Trận pháp thật là cao thâm, vi diệu! Gia Cát Minh Nguyệt nhìn một màn này sợ hãi than. Đây là trận pháp gì mà lại có thể đưa toàn bộ hoàng thành vào trong một cái lồng? Phía trên là cát sao? Toàn bộ kinh thành đều dưới mặt đất, thật là thần kỳ!
“Đi thôi!” Quân Khuynh Diệu ngoảnh đầu gọi Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt đi theo. Nam Cung Cẩn nhìn lồng ánh sáng trước mắt, trong miệng khẽ lẩm bẩm thán phục. Lâu Việt hoàng triều, quốc gia cổ xưa này, quả thật là không đơn giản.
Sau khi bước vào lồng ánh sáng, bốn gã thị vệ rút kiếm ra, lồng ánh sáng khép lại. Sau đó, bốn người đều tiến lên phía trước, cung kính hành lễ với Quân Khuynh Diệu.
“Các ngươi vất vả rồi. Đứng lên đi!” Quân Khuynh Diệu khoát tay, ra hiệu cho mọi người đứng lên.
Bốn người đứng dậy, sau đó nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đứng bên cạnh Quân Khuynh Diệu và Nam Cung Cẩn đang ngó nghiêng xung quanh.
“Đây là các ngươi tương lai...”* Quân Khuynh Diệu đang định giới thiệu Gia Cát Minh Nguyệt là hoàng phi tương lai của bọn hắn thì bị Gia Cát Minh Nguyệt bất động thanh sắc đá vào chân một cái. Hắn không thể làm gì khác, bất đắc dĩ đổi giọng: “Hai vị này là bằng hữu của ta, mở cửa thành đi.”
(*) Tiếng Tàu vị trí các từ nó khác của mình nên đừng thắc mắc sao nó lại thế nhé. :v
Bốn gã thị về đều liếc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt lóe lên quang mang khó hiểu, sau đó nghe lệnh đi vào mở cửa thành.
Cổng thành mở ra. Ba người Quân Khuynh Diệu đi vào cửa thành, vừa vào đến nơi, Gia Cát Minh Nguyệt đã giật mình, trên mặt Nam Cung Cẩn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hoàng thành trước mắt không hề thua kém so với Thiết Hạ vương triều hay Tuyên Vũ quốc. Đường rộng lát đá xanh, phòng ốc san sát, trên đường tấp nập người qua lại. Mọi người nhìn thấy Quân Khuynh Diệu đều cung kính hành lễ, trong mắt tràn đầy sùng bái và tôn kính.
“Quân Khuynh Diệu, ở đây mọi người sống bằng cái gì? Ở đây không có mặt trời...” Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói xong câu đó chợt cảm thấy có gì đó không đúng, không có ánh mặt trời, sao giữa hoàng thành lại sáng như vậy? GIa cát Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vầng thái dương chói mắt đang treo trên đầu, không khỏi có chút khó hiểu, “Chuyện gì đây?”
“Có trận pháp dẫn ánh mặt trời từ trên xuống.” Quân Khuynh Diệu giải thích.
Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy thật kỳ diệu, có thể làm vậy sao? Cái này có vẻ giống nguyên lý khúc xạ ánh sáng.
“Còn việc người dân sống bằng cách nào, mọi người trên ốc đảo sống như nào thì họ sống như vậy. Có một ốc đảo lớn cùng chìm xuống với hoàng thành.” Quân Khuynh Diệu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đang trợn tròn hai mắt, buồn cười thấp giọng nói, “Trận pháp này sử dụng một loại đá năng lượng chống đỡ, gọi là quang diệu chi tâm. Lồng ánh sáng lúc trước nàng thấy cũng bao phủ cả hoàng thành và ốc đảo.”
“Quá thần kỳ.” Gia Cát Minh Nguyệt cảm thán từ tận đáy lòng, “Ta chưa từng nghe qua trận pháp cao siêu như vậy.”
“Đương nhiên, cho dù vẽ lại trận pháp cũng không đạt được hiệu quả như thế này. Tư liệu bản vẽ trận pháp đã biến mất từ lâu rồi.” Quân Khuynh Diệu nói đến đây chợt nhíu mày, hắn đang nghĩ tới nguyên nhân trở về lần này.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Gia Cát Minh Nguyệt nhạy bén thấy được sự lo lắng hiện lên giữa chân mày Quân Khuynh Diệu.
“Ừm. Không hiểu vì sao gần đây, năng lượng của quang diệu chi tâm chống đỡ trận pháp xói mòn rất nhanh. Vốn có thể chống đỡ thêm mấy nghìn năm nhưng bây giờ chỉ còn có thể chống đỡ mấy năm nữa.” Quân Khuynh Diệu chậm rãi nói, “Lần này trở về, chính là để giải quyết chuyện này. Đi gặp trưởng lão trước đã.”
“Các ngươi đi đi. Ta muốn đi xem xung quanh một chút.” Nam Cung Cẩn phất tay, nhìn Quân Khuynh Diệu hơi nheo mắt, cười nói, “Ngươi yên tâm, ta có chừng mực.”
“Cút đi.” Nghe Nam Cung Cẩn nói vậy, Quân Khuynh Diệu biết hắn sẽ không làm bừa.
[Dạo này đọc đối thoại giữa a Diệu với thím Cẩn cứ có cảm giác hai thím ấy như bạn thân ấy nhờ. :v ]
Phía trước hoàng thành là hoàng cung. Nhìn hoàng cung cổ xưa mà uy nghiêm, Gia Cát Minh Nguyệt chợt nhớ đến cái gì đó, quay sang hỏi Quân Khuynh Diệu “Hoàng cung này cũng giữ nguyên trong suốt ba nghìn năm?”
“Đã từng tu sửa, không phải cái gì cũng có thể giữ vững ba nghìn năm.” Quân Khuynh Diệu trả lời.
Hai người vừa tới trước cửa hoàng cung đã có người ra nghênh đón. Người này Gia Cát Minh Nguyệt đã từng gặp qua nhưng không có ấn tượng sâu sắc. Trừ mấy nam tử đang chạy đến, chính là mấy nam tử toàn thân hắc y mà Gia Cát Minh Nguyệt gặp lần đầu tiên cứu Quân Khuynh Diệu.
“Điện hạ!” Mấy người này vẫn toàn thân hắc y. Ai nấy đều tuấn lãng nhưng khí chất thì không giống nhau. Có người là kiếm sĩ, có người là cung thủ còn có một người là triệu hoán sư. Hành lễ với Quân Khuynh Diệu xong, mấy người này đồng thời quay sang thi lễ với Gia Cát Minh Nguyệt, “Gia Cát tiểu thư.” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu với mọi người.
