Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 111: Chương 111: Chương 73.1 : Vòng bán kết chấn động lòng người




Lần này đi ăn cái gì?" Trên đường, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt vừa đi vừa thương lượng.

"Ăn vịt nướng đi." Mặc Sĩ Thần hai mắt lấp lánh nói.

"Được đó, lâu rồi chưa ăn vịt nướng , cũng không biết vịt nướng của kinh thành Nam Sở quốc như thế nào. . . . . ." Gia Cát Minh Nguyệt đang nói chuyện, trái tim chợt co rút thật mạnh , thanh âm cũng im bặt . Bởi vì nàng nhìn thấy hai người phía trước, hai người này , nàng nhận thức. Hiện tại bọn họ đang ở trong một con hẻm nhỏ, hôm nay không biết tại sao con đường này lại không có bao nhiêu người, chỉ thưa thớt vài người. Đây là con đường duy nhất đi đến sòng bạc .

Là người Huyết Phong gọi là Tiểu Đinh và Thú Nha ! Hai người này ở Thương Phong Thành bị Ngô gia mời cao thủ đến đối phó , vậy mà vẫn bình yên chạy thoát sao?

Tiểu Đinh và Thú Nha hiển nhiên không có ấn tượng đối với đám người Gia Cát Minh Nguyệt, tiếp tục đi ngược chiều về phía bọn họ.

Trừ bỏ Trưởng Tôn Ninh Hạo, bốn người Gia Cát Minh Nguyệt đều nhận ra hai người đối diện . Hai người này, xuất hiện ở nơi đây, là ngẫu nhiên hay là nhằm vào bọn họ? Báo thù cho Tiêu Thiên Hà ? Không, không có khả năng, Tiêu Thiên Hà chết không toàn thây, hóa thành bột phấn , bọn họ căn bản không biết cái chết của Tiêu Thiên Hà có liên quan đến nàng, cho nên không có khả năng tìm nàng báo thù. Nhưng bọn hắn xuất hiện ở nơi này là vì cái gì?

Rất nhanh, Gia Cát Minh Nguyệt sẽ biết tại sao .

Tiểu Đinh và Thú Nha, nhìn như lơ đãng đi ngang qua bọn họ, Thú Nha cước bộ không ổn hơi nghiêng sang bên này một chút, chen sang phía Gia Cát Minh Nguyệt, mà Tiểu Đinh ở phía sau ra tay . Động tác của hắn rất nhanh, mục tiêu của hắn là túi tiền của Gia Cát Minh Nguyệt . Nhưng mà, động tác của Gia Cát Minh Nguyệt nhanh hơn. Nàng đột nhiên nhảy qua, tránh được bàn tay của Tiểu Đinh đang duỗi ra giữa khoảng không.

Tiểu Đinh thầm kinh ngạc không thôi, hắn có chút không thể tin nhìn vẻ mặt đề phòng của Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn thân là nòng cốt của đoàn đạo tặc Huyết Phong, hiển nhiên đã trộm cắp rất nhiều lần. Con mồi bị hắn coi trọng, hiếm khi thất thủ . Lần này không ngờ lại thất thủ , hơn nữa đối phương lại là một cô nương tuổi không lớn lắm thoạt nhìn ôn nhu yếu đuối . Điều này sao có thể? Mặc kệ có khả năng hay không, dù sao lần này hắn thật sự đã thất thủ !

"Ngươi muốn làm gì?" Gia Cát Minh Nguyệt lạnh giọng hỏi.

Nơi này là trên đường cái, Tiểu Đinh và Thú Nha nhanh chóng trao đổi ánh mắt, lần này không thành công, nếu muốn hạ thủ nữa sẽ càng khó khăn. Bọn họ chờ ở chỗ này đã lâu rồi, chờ mấy người này đến sòng bạc đổi đổ phiếu .

"Giao đổ phiếu ra đây ngay." Tiểu Đinh rút kiếm trên lưng ra, âm lãnh nói.

