Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 71: Chương 71: Chương 63.3






Yến Khinh Phong nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cười khổ: "Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi không cần để ý, tên Liêu Phi này có hơi nông cạn*, nhưng mà làm người cũng không tệ lắm."

* (nguyên văn) cấp công cận lợi : chỉ biết lợi ích trước mắt, không biết nhìn xa trông rộng

"Ừ." Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại nói, "Con người của ta thường như vậy, người khác đối xử với ta tệ, ta sẽ đối xử lại tệ hơn. Người khác đối với ta tốt, ta sẽ đối xử lại tốt hơn."

Yến Khinh Phong ngẩn ra, chợt nở nụ cười, đúng vậy, thiếu nữ trước mắt, chính là người như vậy. Có điều, như vậy rất tốt.

Yến Khinh Phong quyết định các thành viên của dong binh đoàn Liệt Hỏa nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, ngày mai trở về. Kỳ Kiến Sơn mặc dù không bị thương chỗ yếu hại, thế nhưng vết thương trên người cũng không nhẹ, hơn nữa thời tiết ác liệt như vậy, phải trở về mới được.

"Các ngươi còn muốn đi vào bên trong?" Yến Khinh Phong hỏi Gia Cát Minh Nguyệt.

"Đúng." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, "Chúng ta muốn tìm biến dị ma thú..." Gia Cát Minh Nguyệt nói mục đích của chuyến đi này cho Yến Khinh Phong nghe.

Yến Khinh Phong nghe xong, vỗ đùi: "Tốt, cơ hội báo đáp các ngươi tới rồi."

"Sao?" Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc.

"Ta vừa vặn biết nơi nào có ma thú biến dị thường lui tới, mấy người Kỳ cao to đều trở về, ta dẫn ngươi đi." Yến Khinh Phong cười híp mắt nói.

"Thực sự?" Mặc Sĩ Thần hưng phấn.

"Tất nhiên là thật rồi. Chẳng qua ta chưa nghe nói còn có thể rút được kỹ năng của ma thú biến dị ra ngoài đâu." Yến Khinh Phong rất nghi hoặc cũng rất tò mò.

"Đến lúc đó ngươi xem là được rồi." Mặc Sĩ Thần xoa xoa hai tay nói, hai mắt tỏa ánh sáng.

"Như vậy, các thành viên của ngươi làm sao bây giờ?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đám người xung quanh đang băng bó, có chút lo lắng.

"Bọn họ cũng không phải hài tử chưa dứt sửa, có thể tự trở về. Ta dẫn các ngươi đi." Yến Khinh Phong không thèm để ý chút nào, hắng giọng kêu Kỳ Kiến Sơn, thông báo với Kỳ Kiến Sơn một tiếng.

"Được! Yên tâm!" Kỳ Kiến Sơn vỗ ngực của mình, "Yên tâm đi! Gia Cát Minh Nguyệt, các ngươi cứ thế đi thôi. Chúng ta ở Bạch Băng trấn chờ tin tức tốt của các ngươi."

"Cảm ơn." Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, tên Kỳ Kiến Sơn này thực sự rất đơn giản. Hắn đã nhận thức chuyện gì thì sẽ rất nhiệt tình.

Ngày hôm sau, các thành viên còn lại của dong binh đoàn Liệt Hỏa thu thập hành trang xong bèn trở về. Yến Khinh Phong dẫn theo đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt lần nữa hướng mục tiêu xuất phát.

Ánh mặt trời trong suốt chiếu xuống băng nguyên mênh mông bát ngát, khúc xạ ra những luồng sáng năm màu như cầu vồng, ánh nắng ấm áp cùng hú, mang đến cho thế giới xinh đẹp óng ánh này chút hơi ấm nhàn nhạt, tuy rằng không thể hoàn toàn xua tan đi gió lạnh, nhưng ít ra lúc gió lướt qua da thịt cũng không rét buốt như trước nữa.

