Triêu Hoa Nhược Mộng

Chương 1: Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ




Năm nay, mùa xuân của nước Nam Việt tới đặc biệt sớm, vừa đầu xuân, hàng bao nhiêu tuyết dày đã tan hết rồi, hàng quán trong An Thành đã mở cửa từ lâu, phố xá người đi nhộn nhịp, vẽ ra khung cảnh đô thành Nam Việt phồn hoa.

Một bóng người cưỡi ngựa phóng như bay từ ngoài thành vào, tuấn mã như rồng, người trên ngựa cũng tuấn tú như tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài, tóc đen búi ngọc theo gió tung bay, áo trắng bởi ngựa phi nhanh mà phần phật theo gió, như thể tiên nhân lạc giữa cõi trần, xuất trần phiêu dật. Khiến cho các thiếu nữ bên đường ngượng ngùng nhìn theo âm thầm đánh giá, mà phía sau Vu Nặc, Vu Tân hò hét phá tan khung cảnh: “Tiểu thư, chờ em vớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Vu Nặc không nói, chỉ quay đầu cười cười với Vu Tân, xuống ngựa rồi dắt chậm rãi bước về phía Thiên Hương Lâu. Vu Tân vội vàng thúc ngựa đuổi tới, miệng không ngừng làu bàu: “Tiểu thư, cô chạy nhanh thế làm gì! Lão gia biết hôm nay cô trở về, đã chuẩn bị sẵn yến hội ở nhà chờ cô, sao cô vừa về đã chạy sang Thiên Hương Lâu…” Vu Tân đi theo sau Vu Nặc, lải nhải cằn nhằn không ngơi miệng.

Vu Nặc liếc mắt lườm Vu Tân, Vu Tân vừa nhìn thấy ánh mắt Vu Nặc, lời nói ra đến miệng lại bị nghẹn cứng nuốt ngược vào trong, bộ dạng nghẹn lời đó khiến Vu Nặc không nhịn được cười.

“Ta bảo với Vu lão nhân rồi, tối mới đến, giờ thì tự do bay nhảy!” – Vu Nặc đứng trước Thiên Hương lâu, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Thiên Hương Lâu mà lòng bồi hồi xúc động, năm 6 tuổi đã rời khỏi An Thành, nhẩm tính đến nay cũng đã ngót 13 năm rồi.

Nghe Vu Nặc nói tự do bay nhảy, Vu Tân liền hào hứng lên: “Tiểu thư cô vừa nói là tự do bay nhảy, vậy em có thể nào… ”

“Đi đi, trước giờ Thân tự mò về nhà là được.” – Vu Nặc xua xua tay với Vu Tân, rồi chẳng buồn để ý đến Vu Tân nữa, một mình đi thẳng vào Thiên Hương Lâu.

“Công tử là khách của Mai Viên chăng?” – Tiểu Nhị khôn khéo hỏi.

“Ờ, phải rồi, phiền tiểu nhị ca dẫn đường.” – Vừa nói, Vu Nặc vừa tinh tế đánh giá Thiên Hương Lâu một lượt, Thiên Hương Lâu, thật đúng như tên gọi, kết cấu tinh xảo giản đơn, là một tòa lâu thật là lịch sự tao nhã.

Tiểu nhị quen chân đưa Vu Nặc đến một gian phòng ngoại, Vu Nặc cảm ơn tiểu nhị một tiếng rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đập vào mắt liền là một bức bình phong, phía sau bình phong có hai người đang ngồi nghiêm chỉnh, trên vách tường vân trúc treo một bộ tranh sơn thủy và một bộ tranh chữ, tranh sơn thủy chấm phá, tranh chữ thì cuồng thảo, khiến căn phòng vốn có kết cấu đơn giản tăng thêm phần tao nhã và phóng khoáng, thêm vào đó là sắc mai ngoài cửa sổ, càng khiến người ta thoải mái dễ chịu.

