏi một cách lạnh lùng: “Đọc sách gì vậy?”
Tôi giơ bìa cho gã nhìn, gã lạnh lùng nói: “Romeo và Juliet, hay lắm. Ai là Juliet?”
Mẹ anh! Mẹ anh là Juliet!
Tôi cũng đáp bằng vẻ rất lạnh lùng: “Anh mà không cười một cái cho em, thì em lập tức thay đồ của em ra ngoài ngay.”
Mặt Triệu công tử co giật một cái, im lìm nhìn tôi thật lâu. Thế rồi gã xoay người khóa trái cửa, vứt chìa khóa qua cửa sổ.
Tôi phục rồi.
Triệu công tử đè chặt điện thoại: “Không được gọi điện!”
Tôi nói: “Em gọi Hách Đạt, để cậu ta nhặt chìa khóa. Bằng không chúng ta không ra được.”
Triệu công tử nói: “Ngày mai hãy sai cậu ta nhặt.”
Tôi đáp: “Chờ lát nữa là sẽ bị người đi đường nhặt mất.”
Triệu công tử do dự một chút, cướp lấy điện thoại, nói với trợ lý số khổ Hách Đạt của gã: “Cậu đến ngoài nhà tôi nhặt chìa khóa, nhặt xong mang về, tôi bảo cậu sang mở cậu hãy mở.”
Cúp điện thoại xong, tôi và gã lại rơi vào sự im lặng.
Chung quy phải có người phá vỡ sự im lặng này. Tôi thở dài một tiếng.
Triệu công tử cảnh giác nhìn tôi.
Tôi gọi Hamm tới, nhét vào ngực gã, nói: “Nếu anh muốn nổi giận thì đánh nó đi.”
Triệu công tử cúi đầu nhìn nhìn Hamm, nhíu mày hỏi: “Tại sao anh phải đánh nó?”
Tôi đáp: “Thì em nhìn anh có vẻ rất muốn đánh em, nó do em nuôi mà, chịu bị đánh thay em cũng được.”
Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ nó chứ, em nuôi được mấy hôm? Toàn là ông đây nuôi! Lúc nuôi là chó của anh, lúc phải chịu đòn thì lại là chó của em?”
Nhìn gã đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường một chút, tôi yên tâm, thả lại Hamm xuống đất, hôn gã một cái.
Triệu công tử càng cảnh giác hơn: “Em dám bước ra ngoài một bước là ông lập tức hầm chó của em.”
Tôi mà muốn bỏ trốn thì có còn quan tâm việc gã hầm Hamm không? Đương nhiên là tôi sẽ mang Hamm cùng đi rồi, chứ chẳng lẽ chờ triệu công tử dẫn theo nó đánh hơi ngàn dặm tìm ra tôi à? Cái con Hamm phản đồ này, tôi nuôi nó, nhưng nó lại thân với Triệu công tử hơn.
Tôi khẩn khoản nói lý với Triệu công tử: “Anh nên lo cho dì Mười Ba ấy.”
Mặt Triệu công tử lại đen lần nữa: “Anh không quản nổi bà ấy.”
Đúng rồi đúng rồi đúng rồi chỉ quản được mỗi tôi thôi, tôi cũng muốn chửi tục đến nơi rồi.
Triệu công tử đáng ghét là vậy đó, có thể khiến một người tốt tính như tôi phát cáu tới mức chửi tục luôn.
Tôi tiếp tục khuyên gã: “Đó đã là chuyện nhiều năm về trước rồi, anh Năm tuổi trẻ chưa trải sự đời, cũng may là chưa gây ra sai lầm nghiêm trọng gì. Chị Sáu kể anh ấy đã sớm có mối tình khác rồi…”
“Em nói chuyện với chị Sáu bao giờ?” Triệu công tử khó chịu ngắt lời tôi: “Anh đã bảo không được nói chuyện với Triệu Sáu rồi!”
Ai thèm quan tâm anh! Đám anh chị của anh có ai là anh không thù hằn đâu?!
Triệu công tử nhíu mày: “Được rồi, đừng nói Triệu Sáu nữa, sau hẵng nói. Tại sao em lại để ý chuyện của Triệu Năm thế?”
Tôi nói: “Chị Sáu thuận miệng nói.”
Triệu công tử miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này của tôi.
Không lâu sau, Triệu tứ gia đích thân gọi điện thoại đến: “Nhất Tâm à, Long nó đang làm gì vậy?”
Tôi đáp: “Anh ấy hơi khó chịu, đang ngủ ạ.”
Triệu công tử lập tức véo tôi một cái.
Triệu tứ gia nói: “Tối nay hiếm mới thấy mọi người đều ở nhà, dẫn nó về nhà ăn cơm đi.”
Tôi cũng chẳng biết phải làm sao, sống nương tựa nhờ nhà người ta, tôi chẳng qua là được nhà họ Triệu nhận nuôi, chỉ có thể nghe lời thôi.
Triệu công tử mắng tôi: “Có cái khỉ ấy!”
Tôi nói: “Thay quần áo đi, về nhà, hôm nay là sinh nhật ông ấy.”
Triệu công tử tìm mọi cách không đi: “Tuần trước bố đã tổ chức tiệc tối mừng sinh nhật rồi. Hơn nữa chúng ta không có chìa khóa, không ra ngoài được.”
Tôi nói: “Gọi cho Hách Đạt.”
Triệu công tử không chịu gọi thì tôi gọi, Hách Đạt báo trong vòng năm phút là sẽ có chìa liền. Tôi bảo y không phải vội, trong vòng năm tiếng đến cũng được.
