Vu Duy cõng Vu Nặc, Vu Doãn dắt ngựa, khi họ về đến nhà thì mặt trời
đã xuống núi rồi, Vu Tân đứng chờ ở cửa Vu phủ sốt ruột hết nhìn đông
lại nhìn tây.
Thấy Vu Duy cõng Vu Nặc về, Vu Tân nhẹ nhàng thở phào, thầm nghĩ may
mà đã trở về: “Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đang tìm ngài, tam thiếu
gia, lão gia đang chờ đại tiểu thư trong thư phòng.”
Vu Nặc mơ mơ màng màng ngẩng đầu hỏi: “Thư phòng có gì ăn không? Muội đói bụng, chưa được ăn thì muội không đi đâu.”
Không nói thì không sao, vừa mới mở miệng, đến cả Vu Duy cũng thấy
xấu hổ, cảm thấy muội muội của mình chỉ biết mỗi mỹ nhân với đồ ăn, phụ
thân đang chờ nó trong thư phòng mà nó còn dám cò kè mặc cả, Vu Duy bất
đắc dĩ lắc đầu, nghĩ đến cả Vu phủ chắc cũng chỉ có mỗi con bé này dám
nói như vậy với phụ thân.
“Đã sớm kêu nhũ mẫu chuẩn bị mã tử cao cô thích ăn nhất rồi, còn chưa đi ấy à, mã tử cao cứng lại hết, cứng lại là không ăn được nữa đâu. –
Vu Tân cười nói, toan đưa tay đỡ Vu Nặc xuống.
Vu Nặc trừng mắt với Vu Tân, làm Vu Tân sợ tới mức rụt vội tay về, Vu Nặc ôm chặt lấy cổ Vu Duy không chịu buông ra, còn dụi dụi đầu vào cổ
Vu Duy. – “Mã tử cao, cũng ngon đấy, nhưng ta không muốn xuống, lưng tam ca vừa ấm áp vừa thoải mái, không thèm xuống đâu.”
Vu Duy yêu thương cười: “Vậy tam ca cõng muội đến cửa thư phòng, còn một chút thời gian, muội tranh thủ ngủ đi.”
“Vâng, tam ca tốt nhất.” – Vu Nặc tựa đầu vào vai Vu Duy làm nũng, híp mắt cười hi hi ôm cổ Vu Duy.
Vừa vào trong phủ, Vu Doãn đi nhà tây tìm Vu Khải, Vu Duy cõng Vu Nặc về phía nhà đông. Đi dọc theo hành lang một đoạn, rẽ một cái liền gặp
một cô gái đi tới, cô gái mày mắt như vẽ, da như hoa đào, tựa mỹ nhân từ trong tranh bước ra.
Cô gái thấy Vu Duy đi tới, sắc mặt âm trầm chợt biến đổi, quyến rũ
cười duyên nói: “Tam ca, sao bây giờ mới về.” – Tay đưa ra toan đặt lên
cánh tay Vu Duy.
Vu Duy hơi nghiêng mình, làm như vô tình tránh đi bàn tay của cô gái: “Sao An Bình công chúa lại ở đây?”
“Tam ca nói vậy như thể không chào đón Ninh Nhi một chút nào ấy, Ninh Nhi xuất cung cũng chỉ vì muốn gặp huynh mà.” – Thấy Vu Duy né tránh
tay nàng, cũng không giận, chỉ đưa tay sửa sang lại tóc, có vẻ rất là
đoan trang tao nhã.
Bấy giờ Vu Nặc mới từ sau lưng ngẩng đầu lên, mắt nhắm mắt mở mơ màng đánh giá cô gái được xưng là An Bình công chúa trước mặt.
Thấy trên lưng Vu Duy bỗng xuất hiện khuôn mặt tuyệt mỹ kia, sắc mặt
An Bình công chúa lập tức lại âm trầm xuống: “Tam ca huynh có ý gì đây
hả, ta ở đây chờ huynh mấy canh giờ liền, thế mà giờ huynh lại cõng một
đứa con gái xa lạ về phủ.”
“Hừ.” – Vu Duy cười lạnh đáp – “Dù có cõng gái lạ trên lưng thì liên quan gì đến công chúa!”