Nước Nam Việt cả mùa đông không có tuyết, chỉ có thời điểm đầu xuân mới có tuyết rơi, lạ là hoa mai ở đây lại thường bung nở trong tiết xuân tuyết lớn ào ào. Lúc này đây mặc dù đã đầu xuân, nhưng hoa mai vẫn đua nhau nở rộ, ngắm nhìn vườn mai từ cửa sổ, chỉ thấy cả viện ngập tràn sắc trắng hoa mai, đẹp không sao tả xiết.

Trong phòng có hai chàng trai trẻ tuổi đã ngồi từ lâu, hai chàng trai này có khuôn mặt hao hao giống với Vu Nặc, anh linh thanh tú, tuấn mỹ phi phàm.

“Nhị ca, tam ca.” – Vu Nặc lắc mình tiến vào, khẽ reo lên, hai chàng trai ngồi trong phòng không phải ai khác mà chính là hai anh ruột của Vu Nặc: Vu Doãn và Vu Duy.

Vu Duy thấy Vu Nặc bước vào, hào hứng hẳn lên, đưa tay kéo lấy Vu Nặc đến bên mình, ngắm nghía tỉ mỉ từ đầu đến chân, lại nhéo nhéo mặt với tay Vu Nặc, rồi mới nói trong hạnh phúc tràn đầy: “Nặc Nhi! Nặc Nhi của chúng ta đã lớn thành đại mỹ nhân rồi!” – Vu Duy cười dịu dàng, trong mắt tràn đầy yêu chiều.

“Xem nè, ngọc quan áo bào trắng cùng với khuôn mặt tuấn tú như này, các cô nương bên đường ấy à, nhìn thấy muội đều không chớp mắt nổi, nếu không phải ngựa chạy nhanh quá, không khéo đều bị họ lôi về bắt làm rể ấy chứ!” – Vu Nặc vỗ vỗ khuôn mặt mình, hoạt bát cười. Khi nói chuyện cứ bá vai Vu Duy, từ nhỏ đã thân thiết với Vu Duy, Vu Nặc vẫn thích bám dính lấy Vu Duy không chịu buông, bây giờ dù đã lớn rồi, vẫn thích bám lấy Vu Duy.

“Xem ra ngày mai Vu phủ chúng ta bà mối xếp thành hàng mất thôi, có điều phụ thân lại phải đau đầu rồi, nhà chúng ta từ lúc nào lại có thêm một tiểu công tử vậy nhỉ!” – Vu Duy nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Vu Nặc, nhìn sang Vu Doãn mặt đang sa sầm – “Nhị ca, đừng nhíu mày nữa, nhăn thành ông già mất.”

“Phụt” – Vu Nặc nhịn không được cười nói – “Nhị ca, có phải Vu lão nhân làm mai cho huynh không, xem mặt huynh nhăn nhó chưa kìa.”

“Nặc nhi, nhị ca không lo chuyện này, muội cập kê lâu rồi, sang năm đã là hai mươi, nhị ca đang lo cho muội ấy.” – Vu Doãn vừa dứt lời đã hối hận, muội muội mới trở về, mình đã bắt đầu lo lắng, lại còn khiến mọi người mất hứng. Nhưng Vu Doãn vẫn không nhịn được mà thở dài, con gái mười lăm cập kê vốn nên gả đi rồi, có điều muội muội của mình rời nhà đã mười ba năm, giờ trở về đã suýt soát hai mươi, hơn nữa cũng không biết lần này sẽ ở lại nhà bao lâu, con gái hai mươi còn lông bông bên ngoài, vẫn nên lấy chồng là hơn, nhưng mà, nếu gả con bé đi luôn, lại khiến cho người làm ca ca như hắn không nỡ lòng nào!

“Ôi dào, nhị ca chỉ toàn buồn lo vô cớ, Vu gia nhà ta có mỗi muội là con gái, dù là sang năm hai mươi rồi, Vu lão nhân cũng không thể vội vàng đem muội gả đi, mà cho dù lão gia có muốn gả muội đi, Ngọc lão nhân cũng chưa đồng ý đâu, không nhìn mặt phật thì cũng phải xem mặt sư chứ!” – Vu Nặc hào khí bừng bừng vỗ lưng Vu Doãn, khiến Vu Doãn vừa uống ngụm trà suýt nữa phun hết cả ra – “Khụ khụ…” – Vẻ mặt nặng nề của Vu Doãn cuối cùng cũng nhẹ nhàng bớt đi.