Trên mặt băng trơn bóng và trong như gương, những khúc gỗ tròn ngăn nắp được sắp xếp thành một chiếc xe trượt tuyết đơn giản buộc đằng sau giác mã, được giác mã kéo thật nhanh lao về phía đối diện. Mà bốn vó giác mã đều được bọc một lớp da thật dày, vừa phòng ngừa trơn trượt, vừa để tránh đạp vỡ mặt băng.

"Giá... Giá..." Mặc Sĩ Thần đứng ở trên xe trượt tuyết, hưng phấn thúc giục giác mã đi trước.

Có Yến Khinh Phong thêm vào, hành trình sau đó dễ dàng hơn nhiều. Không thể không thừa nhận, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thực lực không tệ, nhưng so với dong binh chân chính, kinh nghiệm vẫn còn non nớt. Làm sao căn cứ manh mối dấu vết trong rừng rậm để tránh né ma thú nguy hiểm, làm sao tìm kiếm thực vật mỹ vị mà an toàn, làm sao để tiết kiệm thể năng tốt hơn, đi theo Yến Khinh Phong, mấy tên dong binh gà mờ học được không ít thứ, dáng vẻ cũng càng ngày càng già đời, càng ngày càng giống đám dong binh chân chính quanh năm chiến đấu sống còn.

Ví dụ như loại xe trượt tuyết giản dị, mấy người Lăng Phi Dương còn lâu mới nghĩ ra được.

Đi qua hồ băng vừa lúc trời đã tối, không gian xung quanh đen như mực, mấy người cắm trại ngay tại chỗ, nghỉ ngơi một đêm lại tiếp tục đi.

"Minh Nguyệt, ngươi đoán con ma thú biến dị kia sẽ có kỹ năng gì, có thích hợp với ma sủng của chúng ta hay không?" Mặc Sĩ Thần quấn chặt lấy chăn lông dày, hưng phấn ngủ không được, nói chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt đang gác đêm.

"Sao ta biết được." Gia Cát Minh Nguyệt bỏ thêm củi vào đống lửa, trong lòng cũng có chút chờ đợi và kích động, nhưng vẫn nghiêm túc nói, "Mập mạp, Văn Dật lão sư đã nói qua, sao chép* kỹ năng truyền thừa của ma thú biến dị sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu như không nắm chắc trăm phần trăm, nghìn vạn lần không nên nếm thử."

Văn Dật đã nhấn mạnh không chỉ một lần, muốn lấy ra kỹ năng truyền thừa từ trên người ma thú biến dị, nhất định phải thông qua chú ngữ đặc thù, dựa vào tinh thần lực cường đại để khống chế ma thú, sau đó tiến hành dung hợp tinh thần, ngay khi sóng tinh thần của triệu hoán sư và ma thú cùng dao động đến cao độ lớn nhất mới có thể sao chép* ký ức truyền thừa của nó, sau đó chuyển sang cho ma sủng của chính mình.

*(nguyên văn) lạc ấn : dấu ấn, dấu vết. ta edit theo ý hiểu. Đại khái là như thế này, khống chế ma thú đến khi nó và bản thân mình có tần số dao động tinh thần lực trùng nhau nhất (dung hợp tinh thần ý), sau đó copy kỹ năng sang. Để đơn giản, các nàng tưởng tượng kỹ năng kia là 1 con dấu, lấy được nó rồi đóng 1 phát lên tâm thần của chính mình, sau đó lại chuyển cho ma sủng >.<

Nói thì dễ, thế nhưng quá trình dung hợp tinh thần và sao chép kỹ năng là vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi có sai lầm, triệu hoán sư sẽ rơi vào tình cảnh tinh thần hỗn loạn, thậm chí không gian tinh thần tự phong bế hoàn toàn, cũng chính là rối loạn thần kinh, có thể biến thành người sống đời sống thực vật.

