Triêu Hoa Nhược Mộng

Chương 13: Chương 13: Thích Gây Chuyện




Trời vừa tờ mờ sáng, Vu Khiếu Thành mang vợ con và mấy tên tùy tùng lâu năm rời thành lên đường đi Lâm Uyên.

Đầu tháng năm hằng năm là ngày bái tế tổ tiên của Vu gia, Vu gia gốc ở Lâm Uyên, cho dù man nhi Vu gia có chết trận trên sa trường, chết bệnh tha hương, cũng nhất định phải sai người mang thi thể hoặc tro cốt về Lâm Uyên chôn cất, đây cũng là tổ huấn của Vu gia.

Lâm Uyên ở trung tâm của nước Nam Việt, cách An Thành bốm năm trăm dặm. Lâm Uyên là một thành nhỏ không giàu có, cũng không dựa núi nhìn sông, là mảnh đất người dân thuần phác, các nhánh của Vu gia cũng có chút máu mặt, nhánh của Vu gia trước giờ chuyên buôn bán, cửa hàng mở khắp các quốc gia, ngoài sáng là buôn bán, trong tối lại tìm hiểu động thái quân sự của các nước. Chỉ khác là sẽ chia ra làm hai đội trinh sát và mật thám, trinh sát thực ra chỉ để Dụ Đế thấy, còn mật thám, chỉ có người đứng đầu mỗi nhà của Vu gia mới biết và điều động được.

Chạng vạng tối của ba ngày sau đó, đoàn người đã đi tới Lâm Uyên, còn chưa tới thành Lâm Uyên đã thấy người nhà Vu gia đứng hết ngoài thành nghênh đón, Vu Nặc rất là buồn bực, chẳng phải chỉ về tế tổ thôi ư, sao phải gióng trống khua chiêng đón tiếp như vậy chứ?!

Vu Duy cười nói cho Vu Nặc hay, bởi vì có sự trở về của Vu Nặc, nên người của Vu gia từ khắp nơi đều chạy về.

Nói chưa dứt lời, Vu Nặc thấy Vu Duy giải thích vậy còn buồn bực hơn, mình dù sao cũng chỉ là hàng con cháu, làm gì đến mức khiến toàn bộ gia tộc kéo đến đây chứ, quá coi trọng nàng rồi!

Vu Nặc mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Vu Khiếu Thành, mong tìm được đáp án từ ông, nhưng Vu Khiếu Thành chỉ mỉm cười, cũng không có ý giải thích, khiến Vu Nặc cảm thấy phiền muốn phát điên lên được.

“Đại ca, một năm không gặp có khỏe không?” – Vu Khiếu Thành lập tức xuống ngựa, tiến lên ôm lấy người vừa đi tới, Vu gia là một gia tộc rất đặc biệt, huynh đệ Vu gia không vì tranh giành tước vị mà phản bội nhau, có lẽ cũng vì người của Vu gia bản tính vốn không ham danh lợi quyền thế, Vu Khiếu Thành nghiêm túc nói: “Nặc Nhi, còn không mau xuống ngựa chào đại bá của con đi.”

Vu Nặc nhanh như chớp nhảy khỏi lưng ngựa: “Nặc Nhi ra mắt đại bá.” – Vu Khiếu Hành và Vu Khiếu Thành cũng có mấy phần giống nhau, chỉ có điều Vu Khiếu Thành quanh năm chinh chiến sa trường, cho nên dấu vết tháng năm in hằn trên khuôn mặt Vu Khiếu Thành rõ ràng hơn Vu Khiếu Hành rất nhiều.

Vu Khiếu Hành ánh mắt vui mừng hiện lên rõ ràng, ý cười trong mắt thấu đến tận đáy lòng: “Ngoan ngoan ngoan lắm, Khiếu Thành đệ có đứa con gái rất ngoan! Khiếu Thành, ta đã sai người dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, mọi người đi đường cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho khỏe trước đi đã.” – Vu Khiếu Hành vỗ vai đệ đệ mình, lời nói tràn đầy quan tâm.

