Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 119: Chương 119: Chương 76.1 : Nam tử yêu nghiệt xuất hiện




Lăng Phi Dương rối rắm hoảng loạn trong lòng, ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt , bản thân lại không nhịn được cười. Hắn cảm thấy rối rắm của mình hoàn toàn không cần thiết . Đối phương căn bản không hề nghĩ đến phương diện kia .

Gia Cát Minh Nguyệt đang thích ý híp mắt uống nước trái cây, uống xong chưa đã còn thè lưỡi liếm liếm môi, nói: "Này, Phi Dương , nước trái cây này làm từ hoa quả gì ? Hương vị ngon thật đó. Đan Lăng quốc không có loại hoa quả này thì phải?"

Lăng Phi Dương thở phào nhẹ nhõm ,hắn chợt cảm thấy lo lắng vừa rồi đều là dư thừa . Minh Nguyệt nàng ấy, căn bản là không hiểu gì! Nàng là một người nặng tình cảm , nhưng , trước mắt xem ra, nàng chỉ biết đến tình thân và tình bằng hữu , còn tình yêu này nọ, dường như nàng hoàn toàn không thông hiểu! Câu nói vừa rồi của mình, một chút cảm giác nàng cũng không có.

Là hoàn toàn không thông hiểu, hay là không có cảm giác với chính mình? Ý nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Lăng Phi Dương, xuất hiện bất ngờ như vậy , hắn lập tức cảm thấy không chịu nổi.

Hắn do dự mở miệng : "Minh Nguyệt. . . . . ."

"Hả?" Gia Cát Minh Nguyệt nháy mắt nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của Lăng Phi Dương, "Chuyện gì? Có việc ngươi cứ nói thẳng ."

"Nàng, ừm, nàng. . . . . ." Lăng Phi Dương đắn đo một hồi, mới lấy hết can đảm, nói, "Minh Nguyệt, nàng thích nam tử như thế nào ? Ta không hỏi về phương diện bằng hữu , mà ta hỏi về phương diện nam nữ , ừm , nàng hiểu ý của ta mà phải không , chính là cái kia. . . . . ." Lăng Phi Dương hơi lắp bắp , khi hỏi những lời này, bỗng nhiên hắn hơi sợ hãi. Nếu Minh Nguyệt vẫn không hiểu, không có cảm giác gì với mình, thì phải làm thế nào cho phải?

"Ta thích ấy à. . . . . ." Khóe miệng Gia Cát Minh Nguyệt khẽ nhếch, nhìn vẻ mặt của Phi Dương nói , "Thật ra rất đơn giản, hiểu ta, tin ta, không cần lý do gì vĩnh viễn tín nhiệm ta , không phản bội ta, cả đời chỉ có một mình ta, ta cũng vậy, cả đời chỉ có một mình hắn ."

Lăng Phi Dương nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Gia Cát Minh Nguyệt, thất thần trong chốc lát. Vào giờ khắc này, trái tim hắn đập rất nhanh, gần như muốn vọt ra ngoài .

Lăng Phi Dương cũng lập tức hiểu được, Gia Cát Minh Nguyệt không có người trong lòng, ít nhất, bây giờ không có ! Giây phút này, hắn mừng rỡ như điên!

Hắn có cơ hội , không phải sao?

Ngay khi Lăng Phi Dương đang định nói cái gì , lại có một giọng nói dịu dàng chen vào.

"Gia Cát tiểu thư, ta có thể làm phiền ngài một chút không ?" Giọng nói dịu dàng có chút không yên.

Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, Hàn Tuyền mang theo nụ cười sợ hãi trên mặt, đứng ở trước mặt bọn họ . Trên mặt không còn sự cao ngạo và lãnh diễm như trước nữa .

"Hàn tiểu thư." Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, gật đầu.

Hàn Tuyền cũng không ngại ngùng, ngồi ở chỗ đối diện Gia Cát Minh Nguyệt, lúc này mới mở miệng: "Gia Cát tiểu thư, cám ơn cô. Nếu không có cô, ta thật sự không biết làm thế nào mới tốt. Nếu như Luyện Hồn có chuyện, ta cũng không muốn sống. Đối với ta, hắn rất là quan trọng." Phụ mẫu Hàn Tuyền đều đã mất , nàng chỉ còn lại người bạn thân từ thuở nhỏ này , chính là Luyện Hồn!

