Biên tập: Ney
Tôi sắp đi rồi, vấn đề duy nhất là phải tránh được sự truy sát của Triệu tứ gia.
Ngày hôm ấy, thuyền sẽ rời bến lúc hai rưỡi chiều.
Năm rưỡi sáng tôi đã dậy. Tôi bỏ gọn thư tài liệu và chi phí, ngoài ra cũng không còn gì khác, hòng tránh người khác nghi ngờ làm hỏng chuyện chạy trốn.
Tôi ăn sáng và dọn dẹp nhà cửa xong liền chuẩn bị đi. Tôi đã dặn bạn, mấy ngày nữa bạn tôi sẽ qua thu dọn hành lý và trả phòng thuê cho tôi. Hoặc cũng có thể là giúp tôi dọn di vật.
Tôi vừa mở cửa đã trông thấy Triệu công tử. Gã đã gầy trở lại, mặc đồ tây đi giày da của tôi, thắt cà vạt của tôi, đội luôn mũ của tôi.
Gã muốn bàn chuyện với tôi một chút. Tôi đành đồng ý nói chuyện với gã xíu.
*
* *
Tôi và Triệu công tử tới một tiệm cà phê. Hai người nhìn nhau làm thinh, hết sức lúng túng.
Qua lúc lâu sau, gã để một tờ chi phiếu lên bàn: “Có thể nhận tiền ở nước ngoài, bố tôi cũng không điều tra ra được.”
Tôi nói: “Em không thể nhận được.”
Triệu công tử nói: “Em không nhận cũng phải nhận.”
Tôi nói: “Cám ơn anh.”
Gã còn nói: “Một lát nữa tôi đưa em qua đó, em cứ giả bộ là đã làm lành với tôi rồi.”
Tôi thoáng ngẩn ra.
“Đừng quay đầu lại nhìn, bố tôi đã nghe được phong thanh.”
Tôi nhìn gã.
Gã cúi đầu uống cà phê, mắng tôi: “Mẹ! Cái thứ này uống chẳng ngon tý nào. Em cút là tốt rồi, ông chúa ghét uống thứ này. Mẹ em, cái gì cũng phải theo mốt, cút nhanh lên.”
Đến giờ phút này mà gã vẫn phải mắng tôi mới chịu. Điều này làm tôi hết sức tức giận, tôi đứng bật dậy lướt qua bàn nắm cà vạt Triệu công tử, hôn vào miệng gã.
Qua một lúc lâu tôi mới thả gã ra.
Gã yên lặng nhìn tôi một lát, nói: “Một người đi rồi.”
Sau đó gã nắm cà vạt của tôi, hôn lên miệng tôi.
Qua một lúc lâu gã mới thả tôi ra.
Gã yên lặng nhìn tôi một lát, nói: “Lại thêm một người đi.”
“Như thế chậm quá.” Tôi đưa ra một lời đề nghị có vẻ khả thi, “Trên tầng là khách sạn, chúng ta đi lên. Nói không chừng bọn họ sẽ đi nhanh hơn.”
Triệu công tử không nói một lời, lập tức nắm tay tôi đi tìm thang máy.
*
* *
Chúng tôi thuê phòng, đi vào rồi này nọ nọ kia. Trong cà phê có chứa chất kích thích thần kinh, quả là không được uống nhiều.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, chúng tôi đều hết sức lúng túng.
Triệu công tử ngồi ở đầu giường hút thuốc, tôi im lặng nhìn đồng hồ đeo tay.
Đã hai giờ bốn mươi lăm phút.
Triệu công tử nói: “Chắc bọn họ đã đi hết.”
Tôi nói: “Im.”
Một lát sau tôi nói: “Ý trời.”
Triệu công tử nói: “Ồ, thế à.”
Tôi bảo: “Em muốn gặp Hamm một chút, tiện cũng cầm mấy bộ quần áo. Em nghỉ việc ở hãng buôn rồi, phải tìm việc làm khác.”
Triệu công tử nói: “Ừm.”
Tôi hỏi: “Chắc sẽ không làm “bạn” anh hiểu lầm chứ?”
Triệu công tử nói: “Tôi không có bạn.”
Tôi nói: “Cô gái dắt Hamm đi dạo đó…”
Triệu công tử nói: “Con gái bạn chơi bài của mẹ tôi, không biết tại sao lại thích dắt chó đi dạo, dở người.”
Tôi lại nói: “Còn cậu trai chơi ném đĩa với Hamm…”
Triệu công tử lại đáp: “Cháu của bạn học của anh Cả, không biết tại sao lại thích ném đĩa với chó, dở người.”