Mà ở phía sau, toàn bộ người đi đường trong ngõ hẻm cũng đột nhiên biến đổi, rút binh khí ra, vây quanh. Trộm không được, vậy giết rồi cướp! Không thể lưu lại người sống!

Gia Cát Minh Nguyệt nghe thế , ngược lại yên lòng . Xem ra, đối phương không đến để trả thù chuyện ở thành Thương Phong, cũng không biết bản đồ ở trong tay bọn họ mà đến đoạt. Mà là lão bản sòng bạc chó cùng rứt giậu (bí quá hóa liều )mời tới đoạt đổ phiếu.

Đánh giá cái người gọi là Tiểu Đinh này, Gia Cát Minh Nguyệt liền khái quát bằng ba chữ : Đánh không chết!

Lúc trước ở đại sảnh Ngô gia, nàng cũng thấy được, Tiểu Đinh cả người đẫm máu , nắm chặt trường kiếm trong tay vung lên vù vù , cuối cùng lại dùng hết toàn lực chạy thoát ra ngoài. Dưới tình huống thể lực hao tổn lớn như vậy, còn có thể bình yên đào thoát, sau đó hiện tại sinh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào) muốn cướp nàng. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy, người này không nên gọi là Tiểu Đinh, nên gọi Tiểu Cường(con gián) mới đúng.

Người Huyết Phong, thực lực quả thật rất mạnh, ít nhất mấy người đang bao vây bọn họ đều là cao thủ. Nếu bọn họ vẫn giống như lúc ở Thương Phong Thành , hẳn chỉ có thể kính nhi viễn chi( kính sợ mà tránh xa). Nhưng mà bây giờ, thực lực của bọn họ đã cách xa một trời một vực so với lúc trước!

Cho nên, giờ phút này đám người Tiểu Đinh chống lại Gia Cát Minh Nguyệt, chính là đơn phương chịu ngược! Không, bọn chúng ngay cả cơ hội chịu ngược cũng không có!

"Giết!" Huyết Phong cùng đồng bọn đồng loạt cầm vũ khí hướng trên người Gia Cát Minh Nguyệt đâm tới , tập trung lực lượng đánh giết từng kẻ một , đây chiến thuật nhất quán của bọn chúng. Dưới công kích xuất kỳ bất ý mà lại cực kỳ tàn nhẫn, bình thường ngay cả đối thủ có thực lực vượt qua bọn chúng một bậc cũng đều trở tay không kịp chết ngay tại chỗ.

Nhưng lúc này đây, chiến thuật của bọn họ đã mất đi hiệu lực .

Đối mặt với vũ khí bọn chúng đâm tới , Gia Cát Minh Nguyệt ngay cả nhìn cũng lười liếc mắt một cái. Chậm, quá chậm , cho dù nhắm mắt lại, nàng cũng có thể dễ dàng tránh thoát chiêu thức nhìn như hung mãnh tàn khốc này. Đương nhiên nàng cũng không cần trốn, chỉ cần có Lăng Phi Dương ở đó, ít nhất địch nhân trước mắt cũng không cần trốn.

Tiểu Đinh và Thú Nha của Huyết Phong, lúc trước từng vô cùng khủng bố và cường đại, hiện giờ ở trong mắt của nàng, bọn chúng thật sự không đỡ nổi một kích.

Kiếm quang chợt lóe, mấy tên Huyết Phong lần lượt ôm cổ họng, nhìn Lăng Phi Dương trước mặt bằng ánh mắt không thể tin tưởng. Trên đời, sao lại có thanh kiếm sắc bén như vậy ? Mãi đến khi thân thể vô lực ngã xuống mặt đất, trong đôi mắt trợn trừng của bọn chúng vẫn còn tràn đầy mê hoặc cùng với không cam lòng.