“Đại bá, trong thành Lâm Uyên có hồ nước hay ao đầm gì không ạ?” – Vu Nặc là người có tính không chịu ngồi yên, vội hỏi.

Vu Khiếu Hành cảm thấy khó hiểu: “Nặc Nhi muốn ra sông bắt cá sao? Muốn ăn cá để đại bá sai người đi bắt về cho con là được, không cần xuống nước.”

Nghe Vu Khiếu Hành nói vậy Vu Nặc thiếu chút nữa té xỉu, không hiểu đại bá làm sao mà biết nàng thích ra sông bắt cá chứ.

“Đại bá, Nặc Nhi không phải muốn ra sông bắt cá đâu ạ, con bé này không thích nghỉ ngơi trong phòng, chỉ thích leo lên bè trúc vừa câu cá vừa ngủ thôi.” – Vu Duy cười giải thích.

Vu Khiếu Hành nghe Vu Duy giải thích liền hiểu ra, vỗ đầu một cái rõ mạnh: “Lâm Uyên này ấy à, cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu nước từ trên núi chảy xuống, Kính Nhi đâu, đưa Nặc Nhi đi Nguyệt Nha Hồ dạo chơi đi.”

Trong đoàn đón tiếp bước ra một chàng thiếu niên tuổi tác xấp xỉ Vu Nặc, chàng thiếu niên tướng mạo thanh tú, đôi mắt thần thành hào hứng, ánh mắt sáng ngời khiến người ta không dám nhìn vào.

Vu Khiếu Thành hài lòng đánh giá chàng thiếu niên: “Một năm không gặp thế mà Kính Nhi đã trưởng thành không ít, nhìn lũ trẻ lớn lên từng ngày chúng ta bất tri bất giác đã già đi nhiều lắm rồi.”

“Kính Nhi xin chào thúc thúc, chào bốn vị ca ca.” – Vu Kính hướng mấy người chào một cái, rồi dắt tay Vu Nặc cười nói – “Nặc Nhi muội muội đi thôi.”

“Ta cũng muốn đi.” – Vu Khiêm vội vàng bay từ trên ngựa xuống, có vẻ khiêu khích giằng lại bàn tay Vu Nặc đang bị Vu Kính nắm lấy, khiến cho Vu Kính rất là xấu hổ – “Cha ơi, con cũng muốn đi cùng Nặc Nhi đến Nguyệt Nha Hồ.”

“Con cũng muốn đi Nguyệt Nha Hồ, cha ơi con cũng đi với Nặc Nhi.” – Vu Duy vòng tay một cái ôm chầm lấy Vu Nặc không buông, Vu Nặc trừng mắt kháng nghị: “Ca, muội đi câu cá, không phải đi chơi.”

Vu Khiếu Thành nhìn đám con trai chỉ nhắm mắt nhắm mũi bám đuôi em gái mà đau đầu, Vu Khiếu Hành cười nói: “Đi hết cả đi, nhớ về trước bữa tối nhé.”

“Mấy đứa nhỏ nhà đệ ghen tị cũng kinh thật, Kính Nhi nhà ta mới có nắm tay thôi mà lão đại lão nhị nhà đệ dù không nói năng gì, mặt đã xanh lét, con gái bảo bối của đệ xem ra năm nay khó mà gả đi được rồi, nếu mà có người tới chắc chắn sẽ tới một người cản một người, tới hai người cản hai người.” – Vu Khiếu Hành ghé vào Vu Khiếu Thành trêu ghẹo nói.

Vu Khiếu Thành lại nhăn nhó: “Huynh không biết đấy thôi, Nặc Nhi đi theo Ngọc Khanh Tử, haizzz…. không biết bị dạy thành cái dạng gì, ôm hoàng tử chạy khắp hoàng cung, lại còn đùa giỡn cả hoàng thượng.”

“Ha ha…” – Nghe Vu Khiếu Thành nói, Vu Khiếu Hành cười to – “Vu gia chúng ta đúng là có được một bảo bối!”

“Đại ca, giờ không nói chuyện này nữa, đệ còn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với huynh.” – Vu Khiếu Thành nghiêm túc nói.