“Tình hình thế nào?” Quân Khuynh Diệu trầm giọng hỏi.
“Tình hình không tốt lắm. Năng lượng của quang diệu chi tâm bị xói mòn rất nhanh. Có góc hoàng thành đã xuất hiện hiện tượng sụt lún.” Một nam tử áo đen nhíu mày lo lắng nói. “Hiện tại chưa nghiêm trọng lắm nhưng nếu tiếp tục như vậy thì thực sự không ổn.”
“Trưởng lão đâu?” Quân Khuynh Diệu ngẩng đầu nhìn về phía cửa cung hỏi.
“Trưởng lão ...” Nam tử áo đen vừa mới nói được nửa câu, đã thấy một người mập mạp từ bên trong vọt ra. Vừa mới bước lên bậc cầu thang đầu tiên, còn chưa đứng vững đã lộc cộc lăn xuống. Khóe miệng nam tử áo đen giật một cái, tiến lên đỡ người vừa lăn xuống.
“Điện hạ, cuối cùng người cũng trở về. Thần trông ngài đến mòn con mắt, ăn không ngon, ngủ không yên, ngày nào cũng lo lắng cho ngài...” Người vừa lăn xuống mặt đầy nước mắt, than thở kể lể.
Gia Cát Minh Nguyệt trố mắt nhìn người trước mặt. Người này thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, cả người béo tròn giống như quả cầu. Hắn vừa khóc vừa xoa mông. Gia Cát Minh Nguyệt co rút khóe miệng. Người này khóc vì lo cho Quân Khuynh Diệu hay vì vừa rồi bị ngã đau nên mới khóc đây?
Ngay sau đó liền có người nói lên nghi ngờ trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt: “Trưởng lão, ngài bị ngã đau thì có?”
Trưởng lão mập không nhịn được ngắt lời: “Câm miệng! Ngươi không biết trên dưới gì cả. Đồ hỗn trướng không biết tôn trọng người già.” Trưởng lão mập bị người khác bóc trần, thẹn quá hóa giận gào khóc.
“Trưởng lão, đã lâu không gặp, ngươi vẫn nhanh nhẹn như vậy.” Quân Khuynh Diệu nở nụ cười.
“Nhanh nhẹn cái rắm. Ngươi không thấy ta vì lo lắng chuyện quang diệu chi tâm, ăn không ngon, ngủ không yên, mà đã gầy mất một cân rồi sao?” Trưởng lão mập nhéo nhéo cái bụng đầy mỡ của mình gào thét.
Mọi người nhìn trọng tải đáng sợ của hắn, tắt tiếng tập thể.
“Ngươi trở về là tốt rồi. Ta xem quẻ thấy có chỗ vẫn còn quang diệu chi tâm, ngươi nhanh đi tìm về cho ta.” Trưởng lão mập gầm lên với Quân Khuynh Diệu, “Đang ở Lưu Vận cốc, mau đi đi! Bằng không, chờ về nhặt xác cho ta đi. À không đúng, chờ về đốt vàng mã cho ta đi!” Ý của trưởng lão mập rất rõ ràng, cho dù thế nào hắn cũng không rời khỏi hoàng thành, sụt lún xảy ra, sập xuống thành mộ huyệt, không cần phải nhặt xác chôn cất, cứ tới thắp hương, hóa vàng là được rồi. Trưởng lão lại gầm lên với mấy nam tử áo đen, “Mấy con gà kém cỏi các ngươi, mau tăng cường thực lực đi. Nhìn xem, nhiệm vụ gian khổ như này chỉ có thể để mình điện hạ đi làm. Đồ mấy con gà yếu kém các ngươi!”
“Dạ, đã biết.” Quân Khuynh Diệu nhìn trưởng lão đang gào thét, bất đắc dĩ lắc đầu.
(*) Lưu vận: âm thanh êm dịu của ngọc lưu ly.
Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại cảm thấy, Quân Khuynh Diệu vô cùng yêu quý và kính trọng lão giả này. Lưu Vận cốc? Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra. Cái tên này không xa lạ nhưng cũng không quen thuộc. Lưu Vận cốc là chỗ sâu nhất trong sa mạc. Tên rất êm tai nhưng hoàn cảnh xung quanh thì hoàn toàn ngược lại. Đó là một nơi nguy hiểm đáng sợ. Có người nói, băng qua Lưu Vận cốc có một ốc đảo tươi đẹp nhưng chưa từng có ai đi qua được nơi đó. Bản thân Lưu Vận cốc là một mê cung lớn. Rất nhiều người tò mò mà táng mạng ở nơi đó. Say này, có một số cường giả chọn nơi đó làm nơi lịch luyện, kết quả đều không thấy xuất hiện nữa. Quang diệu chi tâm lại có thể ở một nơi như vậy? Lúc này mới hiểu lời trưởng lão mập là có ý gì. Quả thực, chỉ có mình Quân Khuynh Diệu có thể đi đến đó. Mấy nam tử áo đen lần lượt đứng bên cạnh trưởng lão mập nghe giáo huấn, thực lực cao nhất cũng chỉ có linh hồn đỉnh cấp. Quân Khuynh Diệu nghe trưởng lão mập nói vậy cũng không tỏ thái độ gì. Nhưng trong đáy mắt mấy nam tử áo đen lại lóe lên sự lo lắng. Nhưng bọn họ cũng không dám nói ra lo lắng của mình. Nếu như điện hạ không làm được vậy thì còn ai trong hoàng thành có thể làm được. Quang diệu chi tâm, lửa sém lông mày!
“Đúng rồi, vị tiểu cô nương xinh đẹp này là ai? Có phải ngươi lừa người ta tới đây không?” Lúc này, trưởng lão mới phát hiện ra bên cạnh Quân Khuynh Diệu còn có một thiếu nữ xinh đẹp.
“Không phải. Là thê tử tương lai của ta. Ta không gạt người.” Quân Khuynh Diệu bất đắc dĩ trả lời.
“Ừm...” Trưởng lão đi vòng quanh Gia Cát Minh Nguyệt hai vòng, không ngừng gật đầu, “ Không tệ, không tệ, làm hoàng hậu của Lâu Việt hoàng triều chúng ta cũng không tệ lắm.”
Gia Cát Minh Nguyệt không biết phải nói gì, lão đầu này, thật là cái gì cũng dám nói.