“Ca, muội đói.” – Vừa rồi còn bộ dáng oai hùng hiên ngang, quay đầu một cái đã lại làm nũng với Vu Doãn.

Vu Doãn yêu thương xoa xoa đầu Vu Nặc: “Đồ ăn đều đã hâm lại cho muội hết rồi đây, mau ăn đi kẻo nguội, ăn xong ca đưa muội đi dạo chơi.”

Vu Nặc mày mắt cong lên, đôi con ngươi đen sáng trong cũng uốn thành đôi vầng trăng khuyết xinh đẹp – “Vâng.” Rồi đặt mông ngồi xuống cắm đầu ăn hết những đồ ăn hai vị ca ca đã chuẩn bị cho nàng.

Trên bàn cơm, Vu Doãn chăm chăm gắp thức ăn cho Vu Nặc, Vu Duy thì cẩn thận tự tay lựa cá thịt cho Vu Nặc, mà Vu Nặc cứ vùi đầu ăn lấy ăn để, bát cơm cứ đắp đầy thêm thức ăn, mà Vu Nặc vẫn vui vẻ ăn hết sạch.

“Nặc Nhi ăn thêm cơm nữa không?” – Vu Duy thấy Vu Nặc đặt bát xuống, cười hỏi.

Vu Nặc liền lắc đầu như trống bỏi: “Thôi thôi, no căng rồi…”

Bên bờ Kính Hồ, lác đác có vài người đi lại, Vu Nặc kêu ăn no quá, nằng nặc đòi hai vị ca ca đưa nàng đi Kính Hồ tản bộ. Dù rằng đã đầu xuân, nhưng gió thổi bên hồ vẫn lạnh lẽo thấu xương, nhưng cũng chẳng làm Vu Nặc đổi ý, hai người đành phải đưa Vu Nặc đi dạo bên bờ Kính Hồ.

“Ca ơi, sao ít người đi chơi hồ vậy?” – Vu Nặc nhìn Kính Hồ nghiêm tĩnh một mảnh, nói thầm.

Vu Duy búng Vu Nặc một cái – “Muội nghĩ cả An Thành này ai cũng như muội ăn no nứt bụng, trời đến là lạnh còn ra Kính Hồ hóng mát sao?”

“Giờ đã đầu xuân rồi, lạnh gì nữa.” – Vu Nặc không phục, xoa xoa chỗ bị Vu Duy búng đau, dẩu môi nói tiếp: “Ở nước Hô Lương mùa đông người ta còn ra sông tắm nữa kìa.”

“Muội chỉ có giỏi chống chế.” – Vu Duy không búng Vu Nặc nữa, chợt nhớ lại năm xưa, con bé mới sáu tuổi đã theo lão nhân tên Ngọc Khanh Tử đi ngao du, trong lòng chua xót khó tả. Ngao du sơn thủy, dù thế nào cũng khó tránh khỏi cảnh màn trời chiếu đất, mà khi ấy con bé mới có sáu tuổi.

Vu Nặc nhìn thấy sự xót xa trong mắt Vu Duy, nàng biết mình rời nhà đã mười ba năm, khiến cho các ca ca của mình đều thấy tiếc nhớ trong lòng, nữa là đây lại là tam ca mà nàng thân thiết nhất.

“Tam ca.” – Vu Nặc bám lấy vai Vu Duy, túm lấy tay áo Vu Duy quơ quơ, mắt mở to làm nũng: “Tam ca, chúng ta đi câu cá được không?”