“Làm sao lại không liên quan đến ta! Phụ hoàng muốn đem ta tứ hôn cho huynh, làm sao lại không liên quan đến ta chứ!” – Lời nói của An Bình
công chúa tràn đầy khiêu khích, cao ngạo vênh mặt lên nhìn Vu Nặc – “Bộ
dang dù có đẹp đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là con hồ ly tinh, có mà
xứng tranh giành tam ca với ta, ta đường đường là công chúa đấy!”
“A? Công chúa cơ đấy! Thì ra công chúa có sở thích tranh giành đàn
ông à! Chậc chậc… Không ngờ đấy.” – Vu Nặc chậm chạp lắc đầu nhìn cô
công chúa trước mặt, mặt tràn đầy vẻ khinh thường – “Chỉ bằng tư sắc này của cô mà cũng đòi xứng với tam ca của tôi á! Nằm mơ đi!”
Tranh giành đàn ông! Không xứng với Vu Duy! Nàng đường đường là công
chúa nước Nam Việt thế mà lại bị một con bé vô danh xem thường! Mặt An
Bình công chúa lóe lên một tia tàn nhẫn, đột nhiên nổi điên muốn lôi Vu
Nặc xuống khỏi lưng Vu Duy: “Ngươi… cái con hồ ly tinh này… Huynh buông
cô ta ra, huynh buông cô ta ra cho ta, ta không cho huynh cõng cô ta.”
Vu Duy thu hồi nụ cười ôn hòa ban đầu, lạnh lùng tránh khỏi An Bình công chúa: “Công chúa xin hãy tự trọng.”
“Tự trọng cái gì, huynh cõng đứa con gái xa lạ này mà cũng đòi tự
trọng sao?” – An Bình công chúa nổi điên lên thét chói tai, giơ móng
vuốt lên vồ tới mặt Vu Nặc.
“Tam ca, cái con này điên rồi, con điên điên dở dở này sao lại lên
làm công chúa được nhỉ? Sao lão hoàng đế kia không nhốt cô ta vào lãnh
cung đi.” – Vu Nặc cảm thấy giọng An Bình công chúa khi gào thét thật là thảm họa, vừa trầm đục vừa khàn, may mà cô ta còn có vẻ ngoài dễ nhìn,
nhưng đúng là phí cả cái mặt này.
“Tam ca! Không cho ngươi gọi tam ca của ta, cái con hồ ly tinh này.
Để ta lôi ngươi xuống, xem ta xử lý cái mặt ngươi.” – An Bình công chúa
tóc tai bù xù gào thét chói tai, náo loạn cả hành lang.
Mãi đến khi mấy huynh đệ Vu Khải chạy tới hành lang tách An Bình công chúa khỏi Vu Duy, áo choàng lông cáo trên lưng Vu Nặc đã bị An Bình
công chúa xé tan nát, quần áo trên người Vu Duy cũng xác xơ.
“Ui da, cái con điên này, đau chết mất.” – Vu Nặc nhăn nhó tụt khỏi
lưng Vu Duy, lại trèo lên lưng Vu Khiêm: “Tứ ca, con công chúa điên này
hung dữ quá đi.”
“Nặc Nhi bị thương chỗ nào không?” – Vu Khiêm trừng mắt với An Bình công chúa, xót xa hỏi.
Vu Nặc kéo hai bên tay áo lên cho Vu Khiêm xem, trên cánh tay non
mịn, hằn đỏ chi chít vết móng tay, mấy huynh đệ nhìn thấy đều đau lòng.
“Sao mà bị cào cấu đau thế này.” – Sắc mặt Vu Duy khó coi vô cùng, lấy kim sang dược mang theo bên mình ra thoa cho Vu Nặc.
An Bình công chúa đang bị Vu Khải và Vu Doãn giữ lấy, nhìn thấy Vu
Duy bôi thuốc cho Vu Nặc thì lại như phát điên lên giãy giụa la hét:
“Cái con hồ ly tinh này, ngươi còn dám quyến rũ tam ca của ta à, ta xé
nát ngươi…” – Vu Khải và Vu Duy sắc mặt càng âm u.