Tôi khuyên Triệu công tử ra ngoài cần mất một tiếng, thời gian còn lại dùng để khuyên Triệu công tử mặc quần áo đẹp đẹp chút.
Triệu công tử giận dỗi: “Phải như thế anh mới đẹp hơn ông Năm sao?”
Tôi bảo: “Đương nhiên không phải rồi, anh không mặc gì cũng đẹp hơn anh ta.”
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Xem ra em biết gã không mặc trông như nào.”
Tôi lạnh lùng nhìn Triệu công tử. Triệu công tử quay đầu đi chỗ khác.
Tôi lạnh lùng nói: “Nói lại lần nữa.”
Ánh mắt Triệu công tử chợt lóe, mắng Hamm: “Lại cắn quần áo của ông, ông hầm mi giờ!”
Tôi lạnh lùng nói tiếp: “Mặc bộ quần áo em cầm này đi.”
Triệu công tử bắt đầu thay quần áo. Kế hoạch thuận lợi hơn tôi dự trước nhiều.
Tôi bảo: “Khi thay quần áo đừng có cứ nhìn em.”
Triệu công tử ngoan ngoãn thay quần áo.
Anh Năm đúng là rất đẹp trai, phóng khoáng, khó bề mà hình dung. Nhưng chúng tôi không gặp được anh ấy. Anh Năm gọi điện thoại về báo có việc nên không về được.
Có vẻ Triệu tứ gia đã quen rồi, không tức giận, chẳng qua chỉ nói: “Có lẽ là chết ở bên ngoài rồi.”
Mọi người cũng im lặng, chăm chú ăn cơm.
Triệu công tử là con út, bình thường là người được Triệu tứ gia thương nhất. Nhưng mọi người đều biết Triệu tứ gia thích anh Năm nhất, bởi vì anh Năm là đứa con vợ cả độc nhất của ông. Dù sao là tình cảm vợ chồng thuở son thì, chung quy tình cảm cũng đặc biệt, huống chi mẹ cả qua đời cũng vì Triệu tứ gia. Triệu tứ gia cũng thương anh Năm còn nhỏ, nên để anh Năm cho người vừa sinh em bé là dì Mười Ba chăm sóc rất nhiều năm. Sau đó tiện thể để anh Năm bị Triệu công tử liệt vào vị trí thứ nhất trong danh sách anh chị mà gã thù luôn.
Ài. Tính theo một mức nào đó, anh Năm cũng thật là truyền kỳ.
Sau khi ăn xong, Triệu công tử chơi cờ cùng bố, gã hết sức khôn khéo, dỗ cho Triệu tứ gia vui lên mấy phần. Chỉ cần Triệu tứ gia vui vẻ, thì Triệu công tử cũng vui vẻ, hai người mà vui vẻ sẽ không gây gổ, mọi người cũng đều vui vẻ.
Song chú Đại Lực lại chạy đến kết thúc bầu không khí ấy: “Tứ gia, cậu Năm về rồi!”
Triệu tứ gia nhíu mày chun chút nhưng vui vẻ lại lồ lộ. Còn Triệu công tử thì toàn thân đều lạnh lùng, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Chẳng lẽ gã đang trách tôi không ám sát anh Năm cho kịp thời à? Trừ điều này ra tôi chẳng hiểu được gã còn trách tôi cái gì. Bình thường hễ có chuyện gì gã cũng phải trách trợ lý, trợ lý không có mặt thì trách tôi, xem ra tôi phải trả gấp đôi lương cho trợ lý của gã, từ đây ngày đêm đều theo cùng.
Anh Năm trở lại một cách hết sức “ngoạn mục”, anh dẫn về một quý cô tóc vàng mắt xanh và một người đàn ông trung niên cũng tóc vàng mắt xanh luôn.
Triệu tứ gia vội vàng đón tiếp: “Đai sứ Andrew! Ngại quá không biết mà đón tiếp ngài từ sớm!”
Đại sứ kia cười híp mắt, nói: “Thì ra ông chính là bố của Chales, tôi cũng vừa hay biết, nghe nói hôm nay là sinh nhật của ông ha.”
Căn cứ theo tình báo mới nhất của chị Sáu, anh Năm đã chia tay với mối tình cũ từ ba tháng trước, bây giờ đang qua lại với con gái ngài đại sứ Andrew. Mà Triệu tứ gia thì có một vài việc làm ăn muốn móc nối quan hệ nhờ vả Andrew đã lâu.
Tôi tìm trong nhà chính vài lần cũng không thấy Triệu công tử, lòng chợt giật thót, vội vã về nhà.
Trong bóng tối, Triệu công tử đã ăn toàn bộ số sô-cô-la của tôi rồi. Tôi biết ngay là vậy mà.
Nếu sớm biết như thế, năm đó lần đầu tiên tôi thấy Triệu công tử so kè với anh Năm thất bại uống rượu của Triệu tứ gia, thì tôi không nên chia một nửa sô-cô-la của tôi cho gã rồi. Gã mau mải ăn hết một nửa đó, rồi còn cướp luôn một nửa của tôi.
Từ đó về sau, mỗi lần gã ăn quả đắng từ anh Năm, là y rằng gã sẽ ăn hết sô-cô-la của tôi.
Chắc chắn gã đang dùng cách đấy để ép tôi căm thù anh Năm đây mà.
Triệu công tử ăn hết sô-cô-la của tôi xong, đoạn nhìn con chó của tôi.
Tôi cố gắng đẩy Hamm ra ngoài cửa, nhưng Hamm nằng nặc không chịu đi. Vậy thì tôi cũng chẳng cứu được nó. Vẫn nên xuống bếp chuẩn bị hoa tiêu, hoa hồi thôi.
[1] Hoa tiêu (hay tần bì):