Triệu công tử nói: “Có thể là muốn lừa tiền của tôi.”
Người bán quần áo cho anh và Kim Tiên Nhi mới muốn lừa tiền của anh. Còn những người đó là muốn lừa “người” anh. Sự khác biệt trong đó hết sức vi diệu, mong anh hãy hiểu rõ.
Triệu công tử nói: “Tôi biết, tôi biết bọn họ muốn lừa tôi.”
Tôi đáp: “Đúng vậy.”
Triệu công tử liếc tôi một cái. Tôi giả đò không biết.
Triệu công tử nói: “Em cũng lừa tôi.”
Tôi nói: “Chuyện giữa anh và em không thể bảo là lừa được, mà là trao đổi chưa tới nơi tới chốn.”
Triệu công tử: “Ờ.”
Kiểu gì cũng vẫn rất lúng túng.
Triệu công tử tiếp tục hút thuốc, tôi tiếp tục ngắm trần nhà.
Tôi với Triệu công tử trả phòng, đi đến chợ mua thức ăn, cùng nhau về nhà trọ. Đang đi trên đường thì bỗng nhiên bị người gọi lại: “Nhất Tâm! Tôi tìm em lâu quá đi mất!”
Tôi nhìn người nọ: “Hiệu trưởng Tôn…”
Tôi có lỗi với hiệu trưởng Tôn, ông ấy nhiệt tình giúp đỡ tôi đi du học như vậy mà tôi lại trễ giờ. Đúng là ý trời.
Hiệu trưởng Tôn thở ra một hơi, nói: “Tôi còn tưởng không đuổi kịp cơ, cũng may lại nghe người ta nói vì du thuyền lùi lịch khởi hành, sáng sớm mai mới đi, nên nhanh chóng đi tìm em. Em giúp tôi một việc nhé, mang hộ tôi quyển sách này cho bạn của tôi là giáo sư Smith. Quyển sách này rất khó tìm, tôi sợ gửi lại mất giữa chừng.”
Triệu công tử mắng thầy ấy: “Mẹ! Mất thì mua lại quyển khác chứ chết à?!”
Hiệu trưởng Tôn kinh ngạc nhìn Triệu công tử: “Sao cậu lại nói chuyện như thế? Cậu…, hình như cậu cũng là học sinh mà.”
Triệu công tử mắng thầy Tôn: “Ông đây không phải học sinh của ông từ đời tám oánh nào rồi! Liên quan quái gì đến ông!”
Tôi nói: “Im miệng. Xin lỗi hiệu trưởng, đừng chấp người ít học như anh ta. Thầy cứ đưa sách cho em.”
Hiệu trưởng Tôn thấy Triệu công tử có vẻ hung dữ, đưa sách cho tôi rồi lập tức đi ngay.
Tôi và Triệu công tử đứng trên đường, lại rơi vào tình cảnh lúng túng xấu hổ.
Tôi nói: “Ý trời.”
Ý trời ủng hộ tôi theo đuổi tự do.
Tôi hỏi: “Em còn được đi gặp Hamm một lần cuối không?”
Triệu công tử lạnh lùng đáp: “Ờ.”
*
* *
Tôi chỉ gặp Hamm một lần thật, vì Hamm còn chưa kịp đến gần tôi đã bị Triệu công tử nhốt vào phòng bếp.
Sau đó tôi với Triệu công tử này nọ nọ kia, từ phòng khách đến phòng ngủ
*
* *
Đêm đã khuya, tôi tỉnh dậy ra phòng khách uống nước, tiện thể cho Hamm ăn, nhân tiện cũng xem qua mấy quyển sách của tôi. Những quyển sách giống nhau y đúc mà Triệu công tử tặng tôi được tôi trưng trên kệ ở phòng khách.
Tôi không mở ra đọc.
Tôi đứng yên một lúc rồi quay về phòng ngủ, trông thấy Triệu công tử ngồi ở đầu giường ăn một viên sô-cô-la.
Tôi quỳ trên giường, lại gần cướp đi nửa viên sô-cô-la. Không phải tôi không biết đức tính khiêm tốn tốt đẹp đâu nhé, mà là vì người có thể cướp sô-cô-la từ trong miệng Triệu công tử chỉ có mình tôi thôi.
Tôi ăn hết sô-cô-la, sờ sờ cơ bụng của Triệu công tử, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Tôi hỏi Triệu công tử: “Đã có ai rủ anh bỏ trốn bao giờ chưa?”