Bình tâm lại Vu Duy liền cười yêu chiều đáp: “Chờ sang tháng tư cá béo rồi chúng ta lại đến câu, giờ tam ca đưa muội đi ăn đầu sư tử được không? Nhớ hồi nhỏ muội thích nhất là ăn đầu sư tử, mỗi lần nhị ca ra ngoài, muội lại ì èo đòi huynh ấy mua cho muội.” – Nhớ tới bộ dáng Vu Nặc hồi nhỏ, Vu Doãn cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

“Nặc Nhi không thích ăn đầu sư tử đâu, con bé này thích lấy đầu sư tử tròn tròn làm bóng để chơi, chỉ biết nghịch ngợm gây chuyện thôi.” – Vu Doãn cười nói tiếp, trong mắt huynh trưởng, muội muội mãi mãi không lớn, nữa là hắn có một muội muội như vậy.

“Haha… đúng rồi đúng rồi, đệ nhớ hồi đó nhũ mẫu làm nhiều đầu sư tử, Nặc Nhi nghi ngờ khó ăn, bèn đem đầu sư tử ấy cho chim ăn hết.” – Nhớ tới bộ dáng Vu Nặc hồi nhỏ nghịch ngợm bày trò, hai người Vu Doãn Vu Duy ha hả cười lớn.

“Được lắm, các huynh cứ cười muội đi, để xem muội xử lý các huynh thế nào.” – Vu Nặc cười giương móng vuốt về phía Vu Doãn và Vu Duy.

“Ha ha, không xong rồi… bảo bối muội muội của chúng ta thì ra là một đại cao thủ… ” “Ai u… không phải sao… là cao thủ mèo quào… ” – Hai huynh đệ trêu ghẹo muội muội yêu quý nhất.

Ba người đang vui vẻ cười đùa, chợt nghe bên kia bờ Kính Hồ truyền tới tiếng tiêu du dương, tiếng tiêu trầm thấp mà sáng trong, như châu ngọc rải xuống, tạo nên những vòng gợn sóng trên mặt hồ.

Vu Doãn và Vu Duy vốn đang vui vẻ hân hoan bỗng bị tiếng tiêu làm cho mất hứng, hai người nhìn nhau, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng, chỉ có Vu Nặc vẫn hào hứng bám lấy vai Vu Duy, mắt híp híp lắng nghe khúc tiêu.

“Một khúc Trăng Kính Hồ thật là hay, tuyệt mỹ uyển chuyển, như thể mỹ nhân đang hướng về người mình thương yêu chậm rãi kể lại nỗi sầu tương tư của mình, có điều nỗi muộn phiền bên trong thật quá nặng nề.” – Vu Nặc liếc mắt nhìn về phía bờ hồ bên kia nói, người có thể thổi nên một khúc ưu thương như vậy, nhất định là một người rất đẹp, Vu Nặc che miệng cười trộm. Trong tiểu trúc bên kia hồ, còn mơ hồ thấy bóng dáng một chàng trai tay cầm ngọc tiêu đang nhìn về phía mình, không thấy rõ được dung nhan chàng ấy, nhưng thấy được một đôi mắt sáng ngời ấm áp.

“Nặc Nhi, chúng ta về thôi, lần sau nhị ca lại đưa muội tới.” – Vu Doãn tựa hồ nhận ra điều gì đó, mặt trầm xuống muốn dẫn Vu Nặc rời đi.

“Đi? Đang chơi vui sao phải đi?” – Vu Nặc không hiểu hỏi.

“Hôm nay hơi muộn rồi, chúng ta về thôi, hôm khác tam ca lại đưa muội đến chơi được không nào?” – Vu Duy nhẹ nhàng dỗ dành.

Vu Nặc chu chu môi nói thầm: “Muội còn muốn chơi hồ nữa cơ, thôi chờ hôm khác vậy…”

Vu Duy bất đắc dĩ cười cười, dắt tay Vu Nặc nói: “Về nhà thôi, nhị nương chờ lâu sẽ lo lắng.”

Vu Nặc gật gật đầu, khi ba người chuẩn bị rời đi, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói giòn giã.

“Ba vị công tử xin dừng bước, công tử nhà ta muốn mời ba vị công tử ngồi chơi một lát, mong ba vị công tử có thể nể mặt.” – Không biết từ khi nào, thư đồng đã từ bên kia chạy tới, trong tay đã cầm sẵn bái thiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.