“Nghỉ ngơi một đêm rồi mai hãy đi...” Trưởng lão mập vừa nói xong, Quân Khuynh Diệu đang định gật đầu nhưng đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng lắc đầu.
“Không cần, trưởng lão, chuyện của quang diệu chi tâm quan trọng hơn, ta đi trước.” Nói xong, Quân Khuynh Diệu kéo Gia Cát Minh Nguyệt chạy như bay về phía sau.
Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, một âm thanh to lớn chợt vang lên phía sau. Nàng tò mò quay đầu lại, liền thấy một màn kinh người. Một nữ tử to lớn, so với trưởng lão còn béo hơn, từ trong cung điện chạy ra, theo bước chân của nàng, toàn bộ mặt đất đều rung lên. Mà nàng ta vừa mở miệng khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt suýt nữa ngã lộn nhào.
“Quân điện hạ, ngài đã về rồi, ngài lại muốn ra ngoài sao? Chờ một chút, người ta cũng muốn đi ~ Người ta cũng muốn vì điện hạ phân ưu~” Thanh âm của nàng mập truyền tới khiến người ta phải nổi da gà. Toàn thân Gia Cát Minh Nguyệt run lên. Phản ứng của mấy nam tử áo đen đứng bên cạnh trưởng lão mập cũng giống vậy. Tiếp theo, giống như trưởng lão mập, nàng ta liến thoắng không ngừng từ cầu thang lăn xuống. Lần này, không ai dám đỡ. Trưởng lão mập đạp một nam tử áo đen ra, bắt hắn lên đỡ. Thương thay, người này lại đúng là triệu hoán sư, thể lực kém nhất. Kết quả, cả hai người cùng nhau lăn xuống, cuốn theo một đám bụi đất. Sau đó là một tiếng kêu thảm.
“A! Xương sườn của ta gãy rồi! Trưởng lão khốn kiếp! Sao lại đá ta ra?”
“Ai bảo ngươi dám uống trộm rượu ta giấu.”
“Lần này không phải ta trộm, lần trước mới đúng.”
“Lần này là ai trộm? Mau thành thật khai báo cho ta!” Thanh âm nổi đóa của trưởng lão mập từ phía sau truyền tới.
“A~ Vân đại ca, huynh xả thân cứu người ta. Người ta không có gì báo đáp, không thể làm gì khác đành lấy thân báo đáp...” Thanh âm uốn éo khiến người ta run rẩy mơ hồ truyền đến, còn có tiếng kêu thảm của nam tử áo đen họ Vân.
“Nàng ta là ai?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Quân Khuynh Diệu đang lôi mình chạy về phía trước, hài hước hỏi.
“Là con gái của trưởng lão. Đã từng ngồi vỡ một cái ghế làm bằng đá, còn không cẩn thận đạp gãy chân một người.” Sắc mặt Quân Khuynh Diệu trắng bệch.
“Hình như, cô nương kia chỉ chung tình với mình ngươi nha.” Gia Cát Minh Nguyệt cười híp mắt, nói với Quân Khuynh Diệu.
Quân Khuynh Diệu không ngừng lắc đầu: “Ta còn muốn sống lâu trăm tuổi. Với lại, nàng không thấy, ai động đến nàng ta một chút là nàng ta liền dính lấy sao. Đi mau, đi mau, chúng ta đi tìm quang diệu chi tâm.”
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì nữa, nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Quân Khuynh Diệu phải trốn chạy chật vật như vậy. Xem ra, lực sát thương của nàng béo kia cũng không nhỏ. Nghe tiếng kêu gào phía sau là hiểu. Gãy xương sườn, lực tác động chắc phải kinh khủng lắm.
Không có nàng béo đuổi theo, hai người thả chậm cước bộ. Quân Khuynh Diệu đưa Gia Cát Minh Nguyệt đi xem xét toàn bộ hoàng thành. Đến sát rìa hoàng thành, quả nhiên thấy một vài chỗ sụt xuống. Từ biên thành vòng qua hoàng cung, đi tới phía sau hoàng cung, Gia Cát Minh Nguyệt thấy một đền thờ nhỏ, xung quang đền thờ đều có trận pháp, không ai có thể tới gần. Quân Khuynh Diệu thuần thục mở trận pháp, đưa Gia Cát Minh Nguyệt vào.
Bên trong đền thờ có hai gã thủ vệ, thấy Quân Khuynh Diệu đến lập tức hành lễ. Quân Khuynh Diệu chỉ gật đầu ra hiệu cho bọn họ đứng lên. Hai người kia đứng lên, mắt lại nhìn thẳng, đứng nguyên tại vị trí. Quân Khuynh Diệu đưa Gia Cát Minh Nguyệt vào bên trong.
Bên trong phòng, trên đài bạch ngọc thạch cao cỡ nửa người, một khối đá trong suốt đang chậm rãi chuyển động, phát ra ánh sáng nhu hòa.
Gia Cát Minh Nguyệt biết đây chính là quang diệu chi tâm mà Quân Khuynh Diệu nói. Đây cũng là hạt nhân quan trọng chống đỡ cả hoàng thành.
“Quả nhiên thiếu rất nhiều năng lượng.” Quân Khuynh Diệu hơi nhíu mày, nói, “Trước kia ánh sáng của quang diệu chi tâm rất chói mắt, lúc tiến vào còn phải chú ý nếu không muốn mắt bị thương. Vậy mà bây giờ...”
Bây giờ, tảng đá chuyển động rất chậm, chỉ tản ra ánh sáng trắng nhè nhẹ.
“Đi thôi, chúng ta đi Lưu Vận cốc.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn sự lo lắng hiện lên giữa chân mày Quân Khuynh Diệu, thấp giọng nói.
“Ừm, đi thôi.” Quân Khuynh Diệu gật đầu, cùng Gia Cát Minh Nguyệt ra khỏi đền thờ.
Ở cổng chính hoàng thành đã có người chuẩn bị xong nhu yếu phẩm cho bọn họ. Mấy còn lạc đà cao lớn đứng ở đó. Nam Cung Cẩn lười biếng đứng bên cạnh, hình như đang đợi bọn họ.
“Quân điện hạ diễm phúc thật sâu nha.” Nam Cung Cẩn khiêu mi, câu đầu tiên nói ra lại là câu này.