Lăng Phi Dương khẽ rung Phá Sát kiếm , một giọt máu nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra rơi xuống mặt đất."Còn chưa đủ nhanh a!" Lăng Phi Dương thầm thở dài một tiếng, trên mặt không một chút biểu tình, so với bình thường tựa như hai người khác nhau. Đối mặt với địch nhân, hắn không nhân từ một chút nào, cũng sẽ không có bất kỳ thương hại.

Ngoại trừ Tiểu Đinh chớp đúng thời cơ xám xịt lui về phía sau, những tên Huyết Phong khác toàn bộ đều ngã trên mặt đất, Tiểu Đinh tuy rằng phản ứng rất nhanh, nhưng mà đối mặt với một kích như sấm vang chợp giật của Lăng Phi Dương , vẫn bị một vết thương thật sâu kéo dài từ bả vai xuống đến ngực, máu tươi không ngừng trào ra , do bị kình khí mạnh mẽ của Lăng Phi Dương trùng kích, lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy một trận đau nhức.

Tiểu Đinh băng bó miệng vết thương, quay lại nhìn Thú Nha cùng đội ngũ phía sau. Chỉ thấy Thú Nha cũng ngơ ngác nhìn mình, vô tận kinh ngạc trong mắt nhanh chóng biến thành sợ hãi, sau đó biến thành mờ mịt, cuối cùng biến thành trống rỗng, thân thể "rầm" một tiếng thẳng tắp ngã xuống mặt đất, một chùm sương máu phun ra .

"Thú Nha!" Tiểu Đinh nức nở hô một tiếng. Thú Nha từng vô số lần cùng vào sinh ra tử với mình, cứ như vậy chết ở trước mặt của mình. Trái tim rất đau, đau đớn giống như bị ai xé rách. (c : chỗ này mờ ám quá >.<)

Nhìn đồng bạn ngã trên mặt đất , mắt Tiểu Đinh đỏ lên, hắn không ngờ lần mua bán nhìn như dễ dàng này, vậy mà lại phải hi sinh nhiều huynh đệ như vậy, bao gồm cả huynh đệ tốt nhất của hắn , Thú Nha! Hai mắt hắn đỏ đậm, trong lòng chỉ có một thanh âm liều lĩnh lớn tiếng kêu gào, muốn báo thù! Nhất định phải báo thù! Nhất định phải giết tiện nhân này cùng đồng bọn của nàng !

Nhưng hắn biết rõ, hiện tại thân chịu trọng thương, không phải đối thủ của bọn họ, không, cho dù không bị thương cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt, Tiểu Đinh hiểu đạo lý này hơn so với bất kỳ ai. Cho nên, việc hắn phải làm bây giờ chính là, trốn! Chỉ có trốn về Huyết Phong, mới có cơ hội báo thù!

Nhưng mà, hắn biết đạo lý này, đám người Gia Cát Minh Nguyệt sẽ không biết sao?

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đều âm thầm ngầm hạ quyết định, nhất định không thể thả tên Tiểu Đinh này đi. Bằng không hậu hoạn vô cùng!

Tiểu Đinh nhìn sát ý trong mắt mọi người , trong lòng dâng lên một trận tuyệt vọng, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết như thế sao?

Gia Cát Minh Nguyệt nắm chặt chủy thủ, định tiến lên, nhưng mà ngay tại giờ khắc này, bỗng có một cỗ uy áp đáng sợ bao phủ chung quanh nàng, loại cảm giác sởn tóc gáy dâng lên, cảm giác giống như bị độc xà nhìn trừng trừng. Không chỉ Gia Cát Minh Nguyệt, người khác cũng có cảm giác như thế .

Sát ý, một loại thực chất giống như sát ý bao phủ bọn họ. Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu bọn họ ra tay, nguy hiểm lập tức sẽ phát sinh.

Trong khoảnh khắc mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đình trệ, Tiểu Đinh lại không cảm thấy sát khí uy hiếp, bắt lấy cơ hội này , nhanh chóng đào tẩu. Chuyện chỉ trong nhưng nháy mắt, nhưng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.