"Biết biết, ngươi yên tâm ta sẽ không làm loạn." Mặc Sĩ Thần tùy tiện đáp ứng, ánh mắt lóe sáng, khó có thể che giấu sự háo hức trong lòng.

Gia Cát Minh Nguyệt cau mày, mặc dù không nhìn thấy biểu tình của Mặc Sĩ Thần, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu kia cũng biết hắn hoàn toàn không đặt lời nói của mình vào trong lòng. Cái tên này, gần như vướng ma chướng vậy. Đến nhìn hắn một chút. Gia Cát Minh Nguyệt thầm hạ quyết định.

Bình minh, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt lần lượt tỉnh giấc, thần thái sáng láng chui ra lều vải.

"Má nó!" Một buổi sáng sớm, Mập mạp không nhịn được chửi ầm lên.

Trước mắt là một dãy núi lớn kéo dài ngàn dặm, giống như một con rồng tuyết khổng lồ đứng ngạo nghễ giữa đất trời, từng ngọn núi tuyết cao ngất tựa như lợi kiếm xuyên qua mây mù, mơ hồ ẩn hiện, không những Mặc Sĩ Thần, ngay cả mấy người Lăng Phi Dương cũng trợn tròn mắt mà nhìn. Ngày hôm qua bởi sắc trời quá tối, mấy người cũng không thấy rõ ràng, tuyết sơn được đánh dấu trên bản đồ không ngờ lại là một dãy núi to lớn kéo dài vô tận như thế này.

"Địa đồ rách nát, sao lại không nói rõ ràng một chút chứ!" Mặc Sĩ Thần không khỏi oán hận mấy câu, ngọn tuyết sơn bé bỏng trong tưởng tượng lại chính là dãy núi lớn phủ đầy tuyết trắng chẳng khác gì chòm sao Thương Long, muốn leo qua không biết phải tới năm nào tháng nào, về phần đi đường vòng, thôi đi, nhìn dãy núi trập trùng không nhìn ra điểm cuối kia, cái ý niệm này đừng hòng mơ tưởng.

"Được rồi, mọi người rửa mặt một chút trước đi, lấp đầy bụng, chuẩn bị vượt qua ngọn Nữ Thần." Yến Khinh Phong sắc mặt như thường, nhìn không ra một chút khác thường nào.

"Thực sự phải leo qua?" Mặc Sĩ Thần nuốt ngụm nước miếng, nét mặt có chút khổ sở.

"Ngược lại ta làm dong binh nhiều năm như vậy, ngoại trừ tối hôm qua phải biến dị Huyết Lang vương, thì chỉ biết là nơi đó có một con ma thú biến dị, địa phương khác thật sự không biết." Yến Khinh Phong nói.

"Đi, chúng ta vượt qua ngọn Nữ Thần." Mặc Sĩ Thần nghiến răng nghiến lợi nói. Ma thú biến dị, vô cùng hi hữu, hành tung bất định, không phải cứ muốn là tìm ra được. Bỏ qua cơ hội lần này không bao giờ mới có cơ hội khác.

Ăn điểm tâm xong, mấy người mang theo thức ăn cần thiết, nai nịt gọn gàng, giác mã thì thả vào trong rừng.

Đi theo sau lưng Yến Khinh Phong, mấy người càng chạy càng kinh ngạc, nơi vách đá cheo leo trong núi tuyết, thế mà lại ẩn giấu một con đường mòn*, tuy rằng đường đi gồ ghề khúc khuỷu nhưng lại khiến cho hành trình tưởng như khó có thể hoàn thành trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

*(nguyên văn) sạn đạo : đường núi hiểm trở (đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực)

"Cái này gọi là đường núi của dong binh, là dong binh chúng ta hết đời này đến đời khác dùng đao búa đào từng tấc một mới mở ra được." Nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt mọi người, Yến Khinh Phong tràn ngập tự hào giải thích. Trên thực tế, lần đầu tiên khi nàng bước chân lên đường núi này cũng kinh ngạc và khiếp sợ giống như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.