Quân Khuynh Diệu tối sầm mặt, dùng lời nói của Nam Cung Cẩn trước đây trả cho hắn: “Nam Cung đại nhân nói chuyện lúc nào cũng chua ngoa như vậy.” Quân Khuynh Diệu đương nhiên biết lời của Nam Cung Cẩn chỉ ý gì. Hẳn là hắn đã nhìn thấy cảnh trước cửa hoàng cung.
Nam Cung Cẩn nhún vai không nói gì.
Dọc theo đường cũ, dắt lạc đà trở lên mặt đất, con đường phía sau đóng lại.
Ba người cưỡi lạc đà, chậm rãi đi về phía trước.
“Ta nghi ngờ những dị tượng trong sa mạc và sự xói mòn năng lượng của quang diệu chi tâm có liên quan đến nhau.” Quân Khuynh Diệu chậm rãi nói.
“Chắc chắn vậy.” Nam Cung Cẩn lười biếng nói. “Dọc đường, lưu sa khắp nơi, lốc xoáy gia tăng, ốc đảo thu nhỏ, sa mạc mở rộng, ngươi không phát hiện ra gì sao?”
“Sao lại có những dị biến này?” Gia Cát Minh Nguyệt giống như hỏi bọn hắn, vừa như đang tự lẩm bẩm với chính mình.
“Tra một chút chẳng phải sẽ biết sao.” Nam Cung Cẩn trả lời.
“Đi tìm quang diệu chi tâm trước.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
.....
Trên sa mạc bằng phẳng xuất hiện những đốm nhỏ màu xanh, cách đó không xa quả nhiên có một ốc đảo nhỏ, phóng mắt nhìn chỉ thấy một mảnh đất nhỏ lác đác mấy cây cỏ khô héo. Đại khái, đây là ốc đảo nhỏ nhất và cũng cằn cỗi nhất trong sa mạc nhưng lại có rất nhiều bộ lạc sa mạc lấy đây làm sinh mệnh chi nguyên, chịu đựng sinh sống cùng một chỗ với nhau. Hơn mấy chục lều bạt cũ nát đứng lẳng lặng trên ốc đảo cằn cỗi. Trên nóc lều, cờ phướn bay múa trong gió.
“Ba vị, xin dừng bước!” Gia Cát Minh Nguyệt, Quân Khuynh Diệu và Nam Cung Cẩn từ từ đi tới, hai gã hán tử canh giữ ngoài ốc đảo chắn trước người bọn họ. Mặt mũi hai người xanh xao, hiển nhiên là thiếu dinh dưỡng nhưng toàn thân lại tràn ngập sự dũng mãnh và rắn rỏi đặc hữu của con dân sa mạc.
“Bộ lạc trong sa mạc nghênh đón khách phương xa như vậy sao?” Quân Khuynh Diệu lạnh lùng hỏi.
Khuôn mặt xanh đen của hai gã hán tử đỏ hồng lên. Bộ lạc sa mạc tuy sinh sống khó khăn nhưng tính cách lại hào sảng, phóng khoáng, luôn nhiệt tình, hiếu khách, chưa bao giờ có chuyện chặn khách ngoài cửa.
“Xin lỗi, hôm nay bộ tộc Nguyệt Lượng chúng ta có việc đại sự phải làm, xin các vị chờ một chút. Lát nữa xong việc, chúng ta sẽ dâng lên dê bò ngon nhất, rượu thơm mát nhất để bày tỏ sự áy náy của chúng ta.” Một hán tử sa mạc đỏ mặt, áy náy nói với bọn họ.
“Bộ tộc Nguyệt Lượng!” Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy rất quen tai, nghĩ kỹ một chút mới nhớ ra. Lão vu y khống chế Thực Kim Nghĩ còn có vu y trẻ tên A Luân đã lập lời thề nhận mình làm chủ, không phải là người của bộ tộc Nguyệt Lượng sao?
“Vậy phiền ngươi nói với vu y Á Luân, có bằng hữu của hắn tới.” Gia Cát Minh Nguyệt thấy đối phương thành khẩn cũng không tức giận, cười nói.
“Ngài là bằng hữu của đại vu y?” Hán tử sa mạc kinh ngạc hỏi, thần sắc lập tức trở nên cung kính, vội vàng nói, “Xin chờ một chút, ta lập tức đi bẩm báo.”
Hán tử sa mạc đang định chạy vào ốc đảo chợt nghe thấy một hồi tiếng chân hỗn độn vang lên, hơn mười nam nữ thân hình khỏe mạnh cưỡi ngựa chiến từ trong ốc đảo vội vàng chạy ra, nhìn có vẻ giống dong binh. Dẫn đầu là một gã dong binh trẻ tuổi đang ôm một thiếu nữ đeo khăn che mặt. Thiếu nữ ôm chặt cổ thanh niên, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Cách lớp khăn che mặt nhưng Gia Cát Minh Nguyệt vẫn có thể nhìn ra đường nét nhu mỹ trên khuôn mặt và đường cong thướt tha của cơ thể.
Phía sau, mấy trăm tên hán tử sa mạc cưỡi tuấn mã múa loan đao không ngừng theo sát. Mấy người chạy trước nhất, dưới thân đều cưỡi Thực Kim Nghĩ vệ.
Tốc độ của ngựa chiến có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn Thực Kim Nghĩ vệ. Hơn nữa, nam tử dẫn đầu trong ngực còn ôm một người, tốc độ càng không thể nhanh lên được. Chẳng mấy chốc, đám hán tử sa mạc đã đuổi kịp. Đối mặt với đống loan đao đang quơ múa, các dong binh cũng rút đao kiếm ra. Sau mấy tiếng vang giòn tan, mấy thanh loan đao bay ra ngoài mà chủ nhân cũng bị đánh ngã khỏi ngựa. May là các dong binh hạ thủ lưu tình không lấy tính mạng bọn họ.
“Linh hồn cấp!” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn lại những dong binh này. Trên toàn bộ đại lục, tiểu đội dong binh được tạo nên từ toàn cao thủ linh hồn không nhiều. Rất nhanh, Gia Cát Minh Nguyệt liền nhận ra nam tử đang ôm thiếu nữ trong ngực. Mặc dù, khuôn mặt bị một vết sẹo dữ tợn phá hủy nhưng cũng làm cho hắn tăng thêm mấy phần thẳng thắn, phóng khoáng. Chính là thiếu chủ dong binh đoàn Thần Thoại: Hạ Thanh! Ngoại trừ dong binh đoàn cấp S thần thoại, còn tìm được dong binh đoàn nào có đội hình siêu hào hoa như vậy?