Vu Nặc tụt khỏi lưng Vu Khiêm, đi tới trước mặt An Bình công chúa –
“Bốp!” – thẳng tay cho An Bình công chúa một cái bạt tai, rồi mỉm cười
tà mị: “Tôi nói cho cô biết, tên tôi là Vu Nặc, là người được tiên hoàng của Sở gia các người phong làm Vận Lam Quận Chúa, xét theo bối phận, cô còn phải gọi tôi là cô cô, không biết trên dưới, mặt mũi ông già nhà cô bị cô vứt đi hết rồi.”
An Bình công chúa ngây ra một lúc lâu – “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….” – Kêu như điên ôm má phải chạy đi.
“Nặc Nhi, muội ra tay nhẹ quá, mới tát sưng mỗi một bên mặt, nếu mà
là đại ca, không bẻ sạch răng cô ta thì không phải đại ca muội.” – Sắc
mặt u ám của Vu Khải thoáng cái đã dịu lại – “Lại đây nào, cho đại ca ôm cái, Nặc Nhi nhà chúng ta đã lớn thế này rồi.”
“Đại ca, huynh có Đồng Nhi rồi, về ôm Đồng Nhi nhà huynh mới phải,
tam ca cũng đã cõng Nặc Nhi nãy giờ rồi, bây giờ Nặc Nhi phải để tứ ca
ôm.” – Vu Khiêm không nhường nhịn, giành ôm Vu Nặc với Vu Khải, trong
mắt mấy huynh đệ, muội muội này mãi mãi không lớn lên.
Vu Doãn cũng tham gia cuộc tranh giành của hai huynh đệ: “Nhị ca như
ta đây đừng nói ôm, đến cõng cũng chưa được cõng, đại ca về mà ôm Đồng
Nhi, Nặc Nhi để cho đệ ôm mới phải.”
… Nhìn mấy vị ca ca tranh nhau ôm mình, Vu Nặc có chút đau đầu, từ nhỏ bốn người này vẫn luôn như vậy…
“Ca…” “Yên nào, đợi chút ca ôm muội…”
“Khụ khụ…” – Một tiếng khụ vang lên, hành lang đang ồn ào lại yên tĩnh trở lại.
“Ca, muội muốn nói là cha đang ở đằng sau…” – Vu Nặc lè lưỡi.
Mấy người Vu Khải vừa nghe thấy tiếng khụ đã sớm cung kính đứng chờ
phụ thân họ lên tiếng, nhất định đã xem hết cả màn tranh nhau ôm Vu Nặc
rồi, bốn huynh đệ chắc mẩm không thể không bị mắng một trận.
“Lớn như vậy còn tranh nhau ôm muội muội, còn ra thể thống gì!” – Vu
Khiếu Thành lạnh mặt giáo huấn – “Nặc Nhi, con theo ta vào thư phòng.”
“Dạ.” – Vu Nặc lừ mắt nhìn bốn ca ca, rồi vui vẻ đi theo cha vào thư phòng.
Đóng cửa thư phòng lại, vừa quay đầu lại đã thấy cha đang lục tìm gì
đó, mãi lâu sau, Vu Khiếu Thành mới đưa cho Vu Nặc một cái gói được bọc
đẹp đẽ, cũng không thèm liếc mắt lấy một cái: “Nặc Nhi, đây là Tuyết
Ngấn Cao, thoa vào vết thương, không quá mấy hôm sẽ khỏi, mà còn không
để lại sẹo.”
Vu Nặc nhìn bọc Tuyết Ngấn Cao cực kỳ tinh xảo trong tay – “Cha à, bảo bối này của cha cất bao lâu rồi? Không bị quá hạn chứ?”
Nghe thấy Vu Nặc chất vấn, Vu Khiếu Thành tức giận dậm chân, bảo bối
đến mình còn tiếc không dám dùng, thế mà bị con gái xem không đáng một
đồng. – “Tuyết Ngấn Cao này cho dù qua trăm năm cũng không hề biến chất, mà dược lực còn càng tốt hơn.”
“Đồ tốt như vậy cha cứ giữ mà dùng đi, con có Mạt Mạt Bạch Ngọc lão
nhân cho ở đây rồi.” – Vu Nặc uể oải lấy ra một cái chai có hình thù kỳ
quái, Vu Khiếu Thành nhìn mà dở khóc dở cười, mấy thứ đồ của Ngọc Khanh
Tử đưa cho tuy đều có chút kỳ quái nhưng đều là đồ tốt thế gian hiếm có.