Tiểu Đinh cứ thế mà đào tẩu , mấy người Gia Cát Minh Nguyệt ảo não nhìn về phía trước, lúc này sát ý đáng sợ kia cũng đã biến mất .

"Rời khỏi nơi này trước đã." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thi thể trên mặt đất, quyết đoán nói.

Bóng dáng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh biến mất ở phía cuối ngõ nhỏ. Đợi bọn họ biến mất, một bóng dáng phiêu dật mới lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trong ngõ hẻm. Người nọ mặc một thân áo bào tím rộng thùng thình, khuôn mặt tuyệt mỹ nổi lên nụ cười ác liệt, nụ cười tuy nhợt nhạt, nhưng lại hút hồn người .

"A, nếu như chết hết rồi, chơi sẽ không vui." Thanh âm người này, có chút trầm thấp, mang theo từ tính, phong tình nói không nên lời. Hắn đúng là nam tử yêu nghiệt xuất hiện ở cấm địa hoàng cung Đan Lăng quốc. Tiếp theo hắn vươn tay, nhẹ nhàng tung một chưởng, thi thể trên mặt đất cách hắn gần nhất cứ như vậy hóa thành bột phấn, gió nhẹ thổi qua, cứ thế tiêu tan. Những thi thể khác hắn cũng làm theo như vậy, tiêu hủy toàn bộ. Làm xong hết thảy, hắn cúi đầu cười, tiếng cười kia nhẹ nhàng như lông chim phe phất qua tâm hồn . Gió nổi lên, một đám lá cây bay qua.Chỗ đó đã không còn bóng hình của hắn.

...

Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt rời khỏi ngõ nhỏ yên tĩnh kia, sau đó mới hạ thấp giọng thảo luận.

"Các ngươi thấy sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cau mày, trong lòng kỳ thực rất buồn bực. Tiểu Đinh cứ thế mà chạy, chuyện tiếp theo sẽ vô cùng phiền phức. Lần này ngoài mặt đã kết thù với Huyết Phong, Huyết Phong trả thù là không chết không thôi.

"Người ở chỗ tối giúp hắn rất mạnh." Mặc Sĩ Thần sờ sờ cổ của mình, lòng còn sợ hãi nói, đến giờ lưng hắn vẫn còn đổ mồ hôi lạnh.

"Sẽ là người của Huyết Phong sao?" Tiết Tử Hạo cũng nhăn chặt lông mày, tiếp theo lập tức phủ định kết luận này , "Không có khả năng, nếu như là người của Huyết Phong, sẽ không đợi phút cuối mới ra tay."

"Quá mạnh mẽ ." Tuy giọng điệu của Trưởng Tôn Ninh Hạo không chút gợn sóng, nhưng nội tâm hắn đang sôi trào. Người trong bóng tối lúc nãy , mạnh đến mức không còn gì để nói. Thậm chí trên người sư phụ của mình hắn cũng không cảm thấy uy áp đáng sợ như vậy.

"Người nọ vì sao phải cứu Tiểu Đinh? Nhưng vừa rồi lại không có hiện thân, hơn nữa cũng không ra tay với chúng ta, đây là cảnh cáo?" Lăng Phi Dương nhíu mi, nói ra nghi vấn trong lòng mình.

"Không biết." Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu, "Tóm lại, người này, không phải là người của Huyết Phong. Nhưng mà, kế tiếp chúng ta khẳng định sẽ gặp phiền toái."

"Tới một người giết một người, đến hai người giết một đôi!" Mặc Sĩ Thần khí thế nói .

"Bọn chúng đối đầu chính diện, chúng ta đương nhiên không sợ. Chỉ là sợ bọn chúng vụng trộm đánh lén. Về sau cẩn thận một chút, không được hành động một mình." Gia Cát Minh Nguyệt có chút lo lắng dặn dò , trong lòng lại đang suy tư . Huyết Phong là cái nhọt độc của Đan Lăng Quốc, lần này lại cùng bọn họ kết thù kết oán . Cái u ác tính này , phải nghĩ biện pháp diệt trừ, hơn nữa phải là hoàn toàn diệt trừ. Nếu không, hậu họa vô cùng! Lúc ấy trong mắt Tiểu Đinh đều là hận ý, Gia Cát Minh Nguyệt thấy rất rõ ràng .