Triệu công tử hỏi tôi: “Chó của ông thì tính sao bây giờ?”
Tôi nghĩ Kim Tiên Nhi hẳn nên có được một chút kỷ niệm từ cuộc tình này, ví dụ như một con cún quấn người chẳng hạn.
Triệu công tử khó chịu nói: “Nhưng đấy là chó của ông.”
Tôi nói: “Du thuyền không cho chó lên.”
Triệu công tử vẫn nói: “Nhưng đó là chó của ông.”
Gã thực sự rất đáng ghét.
Tôi nói: “Thế thì anh ở lại mà nuôi chó.”
Triệu công tử nói: “Gần đây Kim Tiên Nhi rất biết điều, cậu ta nên được thưởng một vài thứ.”
Sáng sớm sáu giờ, Kim Tiên Nhi mặc áo ngủ mở cửa ra nhận được một con cún đáng yêu, cậu ta mỉm cười nói một chữ: “Fuck.”
Tôi đáp: “Thank you and I love you.”
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Ông nghe hiểu hai câu này đấy.”
Kim Tiên Nhi nói: “You don’t know how I love you.”
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Cậu nói cái gì đó.”
Kim Tiên Nhi đóng cửa.
Triệu công tử hỏi tôi: “Cậu ta nói cái gì?”
Tôi đáp: “Cậu ấy nói cậu ấy sẽ chăm sóc tốt Hamm. Người cậu ấy thích chính là anh, nhưng cậu ấy sẵn lòng chúc hai ta hạnh phúc.
Triệu công tử nói: “Đồ thần kinh.”
Song kế hoạch của tôi và Triệu công tử vẫn bị lần ra manh mối.
Ngay khi tôi và gã lên thuyền, thì đám đông nhốn nháo lên, chú Đại Lực dẫn người hùng hổ xông đến: “Tiểu Long cháu không được manh động! Không được tin lời Khâu Nhất Tâm! Đây cũng đâu phải lần đầu tiên nó “bán” cháu! Bố cháu sắp đến rồi! Tỉnh lại đi cháu!”
Tôi cầm tay Triệu công tử lập tức chen vào trong đám người. Thuyền sắp sửa chạy rồi, một khi chúng tôi đến nước ngoài thì Triệu tứ gia khó có thể làm gì được tôi nữa.
Chú Đại Lực gào thét như đứt từng khúc ruột: “Khâu Nhất Tâm cái thằng đểu cáng vong ân phụ nghĩa! Tiểu Long cháu đừng để nó lừa! Khâu Nhất Tâm mặt dày! Tiểu Long cháu đi lạ nước lạ cái Khâu Nhất Tâm không có tiền sẽ bán cháu đấy!”
Tôi vừa túm Triệu công tử chạy vừa nói với gã: “Không đâu, em sẽ không bán anh. Chi phiếu hôm qua anh đưa em em còn để trong quần áo. Mẹ anh cũng sắp sinh rồi, anh sẽ không phải con út cưng nữa. Bọn họ cũng sẽ không thương anh nhất nữa đâu. Chỉ có em thương anh nhất, em cũng không sinh con được, cho nên em sẽ thương anh cả đời.”
Chú Đại Lực la hét một cách hết sức đau đớn: “Tiểu Long cháu không biết nói tiếng nước ngoài! Khâu Nhất Tâm cái thằng khốn nạn! Tiểu Long cháu không biết nói tiếng nước ngoài qua bển biết sống thế nào hả, Khâu Nhất Tâm đâu hề quan tâm đến cháu!”
Tôi nói: “Triệu Long em yêu anh.”
Triệu công tử trở tay túm ngược lại tôi, rồi bỏ chạy còn nhanh hơn cả tôi.
Rủi ro khi nuôi con quả là lớn, cho ăn cho uống nuôi nó trưởng thành, sơ sểnh một cái là sẽ bị đàn ông lừa mất.
“Pằng” một tiếng súng vang lên, đám đông chen chúc chợt lặng yên, rồi hú hét ầm lên.
Lại “Pằng” một tiếng nữa.
Đoàn người yên tĩnh lại, cảnh sát đua nhau chạy tới, nhưng không ai dám làm gì người nổ súng là Triệu tứ gia hết. Chỉ cười giải thích với ông là súng dễ cướp cò thì tốt hơn nên cất kỹ.
Triệu công tử lôi tôi ra sau.
“Mẹ mày Triệu Long! Quay về đây cho ông!” Triệu tứ gia mắng hai chúng tôi, “Khâu Nhất Tâm mày cũng xéo về đây cho ông.”