Một lát sau, hơn chục con Thực Kim Nghĩ vệ tiến lên, dựng thành hàng rào ngăn cản bọn họ. Gia Cát Minh Nguyệt biết rõ lợi hại của những con Thực Kim Nghĩ vệ này. Cho dù là cao thủ cấp linh hồn muốn phá vỡ phòng ngự của bọn chúng cũng vô cùng khó khăn. Sau lưng, những võ sĩ bưu hãn và võ dũng của sa mạc đã xông tới.
Một lão nhân uy nghiêm mặc y phục đầy đồ đằng* cưỡi Thực Kim Nghĩ vệ, tách khỏi đoàn người, cách dong binh đoàn Thần Thoại tầm mười thước dừng lại, phẫn nộ lớn tiếng quát: “Hạ Thanh, bộ tộc Nguyệt Lượng ta coi ngươi là bằng hữu, mời ngươi ăn thịt dê béo, uống rượu Đà Nãi* tinh khiết nhất nhưng ngươi lại thất tín bội nghĩa, dám lừa gạt trân bảo của bộ tộc Nguyệt Lượng, nữ nhi yêu mến của ta!”
(*) Đồ đằng: hiểu nôm na là họa tiết. Các bạn vào đây xem thêm:
https://www.google.com/search?q=图腾&biw=1024&bih=665&source=lnms&tbm=isch&sa=X&ved=0ahUKEwiQ46zZrIHNAhWCipQKHarlCwMQ_AUIBigB
(**) Rượu đà nãi: Rượu làm từ sữa lạc đà.
https://www.google.com/search?q=图腾&biw=1024&bih=665&source=lnms&tbm=isch&sa=X&ved=0ahUKEwiQ46zZrIHNAhWCipQKHarlCwMQ_AUIBigB#tbm=isch&q=驼奶酒
Hạ Thanh ôm thiếu nữ trong ngực, thúc ngựa tiến lên hai bước, thành khẩn nói: “Tộc trưởng Y Duy, ta và Nhu Nhiên thật lòng yêu thương nhau. Ta xin thề, ta sẽ lấy Nhu Nhiên làm vợ, suốt đời thương nàng, yêu nàng, tuyệt không để cho nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất.” Theo tiếng nói của Hạ Thanh, vết sẹo trên mặt cũng rung rung tràn đầy mạnh mẽ.
Nghe Hạ Thanh nói, trong đôi mắt trong trẻo như nước suối cao nguyên của thiếu nữ ánh lên lệ quang, ngọt ngào và hạnh phúc, nói với tộc trưởng Y Duy: “Phụ thân, chàng không hề lừa gạt con. Chúng con thật lòng yêu nhau, xin người đừng ngăn cản chúng con được không?”
“Hừ, Nhu Nhiên, ta tuyệt đối không gả con cho đồ vô sỉ này.” Tộc trưởng Y Duy tức giận quát.
“Tộc trưởng Y Duy, xin ngài đừng làm khó chúng tôi.” Hạ Thanh rút trường kiếm. Mặc dù ngữ khí ôn hòa những sắc mặt vô cùng kiên định. Tất cả dong binh đều nắm chặt vũ khí, chiến ý mãnh liệt giống như một ngọn lửa bốc cháy hừng hực. Đây là một đội dong binh thân kinh bách chiến. Cho dù nhân số địch nhiều gấp trăm lần, nhưng đám võ sĩ sa mạc vẫn cảm thấy trong lòng hỗn loạn và hoảng sợ.
Tộc trưởng Y Duy quay đầu lại nói với gã Đại vu y mặc da thú, trên mặt đầy hình xăm, gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Đại vu y, vì tồn vong của bộ tộc Nguyệt Lượng, xin người ra tay đi.”
Tên vu y này đương nhiên là A Luân. A Luân nhìn phụ nhi lão ấu đang kiễng chân ngóng sau lưng, lại nhìn đám dong binh trước mặt, hạ quyết tâm, tiến lên hai bước, bắt đầu ngồi xếp bằng, tiến hành nghi thức thần bí cổ xưa.
Giữa âm thanh tất tất tác tác, vô số Thực Kim Nghĩ nhảy ra, kim quang chói mắt phủ kín mặt đất, vây dong binh đoàn Thần Thoại vào giữa. Những cái răng nhọn va vào nhau phát ra tiếng “ken két.”
“Thực Kim Nghĩ!” Thần sắc Hạ Thanh trở nên ngưng trọng. Hành tẩu trong sa mạc, mọi người đều đã nghe qua truyền thuyết về Thực Kim Nghĩ, biết rõ bọn chúng đáng sợ như thế nào. Tuy nhiên, trên khuôn mặt ngưng trọng, kiên nghị của Hạ Thanh vẫn không có lấy nửa phần sợ hãi.
Thực Kim Nghĩ vệ và bầy Thực Kim Nghĩ tập trung tiến lên. Những nơi đi qua, tất cả cây cỏ xanh biếc đều biến mất không còn một mống, chỉ để lại một mảnh cát vàng. Bầu không khí trở nên nặng nề khiến người ta hít thở không thông.
“Hạ Thanh, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, để Nhu Nhiên trở lại, ta với ngươi vẫn còn là bằng hữu.” Tộc trưởng Y Duy lớn tiếng nói.
“Tộc trưởng Y Duy, chuyện Hạ Thanh ta đã quyết định tuyệt không hối hận.” Hạ Thanh bình tĩnh nói, quay lại hét lớn với các dong binh sau lưng: “Các huynh đệ, các người có sợ không?”
Không ai trả lời câu hỏi của hắn nhưng trên mặt các dong binh của dong binh đoàn Thần Thoại đều nở nụ cười không sao cả. Hạ Thanh ôm chặt Nhu Nhiên. Thiếu nữ trong ngực nhẹ nhàng vén khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, thâm tình nói với Hạ Thanh: “Có thể cùng chàng ở cùng một chỗ là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời thiếp. Cho dù chết, thiếp cũng vui vẻ.”
Thanh âm trong trẻo truyền vào tai tộc trưởng Y Duy, khuôn mặt già nua hiện lên nét bi thương.
“Nhu Nhiên, chớ quên ngươi là nữ nhi của bộ tộc Nguyệt Lượng. Chẳng lẽ, sứ mạng của ngươi cũng không thể khiến ngươi hồi âm chuyển ý?”
“Xin lỗi phu thân! Nếu như người không thương con gái, gả con cho một người mà con không yêu, nữ nhi cam lòng chịu chết.” Mặc dù tướng mạo nhu mỹ nhưng tính tình của Nhu Nhiên giống như những nữ tử khác trong sa mạc: nhiệt tình, kiên định, chấp nhất.