"Có điều, hiện tại việc chúng ta phải làm là tìm người nào đó tính sổ." Khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Phi Dương hiện lên một nụ cười lạnh như băng .

"Không sai." Gia Cát Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, chỉ là ý cười chưa đạt tới đáy mắt, trong con ngươi là lạnh lẽo thấu xương.

. . . . . .

Bóng đêm rã rời .

Trong sòng bạc , ông chủ đang ngồi trong thư phòng ở lầu hai, thảnh thơi gác chân lên bàn, lật qua lật lại tập tranh đầy màu sắc , xem say sưa ngon lành. Lúc này, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cũng chưa đến đổi đổ phiếu, ừm, chắc hẳn bọn người Huyết Phong đã thành công ? Không biết chừng nào bọn hắn đưa đổ phiếu lại cho mình ? Mặc kệ thế nào, chỉ cần lần này không bị lỗ nhiều tiền là được . Nghĩ đến đây , lão bản cao hứng ngâm nga tiểu khúc.

"Giọng hát không tồi nha, có luyện qua?" Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên trong thư phòng.

"Đúng vậy , đúng là có luyện qua. Đa tạ khích lệ." Ông chủ trả lời theo bản năng . Ngay sau đó, hắn dựng hết cả tóc gáy, mạnh mẽ quay đầu, liền nhìn thấy một hàng năm người Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở bên cửa sổ . Bọn họ xuất hiện từ bao giờ? Đi đến đây bằng cách nào? Hộ vệ của sòng bạc này , đều là người chết sao?

"Ông chủ, hôm nay chúng ta đã nhận được chiêu đãi nồng hậu của ngài a." Gia Cát Minh Nguyệt chợt nở nụ cười sáng lạn , chậm rãi đi đến phía trước .

"Ngươi, ngươi, ngươi đừng lại đây a." Ông chủ hoảng hốt đang định đứng lên , tiếc rằng vừa nãy đang đặt chân trên bàn , không điều chỉnh tốt tư thế, trực tiếp ngã lăn từ trên ghế xuống , tập tranh trong tay cũng ngã sấp xuống trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt .

Gia Cát Minh Nguyệt xoay người nhặt tập tranh lên, thở dài : "Oa ha, lão bản, tập tranh này thật sự rất chân thực a. . . . . . A! Trả lại cho ta!" Gia Cát Minh Nguyệt mới liếc mắt nhìn một cái đã bị Lăng Phi Dương đoạt đi rồi.

"Nhìn cái gì vậy? Cái này không cho phép nàng nhìn !" Trên mặt Lăng Phi Dương nổi lên vệt đỏ khả nghi, khụ khụ ho, giấu tập tranh này ra phía sau.

"Ê! Vì sao ta không thể xem?" Gia Cát Minh Nguyệt đi vào thế giới này lâu rồi , vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đông cung đồ sinh động như vậy, cái này hoàn toàn giống với tạp chí người lớn của kiếp trước a, nha, không, phải nói là còn chân thật hơn nhiều. Cho nên, nàng tò mò .

"Không thể chính là không thể!" Mặt Lăng Phi Dương càng đỏ hơn, nhưng giọng nói lại kiên quyết. Hắn ném tập tranh ra sau đầu, sau đó vung tay lên , kình khí màu trắng hiện ra . Tốt lắm, tập tranh cứ như vậy biến thành bông tuyết , bay lả tả xuống mặt đất.

"Ôi, tập tranh này không còn xuất bản nữa. . . . . ." Ông chủ kinh hô một tiếng, đau lòng giống như bị Lăng Phi Dương phá hủy trân bảo của mình .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.