Nguyệt Nha Hồ ở nơi sâu nhất của thành Lâm Uyên, tới gần chân núi, là một hồ nhỏ hình trăng khuyết đúng như cái tên, muốn tới Nguyệt Nha Hồ phải đi qua hết cả thành Lâm Uyên. Bởi đây là lần đầu Vu Nặc tới Lâm Uyên, thấy hiếu kỳ với mọi thứ trong thành, dọc đường đi cứ hỏi cái này cái kia, Vu Kính mỉm cười giải đáp tất cả.

“Đây là cái gì vậy Kính Nhi ca?” – Vu Nặc kéo tay Vu Kính chạy về phía một cái sạp hàng, Vu Duy Vu Khiêm mặt hơi biến sắc, nhưng vẫn nhịn xuống không để lộ ra.

“Đây là tôm rồng[*], một loài tôm đặc sản của Nguyệt Nha Hồ, vỏ cứng thịt ngon.” – Vu Kính lấy một con tôm trong chậu ra cho Vu Nặc xem.

Vu Nặc ngồi xuống đối diện, nghiêng đầu ngắm nhìn con tôm rồng trong tay Vu Kính, dư quang của ánh chiều tà chiếu lên nửa khuôn mặt của Vu Nặc, như một làn nắng ấm mơ hồ, đẹp không thể tả.

“Kính Nhi ca, cái này có thể câu được ở Nguyệt Nha Hồ không ạ?” – Vu Nặc lấy cái que chọc con tôm rồng, con tôm rồng vung đôi càng to khỏe lên quặp chắc lấy cái que, đuôi còn không ngừng lúc lắc.

Vu Kính cười dịu dàng nói: “Có chứ, nếu cất vó thì sẽ nhanh hơn.”

“Ca, cần câu đâu? Mau đi đào giun mau đi đào giun, muội muốn câu tôm rồng.” – Vu Nặc kêu Vu Duy và Vu Khiêm chạy đi đào giun, nhưng thực ra là nàng không muốn Vu Kính bị đóng thành băng trước ánh mắt của hai vị ca ca này.

Vu Duy và Vu Khiêm bĩu môi tỏ vẻ ấm ức đi ra ngoài thành đào giun, trước khi đi còn không quên vỗ vỗ vai Vu Kính thị uy, nhìn hai vị ca ca đi xa, Vu Kính cảm kích cười với Vu Nặc.

“Kính Nhi ca, muội muốn ăn cái này.” – Vu Nặc lắc tay Vu Kính, chỉ vào kẹo đường bông xù nói.

Vu Kính cưng chiều cười, mua cho Vu Nặc một cây kẹo bông cực lớn.

“Ái chà, ai thế này, thằng mọt sách ốm o của Vu gia đây sao.” – Một gã nam tử mặc trường bào màu vàng kéo theo mấy tên lon ton nghênh ngang phe phẩy quạt giấy trong tay chặn đường đi của huynh muội Vu Nặc, gã sai vặt tinh quái đem hai người vây lại. – “Ôi ôi, con gái nhà ai đây, thật là xinh đẹp, lại đây, gọi một tiếng ca ca cho gia nghe xem nào.”

Vu Kính nắm chặt tay Vu Nặc, để Vu Nặc ra phía sau lưng mình, tức giận nói: “Hoàng Văn Bác ngươi tránh ra.”

“Kính Nhi ca biết người này sao?” – Vu Nặc cười hì hì bá vai Vu Kính. Không biết là thẹn thùng vì bị Vu Nặc bá vai, hay bị Hoàng Văn Bác chọc tức, mà tai Vu Kính đỏ ửng hết cả lên.

Vu Kính tức giận đầy mặt, gật đầu: “Là con trai của Hoàng Bỉnh quận trưởng Lâm Uyên.”

“Này, ngươi tránh đường đi, tẹo nữa hai ca ca ta quay lại thấy ngươi chòng ghẹo ta, thì ngươi thảm luôn.” – Vu Nặc vẫn cười hì hì nói – “Ngươi xấu xí như vậy, khiến bản cô nương chẳng có lòng dạ nào mà chòng ghẹo ngươi, cũng không biết ngươi sống được đến bằng này phải cần bao nhiêu dũng khí nhỉ!”