Nghe xong những lời Nhu Nhiên nói, tất cả võ sĩ sa mạc bất giác cúi đầu. Chẳng lẽ, số phận bộ tộc bọn họ phải nhờ vào sự hy sinh hạnh phúc cả đời của một cô gái yếu đuối mới cứu vãn được sao? Đối với toàn bộ nam nhi chính trực mà nói, đây là một loại sỉ nhục vô cùng lớn.
“Giết bọn họ, đoạt lại Nhu Nhiên.” Tộc trưởng Y Duy trầm mặc chốc lát rồi quyết tâm, ngoan ngận phất tay.
Tất cả Thực Kim Nghĩ đều tăng nhanh tốc độ. Các võ sĩ sa mạc cũng vọt về phía các dong binh. Trước đó, trên người bọn họ đều đã thoa thuốc lại thêm sự khống chế của A Luân, Thực Kim Nghĩ sẽ không tấn công bọn họ.
“A Luân, dừng tay!” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ quát một tiếng. Lúc này, nàng đã bị mối tình kiên trinh của Hạ Thanh và Nhu Nhiên làm cảm động, cũng vì tình bằng hữu với dong binh đoàn Thần Thoại nên tuyệt không thể trơ mắt đứng nhìn bọn họ chia lìa, thậm chí là táng mạng trong miệng Thực Kim Nghĩ.
A Luân giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Đúng lúc này, chân trời đột nhiên bốc lên một trân mây đỏ dày đặc.
“Cái gì vậy?” Các võ sĩ sa mạc nhìn về phía đó, chỉ thấy một phiến mây đỏ từ chân trời đang cuồn cuộn kéo tới, lộ ra nguy hiểm, quỷ dị. Mà Nhu Nhiên đang ở trong ngực Hạ Thanh, sắc mặt đại biến.
“Quỷ Vân!” Một gã võ sĩ sa mạc kinh hô thành tiếng.
Trong bộ tộc Nguyệt Lượng truyền đến những tiếng gào thét hoảng sợ, mọi người rối rít chui vào lều. Chiến mã của các võ sĩ sa mạc đều hí lên bất an, thi nhau dậm chân. Ngay cả Thực Kim Nghĩ cũng phát ra những tiếng kêu nóng nảy bất an.
Mặt đất đột nhiên chấn động. Một cơn lốc xoáy đường kính mấy chục thước đột ngột từ mặt đất bốc lên, xông thẳng tới chân trời.
Gió lốc màu đen giống như một vòng xoáy tử vong. Vô tận cát vàng đi qua nơi nào, nơi đó tạo thành một khe rãnh thật sâu. Một con Thực Kim Nghĩ ở vòn ngoài bị cuốn lên, thân thể khổng lồ giữa lốc xoáy nhẹ như lông ngỗng, sau đó biến mất trong cơn lốc.
Dưới thiên uy, ai cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé và vô lực. Bất kể là võ sĩ sa mạc hay dong binh đoàn Thần Thoại đều dừng lại, nắm tay nhau, cố gắng cúi người sát mặt đất, sợ bị gió lốc quét đi. Tất cả Thực Kim Nghĩ cũng quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
“A...” Giữa tiếng gió rít và ngựa hý, một tiếng kinh hô vang lên.
Chỉ thấy một dòng cát đang sụt xuống, mà giữa dòng cát sụt, tộc trưởng Y Duy sắc mặt trắng bệch, đang ra sức vẫy tay. Nếu như hỏi trong sa mạc thứ gì khiến các bộ lạc sa mạc sợ nhất, không phải bò cạp, không phải rắn độc, cũng không phải nhiệt độ cao oi bức mà chính là những hố lưu sa thần bí luôn luôn thay đổi bất định. Bị độc xà cắn còn có khả năng sống sót còn rơi vào lưu sa thì chỉ có đường chết.
“Tộc trưởng...” Một gã võ sĩ giãy khỏi tay đồng bạn, dũng cảm xông về phía tộc trưởng, vừa mới bước ra được hai thước đã bị gió xoáy cuốn lên.
“Phụ thân...” Nhìn phụ thân bị rơi vào giữa lưu sa, sắc mặt Nhu Nhiên giống như tro tàn.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Nhu Nhiên, lòng Hạ Thanh đau đớn như bị ai đó xé rách. “Không được động, bảo vệ tốt nàng!” Hạ Thanh nói với mọi người một câu, sau đó đột nhiên rút tay Nhu Nhiên đang nắm tay mình ra, đứng dậy đi về phía lưu sa. Trong gió bụi, bóng lưng hắn vững chắc và kiên định.
Tộc trưởng Y Duy đang vùng vẫy, cánh tay đột nhiên đụng phải thứ gì đó, theo bản năng nắm lấy.
“Lên!” Hạ Thanh trầm giọng hét lớn, lực lượng khổng lồ nhấc tộc trưởng Y Duy ra khỏi lưu sa, mượn quán tính ném ra ngoài nhưng chính hắn lại bị rơi vào lưu sa. Lưu sa nhanh chóng vùi lấp Hạ Thanh. Không có chỗ để mượn lực, cho dù thực lực của Hạ Thanh có mạnh đến đâu cũng không thể chống đỡ, không ngừng lún xuống, chớp mắt, cát vàng đã ngập qua đùi hắn.
“Thanh...” Xa xa, nhìn thân ảnh của Hạ Thanh đang bị cát vàng chôn vùi, Nhu Nhiên kêu thảm một tiếng. Nếu như không phải bị người của dong binh đoàn Thần Thoại gắt gao giữ lại, khẳng định nàng đã xông ra từ lâu.
Cơ thể nhanh chóng bay về phía sau, tộc trưởng Y Duy nhìn gương mặt thản nhiên mà phóng khoáng của Hạ Thanh, cả kinh không nói nên lời, trong mắt có ngạc nhiên cũng có cảm kích, có áy náy càng nhiều hơn là hoang mang. Mấy phút trước, hắn còn muốn dùng Thực Kim Nghĩ giết chết Hạ Thanh nhưng khi hắn rơi vào lưu sa, sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc, người không ngại hy sinh tính mạng cứu hắn lại là Hạ Thanh. Vì sao? Vì sao hắn lại làm như vậy?
Hạ Thanh cũng nhìn tộc trưởng Y Duy. Hai nam nhân nhìn nhau. Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt hắn, Hạ Thanh nở nụ cười thản nhiên, trong lòng nói: “Ngài chết, Nhu Nhiên sẽ đau khổ, ta nói rồi, cả đời này ta sẽ không để nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất.”