“Mau mau bôi lên đi.” – Vu Khiếu Thành thúc giục nói, ấn Vu Nặc ngồi
xuống ghế tựa, lấy lọ thuốc trong tay Vu Nặc, tự mình tất bật.
“Cụ ơi, cào xước một tý thôi mà, có phải cái gì to tát đâu, không bôi cũng được.” – Vu Nặc chẳng hề để ý xua xua tay, lăn lộn bên ngoài lâu
rồi, có một chút cào xước ấy chỉ là mắt muỗi đối với nàng.
“Đừng nhúc nhích, ăn mã tử cao của con đi, xong ngay đây.” – Vu Tiếu
Thanh cũng là người rất cố chấp, lão đã muốn bôi, thì nhất định phải để
cho lão bôi bằng được.
Khi Vu Khiếu Thành thoa khối thuốc lớn màu trắng kia lên tay Vu Nặc,
nàng xót của kêu lên: “Cụ ơi, đây là thứ tốt đấy ạ, cụ thoa ít thôi,
Ngọc lão nhân mà biết con thoa vết cào hết sạch bảo bối Mạt Mạt Bạch của lão, lão không bóp chết con mới lạ!”
“Lão dám bóp chết con á? Lão mà dám động đến con, bảo cha, cha bóp
chết lão!” – Vu Khiếu Thành vờ giận nói – “Đừng có mà lộn xộn.”
Dưới sự uy hiếp của Vu Khiếu Thành, bình Mạt Mạt Bạch trong tay đã bị Vu Khiếu Thành hào phóng bôi bằng sạch, Vu Nặc vừa đau khổ vừa thổi
thổi thuốc mỡ trên tay vừa không nhừng oán trách: “Nào có ai dùng thuốc
như cha chứ, một lọ Mạt Mạt Bạch này bằng ba cái Tuyết Ngấn Cao của cha
ấy, phá sản mất thôi cha ơi, cha thật là phá hoại mà!”
Vu Khiếu Thành tức giận vỗ đầu Vu Nặc: “Cha của con làm sao mà phá
sản được! Chỉ thương con gái yêu của cha, hôm nay vừa về đến nhà đã bị
con công chúa điên kia cào cho xây xước, dùng thêm tý thuốc không được
à! Không được à!” – Lời nói của Vu Khiếu Thành có phần ngang ngược, Vu
Nặc nghe không lọt tai lắc đầu quầy quậy.
“Được rồi được rồi được rồi, mai con lấy Tuyết Ngấn Cao của cha đi lau chân nhá?” – Vu Nặc vặc lại còn ngang ngược hơn.
“Nha đầu thối, không tranh luận nữa, sao lần này lão già Ngọc Khanh
Tử kia đột nhiên cho con trở về làm gì thế?” – Vu Khiếu Thành cũng không đùa nữa, hỏi thẳng luôn.
“Phụt… khụ khụ… ” – Vu Nặc đang ăn mã tử cao bị câu hỏi đột ngột của
Vu Khiếu Thành làm sặc một cái – “Ngọc lão nhân chưa nói gì, hôm ấy con
thấy lão tự dưng bốc một quẻ, sau đó sắc mặt nặng nề rồi bảo con đi về,
nói gì mà sang năm con hai mươi rồi, cũng đến lúc nên về thăm nhà.”
Ngọc Khanh Tử chẳng nói chẳng rằng bảo Vu Nặc trở về, trong chuyện
này hẳn là có chút nguyên do, có điều Ngọc Khanh Tử mà không nói ra,
chẳng ai biết được.
Vu Khiếu Thành nhẹ nhàng vỗ lưng Vu Nặc: “Con gái à, ăn vừa vừa thôi, ăn tối đến nơi rồi, nhũ mẫu của con đã chuẩn bị cho con một bàn toàn
những món con thích rồi.”
Vu Nặc gật gật đầu, nhưng vẫn cố nhét vào miệng miếng mã tử cao cuối
cùng trong đĩa, phủi phủi tay: “Không nhiều không ít, vừa ngon, con đi
thăm Đồng Nhi nhà đại ca cái đã.” – Dứt lời liền nhanh như chớp chạy mất hút luôn.