Hoàng Văn Bác mặt mũi sa sầm, nhưng vẫn cố lỗ mãng cười nói: “Vu Kính, cô nương này gia thích chắc rồi, ngươi cho gia mượn nàng chơi vài hôm, chờ gia chơi chán sẽ trả lại nhé?!”

Nghe Hoàng Văn Bác nói vậy, mặt Vu Kính đỏ bừng không nói không rằng xông lên muốn liều mạng với hắn. Không được ba hiệp đã bị gã sai vặt hất ngã lăn ra đất: “Haha, Vu Kính ngươi không lấy túi nước tiểu ra mà soi lại mình, cái dạng hùng hổ này mà đã muốn tranh đàn bà với gia.” – Hoàng Văn Bác phách lối cười nói.

Vu Nặc một chiêu phá vòng vây của bọn sai vặt, nâng Vu Kính dậy cười lạnh nói: “Hoàng Văn Bác đúng không, ta khuyên ngươi nên sai người về nhà mang cáng cứu thướng tới, hoặc kêu cha ngươi chuẩn bị quan tài cho ngươi đi là vừa.”

Lời Vu Nặc nói khiến Hoàng Văn Bác nổi điên lên, gấp quạt giấy lại, trỏ vào mặt Vu Nặc tức giận mắng: “Tiểu tiện nhân, ở Lâm Uyên này không ai dám vũ nhục ta như vậy, Tiểu Lục, vả miệng cô ta cho ta.”

Vu Nặc tránh thoát đám người lao tới, lắc mình một cái tới sau lưng Hoàng Văn Bác, “Bốp” một tiếng nặng nề, Hoàng Văn Bác đã bị Vu Nặc đánh ngã ra đất, Vu Nặc nhấc chân đạp vào các đốt xương tứ chi Hoàng Văn Bác không chệch đi đâu được, các đốt ngón tay phát ra tiếng gãy “răng rắc răng rắc” rợn người, Hoàng Văn Bác còn không kịp phản ứng đã đau ngất đi.

Đám sai vặt đã sợ đến ngây người – “Nặc Nhi… muội… muội không nên…” – Vu Kính nhìn Hoàng Văn Bác nằm trên đất như con chó chết, sợ đến đờ đẫn.

“Vu gia nhà ta là công thần của nước Nam Việt, từ trên xuống dưới, dù có làm buôn bán bên ngoài, cũng không đến lượt một đứa con trai quận trưởng như hắn hoạnh họe!” – Vu Nặc kéo tay Vu Kính, lạnh lùng ném thêm một câu: “Quay về bảo với Hoàng Bỉnh, người phế con hắn là Vu Nặc ta đây.”

[*] Tôm Rồng / Tôm Hùm Nước Ngọt (鳌虾)

Red Swamp Crawfish hay Finger Lobster là một trong 500 loại crawfish có đời sống như con cua con cáy sống ở ruộng đồng ao hồ, đầm lầy nước ta. Loại này được bà con Việt ở Mỹ gọi là Tôm Rồng, một số nơi khác gọi là Tôm Hùm Đất, Tôm Hùm Nước Ngọt. có kích thước dài không quá 20cm và cân nặng không quá 50 gram. Là loài Tôm có tên khoa học là Procambarus Clarkii, phân bố tự nhiên ở Bắc Mỹ, hiện đã du nhập và phát triển mở rộng đến hầu hết các châu lục. Trung Quốc đang trở thành một nước sản xuất và xuất khẩu tôm Hùm nước ngọt nhiều nhất trên thế giới.”. Là loài giáp xác có khả năng phát triển trong tất cả các diện tích mặt nước tự nhiên, nhất là các vùng nước hoang dã, các vùng sinh thái cấy lúa một vụ, các đầm hồ, kênh ngòi, sông cụt, chúng dễ nuôi trong các hệ thống canh tác, có giá trị kinh tế và hiệu quả khá cao.

(Theo thuysan.com)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.