Dường như nhìn thấu ánh mắt của Hạ Thanh, trong mắt lão tộc trưởng ngân ngấn nước, có lẽ, mình thực sự đã sai rồi.
Thấy Hạ Thanh sắp bị lưu sa nuốt chửng, dong binh đoàn Thần Thoại từng người phi lên, hướng về phía Hạ Thanh. Đúng lúc này, hai thân ảnh như kình hồng xuất hiện, lướt cát mà đi, thân ảnh nhẹ nhàng thoải mái dù ngược chiều gió xoáy cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Hai người dùng sức bắt được tay Hạ Thanh, theo gió xoáy nhẹ nhàng mà lên, thoải mái giống như cá trong nước vậy. Hạ Thanh đang bị lưu sa kéo chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, một khắc sau đã thấy mình đứng trên mặt đất.
Các dong binh dừng bước, vừa vui mừng vừa kính nể nhìn về phía hai người trong gió.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu ngạo nghễ đứng trong gió, ngay cả Quỷ Vân khiến các võ sĩ sa mạc run rẩy và gió lốc cát bụi dường như cũng phải thần phục bọn họ. Không lâu sau, gió lốc dần dần tan biến. Phía chân trời, Quỷ Vân cũng tan thành mây khói. Bầu trời trong xanh trở lại. Nam Cung Cẩn đứng ở xa buồn chán nhìn về phía bên này.
“Gia Cát tiểu thư...” Hạ Thanh kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, kích động đến không biết nói gì cho phải.
“Hạ thiếu chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi. Muội muội ngươi đã hết bệnh chưa?” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười hỏi. Mặc dù vừa trải qua bão cát nhưng trên người nàng lại không nhiễm một hạt bụi, nụ cười tươi mát như bách hợp sau mưa.
“Nhờ có Băng tinh hoa của cô nương nên đã khỏe rồi. Lần này, ta lại nợ cô một mạng rồi.” Hạ Thanh nói.
“Chủ nhân... Thực sự là người, chủ nhân!” A Luân cuối cùng cũng nhìn rõ Gia Cát Minh Nguyệt, chạy đến phục xuống đất, thiếu chút nữa đụng phải đầu ngón chân GIa Cát Minh Nguyệt.
Thấy bộ dạng của Đại vu y, tất cả bộ tộc Nguyệt Lượng đều trợn mắt há mồm, đây là Đại vu y, người gần nhất vơi các vị thần trong sa mạc, là người ký thác tinh thần của bộ tộc Nguyệt Lượng bọn họ sao?
“Trước hết, đem cất mấy con sâu kia đi đã.” Gia Cát Minh Nguyệt bị lễ tiết của lão Tát mãn bộ tộc Trạc Thủy dọa sợ, theo bản năng rụt mũi chân lại.
“Dạ, chủ nhân.” A Luân đứng dậy, cung kính hành lễ, sau đó dùng nghi thức triệu hồi Thực Kim Nghĩ.
“Chủ nhân, sao các người lại ở đây?” A Luân hỏi.
“Chúng ta đi tìm mấy thứ, vừa khéo đi qua đây.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
“Chủ nhân đi tìm vật gì rất quan trọng sao? Không biết có thể nói cho ta biết không, nếu như có thể, ta nhất định dốc toàn lực giúp đỡ chủ nhân.” A Luân cung kính hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt quay sang nhìn Quân Khuynh Diệu một chút, Quân Khuynh Diệu cũng không hề che giấu, nói thẳng: “Chúng ta đi tìm quang diệu chi tâm.”
“Quang diệu chi tâm!” A Luân khẽ kinh hô.
“Sao? Ngươi đã từng nghe qua?” Gia Cát Minh Nguyệt có chút kinh ngạc hỏi.
“Trước đây, ta đã từng nghe Đại vu y nhắc tới, muốn tìm quang diệu chi tâm, có một lối tắt có thể đi.” A Luân nói.
“Đường tắt?” Hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên.
“Nhưng đường này đã bị phong ấn rồi, chỉ có quyền trượng kim sa, trấn tộc chi bảo của bộ tộc Hoàng Sa mới có thể mở được.” Nói đến bộ tộc Hoàng Sa, sắc mặt A Luân có chút khó coi.
Phía xa, một hồi vó ngựa dày đặc, nặng nề truyền tới. “Đức An Vương, là đại quân của Đức An Vương tấn công ...” Một gã võ sĩ sa mạc kinh hô.
“Đức An Vương, hừ!” Quân Khuynh Diệu hừ lạnh một tiếng, trong sa mạc vẫn còn có người dám tự xưng là vương giả.
“Đức An Vương là tộc trưởng bộ tộc Hoàng Sa, tên gọi Tịch Lan. Mấy năm nay, bộ tộc Hoàng Sa ngày càng phát triển, đã thâu tóm không ít bộ tộc khác, cho nên mới tự xưng mình là Đức An Vương.” A Luân thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Khuynh Diệu hiện lên sự khinh thường, đáy lòng không hiểu sao run lên, vội vàng giải thích.
“Bọn họ chuẩn bị tấn công bộ tộc các ngươi?” Nghe tiếng vó ngựa dày đặc, Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
“Từ khi bị bộ tộc Lang Nhãn cướp mất Lục Châu, bộ tộc chúng ta gần như đứng bên bờ diệt vong. Ốc đảo này là sinh mệnh chi nguyên cuối cùng của chúng ta. Mặc dù cằn cỗi nhưng tốt xấu gì cũng có nước sạch, miễn cưỡng sinh sống được. Nhưng trước đây không lâu, bộ tộc Hoàng Sa đánh tới, uy hiếp chúng ta đem Nhu Nhiên hiến cho Tịch Lan vương, nếu không sẽ đem quân tiêu diệt bộ tộc Nguyệt Lượng chúng ta. Tộc trưởng Nhã Đan vì tính mạng của toàn tộc mới buộc lòng phải đáp ứng hắn, đem nữ nhi mà mình yêu mến cống nạp. Hôm nay cũng chính là thời hạn cuối cùng.” A Luân liếc mắt nhìn Nhu Nhiên, dùng hạnh phúc cả đời của một thiếu nữ để kéo dài hơi tàn cho bộ tộc, loại chuyện này nói ra đúng là một sự sỉ nhục.
“Còn có chuyện như vậy!” Hạ Thanh nắm chặt quả đấm, hai mắt gần như bắn ra lửa.