Triệu công tử: “Bố, sang đến bên kia chúng con sẽ gọi điện về cho!”
“Gọi điện cái tiên sư mày! Quay về đây cho ông! Khâu Nhất Tâm!”
“Con đã bảo bố đừng có mắng em ấy! Bố muốn mắng thì mắng con đây này, em ấy có quyết được quái gì đâu!”
“Triệu Long mẹ nhà mày, mày ăn cây táo rào cây sung! Hôm nay ông sẽ đập chết mày!”
“Quả nhiên các người có mới nới tôi!”
“Mẹ sư mày nói gì đó?!”
“Bố mẹ sinh em bé thì tôi không phải út cưng nữa rồi!”
“Mẹ mày hơn hai mươi tuổi còn cưng cái sư cha! Bố mày bằng tuổi mày đã có tận mấy đứa rồi!”
Tôi thắng rồi. Triệu công tử ghét nhất mấy đứa con khác của Triệu tứ gia.
Triệu công tử lạnh lòng, gã quyết chí, túm tôi tiếp tục lao lên thuyền.
Triệu tứ gia gào bảo muốn bắn chết gã. Chú Đại Lực lại mau mải hợp sức với người khác giữ ông lại: “Tứ gia ngài tỉnh táo lại điiii. Lỡ như bắn lệch không trúng Khâu Nhất Tâm lại trúng Tiểu Long thì sao…”
Tôi với Triệu công tử nhân cơ hội này lên thuyền một cách thuận lợi. Thuyền cũng phát ra tiếng còi hơi khởi hành, cầu thang lên tàu chầm chậm thu vào. Đám người Triệu tứ gia chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn chúng tôi đi xa.
Tôi và Triệu công tử đều cực kỳ ngượng, tôi hỏi gã: “Anh có mang sổ chép số điện thoại của nhà không?”
Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ nó, có em để làm gì?”
Tôi nói: “Anh còn mắng em nữa là lúc không có tiền em sẽ bán anh, chúng mình không có nhiều tiền đâu.”
Gã hỏi: “Chi phiếu đâu?”
Tôi đáp: “Bỏ trong quần áo mặc hôm qua rồi.”
“Thế quần áo đâu?”
“Không biết bị anh ném ở đâu nữa.”
“Mẹ nó!”
“Em đã bảo anh còn mắng em là em bán anh đấy.”
“Ông muốn xuống thuyền.”
“Thế thì anh chỉ còn đường nhảy xuống bơi vào bờ thôi. Mà anh nhảy thật là chết, Triệu Long em sẽ không bán anh, em yêu anh.”
Triệu công tử nhìn tôi một lúc lâu, rồi chúng tôi ôm nhau.
Tôi nói: “Tạm thời anh không được may đám quần áo đắt đâu.”
Triệu công tử nói: “Vốn dĩ cũng không ai bảo đẹp, anh mặc đồ của em mới có người khen đẹp.”
Tôi nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể nhờ người hỏi số điện thoại của nhà. Em sẽ dạy anh tiếng nước ngoài, em làm ba công việc, em nuôi gia đình mình. Em đã muốn nuôi gia đình mình lâu lắm rồi.”
Triệu công tử nói: “Bố anh tức nửa năm thôi, rồi sẽ sai chú Đại Lực gửi tiền cho anh.”
Hai đứa tôi lại ôm nhau lần nữa.
Rủi ro chuyện nuôi con quả là lớn, cho ăn cho uống nuôi nó trưởng thành như vậy, sơ sểnh một cái là sẽ giúp đàn ông lừa tiền của nhà mình.
Nhưng dù thế nào thì chúng tôi cũng đã đạt được thứ chúng tôi muốn. Cuộc sống mới của chúng tôi, thế giới mới của chúng tôi, tự do của chúng tôi, độc lập của chúng tôi,…
Du thuyền đột nhiên dừng trên mặt sông, lẳng lặng dừng thật lâu. Song con người lại không thể yên lặng được, mọi người bắt đầu chất vấn nguyên nhân.
Mười lăm phút sau, thuyền trưởng nói mới đây đất nước kia nổ ra chiến tranh, ông ta được lệnh là cấm không cho chạy tiếp, phải trả tất cả các du học sinh quay về.
Trái tim tôi lạnh lẽo, vì đất nước kia, và cũng vì tính mạng của tôi và Triệu công tử.
Rủi ro của chuyện bỏ trốn quả là lớn thật, sơ sểnh một cái là sẽ bị chôn sống.
Tại sao lại có chiến tranh và giết chóc cơ chứ.
.