Giữa tiếng rít, một mũi tên từ giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng rơi xuống ốc đảo. Đây là cảnh cáo trước trận chiến.
“Các ngươi mau đi đi.” Nhìn vó sắt đang dần dần tới gần, tộc trưởng Nhã Đan vội vàng nói với đám người Gia Cát Minh Nguyệt và Hạ Thanh.
“Ngươi không ngăn cản chúng ta?” Hạ Thanh hỏi tộc trưởng Nhã Đan.
Tộc trưởng Nhã Đan nhìn về phía Hạ Thanh và Nhu Nhiên, chậm rãi nói: “Ngươi đã cứu mạng ta, người của bộ tộc Nguyệt Lượng tuyệt không vong ân phụ nghĩa. Hơn nữa, ta cũng suy nghĩ kỹ rồi, số phận của bộ tộc Nguyệt Lượng không phải là điều mà Nhu Nhiên có thể cứu vãn. Đức An vương dã tâm bừng bừng, cho dù hôm nay chiếm được Nhu Nhiên, say này vẫn sẽ thâu tóm chúng ta. Số phận của bộ tộc chỉ có thể dựa vào chúng ta tự mình cứu lấy thôi.” Nói xong, tộc trưởng Nhã Đan nặng nề vỗ vai Hạ Thanh, lại trìu mến nhìn con gái, nói tiếp: “Nhớ lời thề của ngươi, vĩnh viễn đừng để Nhu Nhiên chịu nửa điểm ủy khuất.”
“Tin ta, Nhu Nhiên chính là sinh mệnh của ta. Ta tuyệt đối không làm trái lời thề của mình. Hơn nữa, ta hứa với ngài, chỉ cần Hạ Thanh còn một tia hơi thở, tuyệt không cho phép kẻ nào xâm phạm bộ tộc Nguyệt Lượng. Ốc đảo này vĩnh viễn thuộc về bộ tộc Nguyệt Lượng các ngươi, Lục Châu bị bộ tộc Lang Nhãn cướp đoạt, ta cũng sẽ đích thân giúp ngươi cướp về.” Hạ Thanh không những không rời đi mà còn trịnh trọng tuyên bố với tộc trưởng Nhã Đan.
“Ngươi...” Nhã Đan nhìn Hạ Thanh, cười khổ một cái.
“Xin lỗi tộc trưởng, lúc trước ta không biết chuyện này. Bây giờ nếu đã biết, tuyệt đối không thể mang theo Nhu Nhiên rời đi, để cho nàng phải áy náy cả đời.” Hạ Thanh chân thành hướng về phía Nhã Đan bái một cái.
“Nhưng thủ hạ của Đức An vương đều là những võ sĩ cường đại nhất sa mạc. Hạ Thanh, ta biết ngươi cũng rất mạnh nhưng chỉ sợ ngươi cũng không phải là đối thủ của bọn họ.” Nhã Đan rầu rĩ nói.
Hạ Thanh không nói gì, mày kiếm khẽ nhếch, đối với toàn bộ lời nói của Nhã Đan hầu như không để trong lòng. Trong sa mạc có thể có võ sĩ cường đại sao? Hắn thực sự chưa nghe qua.
“Tộc trưởng Nhã Đan, nếu như cộng thêm chúng ta thì có phải là đối thủ của bọn họ không?” Gia Cát Minh Nguyệt cười hỏi.
“Ngài, ngài chịu giúp chúng ta?” Tộc trưởng Nhã Đan kinh hỉ lẫn lộn nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Vừa rồi, hình dáng hai người sừng sững, ngạo nghễ đứng trong bão cát đã in sâu vào trong tâm trí mỗi người. Ngay cả Đại vu y có địa vị cao nhất trong sa mạc cũng tôn nàng làm chủ nhân, thật không dám tưởng tượng, rốt cuộc thực lực của nàng cường đại đến nhường nào.
Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu. A Luân đã phát lời thề nặng nhất, tôn nàng làm chủ nhân, cho dù đánh chó thì cũng phải ngó mặt chủ, sao nàng có thể trơ mắt đứng nhìn bộ tộc Nguyệt Lượng bị tiêu diệt được? Hơn nữa, ấn tượng của nàng đối với Hạ Thanh vô cùng tốt, hôm nay lại càng cảm động, nếu như trong bộ tộc Hoàng Sa thực sự có cao thủ, nàng cũng không thể thấy chết mà không cứu. Quan trọng nhất là, quyền tượng kim sa trong tay Đức An vương chính là chìa khóa phá vỡ phong ấn lối đi tắt. Nếu đối phương đã tự động đưa tới cửa, nàng dĩ nhiên sẽ không khách khí.
“Nhã Đan, hôm nay đã là ngày cuối cùng của kỳ hạn, mau giao Nhu Nhiên ra, bằng không, ngày hôm nay chính là ngày chết của toàn bộ bộ tộc Nguyệt Lượng các ngươi.” Một gã nam tử hơn năm mươi tuổi, mặt mũi dữ tợn, cái bụng gần như sắp đè lên đầu ngựa, vượt qua đám người đi lên, trên ngực toàn lông đen, vừa hô một cái liền lộ ra hàm răng vàng khè.
“Đức An vương! Đức An vương! Đức An vương!” Sau lưng, mấy nghìn tên võ sĩ người mặc khôi giáp, giơ loan đao, lớn tiếng hô. Hình thể bọn họ rõ ràng to lớn, mạnh mẽ hơn võ sĩ bộ tộc Nguyệt Lượng rất nhiều. Một thân khôi giáp trong sa mạc lại càng hiếm thấy, vừa nhìn đã biết thực lực bộ tộc Hoàng Sa mạnh cỡ nào.
Đây chính là Đức An vương. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Đức An vương lại nhìn Nhu Nhiên. Đem một cô gái yêu kiều, nhỏ nhắn, xinh đẹp hiến tặng cho một gã mập mạp như vậy, chỉ cần nghĩ đến đã thấy buồn nôn rồi.
“Ngươi chính là Tịch Lan? Để lại quyền trượng kim sa, cút ra khỏi ốc đảo, ta tha chết cho ngươi.” Trong tiếng la hét điên cuồng của võ sĩ sa mạc, một giọng nữ trong trẻo vang lên. Mặc dù tiếng hô rung trời nhưng đạo thanh âm mát mẻ như băng tuyết này vẫn xuyên thấu vào tai từng người. Lỗ tai bọn hắn vang lên những tiếng ù ù.