"Tình huống hiện tại của hắn thế nào?" Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa mở miệng hỏi, Dạ Mị liền chui ra khỏi túi tiền của Gia Cát Minh Nguyệt, lạnh giọng hỏi.

"A, là ngươi." Hàn Tuyền vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Dạ Mị, trong lòng khẽ run lên. Đến tận bây giờ khi nhìn thấy Dạ Mị, trong lòng vẫn còn hoảng hốt, nàng sợ nhìn thấy Dạ Mị.

"Ta hỏi sao ngươi không trả lời ." Dạ Mị lạnh giọng truy hỏi, ngữ điệu vô cùng không khách khí.

"À, hắn, hắn tốt lắm, thương thế đã chuyển biến tốt đẹp . Đã sắp tỉnh." Bình thường Hàn Tuyền luôn có dáng vẻ lãnh ngạo và cao quý, nhưng ở trước khuôn mặt lãnh ngạo của Dạ Mị, nàng đành phải bại lui.

"Hiện tại hắn đồng ý làm ma sủng của ngươi phải không ?" Dạ Mị lại đặt câu hỏi .

"Ta, ta không hỏi. Ta và hắn đã giải trừ khế ước , ta nói sẽ đưa hắn quay về không gian ma sủng , nhưng hắn không đi. Hiện tại hắn ở nhà nghỉ ngơi." Hàn Tuyền có chút không yên nói, "Ta cũng không biết hắn nghĩ như thế nào ."

"Ngu ngốc. Đó là hắn bằng lòng làm ma sủng của ngươi . Thật vô vị." Dạ Mị nói thầm câu này, quay về túi tiền của Gia Cát Minh Nguyệt , không hề để ý tới Hàn Tuyền .

Hàn Tuyền kích động nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: "Gia Cát tiểu thư, ngài, ma sủng của ngài nói sự thật sao? Luyện Hồn đồng ý làm ma sủng của ta sao? Hắn bằng lòng lưu lại sao?"

"Hẳn là thật . Ta cảm thấy cô rất quan tâm hắn. Tuy rằng hắn rất mạnh, tuy ở bên ngoài không gian ma sủng tuổi thọ của hắn sẽ không tiêu hao nhiều lắm, nhưng thân thể của hắn có thương tích. Cho dù vẹt mập của ta đã trị liệu cho hắn , nhưng chỉ khép lại vết thương bên ngoài , nội thương lại không thể điều tiết ." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Hàn Tuyền kích động , mỉm cười, nàng hiểu được, thiếu nữ trước mắt là thật lòng để ý Luyện Hồn .

"Tốt nhất cô nên nhanh đi tìm một loại thảo dược. Gọi là Tinh Tinh Thảo, nó có thể trị liệu được nội thương của Luyện Hồn . Về phần Tinh Tinh Thảo ở đâu, tự mình tự hỏi thăm đi." Dạ Mị lại thò đầu ra, tức giận nói với Hàn Tuyền.

"Phải, phải, cám ơn mọi người, cám ơn." Hàn Tuyền lập tức đứng dậy, cũng không tham gia yến hội , xách váy, trực tiếp chạy ra bên ngoài, chuẩn bị trở về nhà ngay lập tức. Hóa ra vết thương của Luyện Hồn cũng không tốt lắm , lòng nàng bây giờ nóng như lửa đốt , lập tức chuẩn bị mọi thứ mang theo Luyện hồn đi tìm Tinh Tinh Thảo mà Dạ Mị nói .

"Dạ Mị, ngươi ấy à, nói năng chua ngoa nhưng tâm lại là đậu hủ ." Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu, nhìn Dạ Mị chỉ lộ ra cái đầu , nở nụ cười.

"Hừ!" Dạ Mị hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên lại mở miệng phun ra hai chữ , "Hân Lam."

"Cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt.

"Tên của ta!" Dạ Mị hầm hừ bổ sung một câu, rụt đầu về, không để ý tới Gia Cát Minh Nguyệt .

Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra, trong lòng bị sự vui sướng bao phủ. Vừa rồi Dạ Mị đã nói ra tên của nàng, ý là, cuối cùng nàng cũng thừa nhận mình. Tuy rằng Dạ Mị thường xuyên ở bên ngoài, cũng giúp đỡ nàng chiến đấu, nhưng mà, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt kỳ thật rất rõ ràng, Dạ Mị chưa hoàn toàn thừa nhận nàng. Chính là ngại quan hệ khế ước , chỉ phụ trợ nàng chiến đấu. Cho tới bây giờ cũng không cam tâm tình nguyện . Nhưng mà, qua chuyện lần này của Luyện Hồn , rốt cuộc đã phá bỏ lớp phòng ngự cuối cùng của nàng. Cuối cùng nàng cũng thừa nhận mình. Cho nên mới nói tên nàng cho mình biết .

Hân Lam, thì ra nàng gọi là Hân Lam . Tên thật thanh nhã. Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười.

Hành trình ở Nam Sở quốc chấm dứt một cách huy hoàng như vậy. Các học viên dự thi bắt đầu khởi hành về nước.

Thần Long đại tái năm nay, đây là thành tích tốt nhất mà Đan Lăng quốc có được . Hai đội ngũ, một quán quân một huy chương đồng. Đã sớm dùng phi ưng truyền tin báo về cho hoàng thượng Đan Lăng quốc , hoàng thượng vui mừng hớn hở, lúc nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt đang trên đường trở về thì đã bắt đầu chuẩn bị, chờ bọn họ về đến nơi lập tức tổ chức lễ chúc mừng.

Tuy nhiên, khi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt về tới , còn có khách không mời mà đến .

"Người của Thần Miếu ?" Xe ngựa vừa mới đi vào kinh thành, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đã nhận được tin tức, người của Thần Miếu đồng thời đến kinh thành, đêm mai ở Lễ Chúc Mừng, bọn họ cũng sẽ xuất hiện ở trong cung.

Trên đường cái người đến người đi, tùy ý đều có thể thấy được sự kích động của mọi người khi đang thảo luận nguyên nhân vì sao Thần Miếu phái người tới . Thậm chí còn nhiệt tình hơn cả chuyện Đan Lăng quốc giành được quán quân ở Thần Long đại tái. Trên mặt mỗi người đều mang theo vui sướng. Theo như bọn họ thấy, thần miếu phái người đến, là vinh dự lớn lao của Đan Lăng quốc !

Tên gọi Thần Miếu này có nghĩa là người phát ngôn của thần ở Thương Lan đại lục . Bọn họ chính là tín ngưỡng của mọi người, là hóa thân của quang minh chính nghĩa . Thần Miếu có địa vị cao thượng, cao hơn cả hoàng quyền, bất kể đi tới chỗ nào cũng đều được vạn dân kính ngưỡng. Trước Thần Miếu, không chỉ đám quyền quý mà ngay cả quân chủ của mỗi quốc gia cũng đều khách khách khí khí .

Thần Miếu được mọi người cung phụng, bọn họ cũng sẽ làm một chút việc cho mọi người. Tỷ như thời điểm có đại nạn, bọn họ sẽ đứng ra tặng quần áo thuốc men. Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ , cái này hơi giống với Phật giáo kiếp trước, nhưng mà quyền lợi và danh vọng lại vượt xa so với Phật giáo .

Sao người của Thần miếu đột nhiên lại chạy đến Đan Lăng quốc? Có liên quan đến việc bọn họ lấy được quán quân của Thần Long đại tái lần này không?

Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt suy đoán .

"Có lẽ có quan hệ đi." Lương Nhu Vân nhẹ giọng mở miệng, "Cho tới nay, Thần miếu đều là độc đại ( duy nhất ). Nhưng mà về sau , Thánh điện xuất hiện, làm cho bọn họ có chút khó khống chế."

Thánh điện, là một tổ chức do hàng loạt quân chủ của các phụ chúc quốc (nước phụ thuộc) lẫn mẫu quốc thành lập nên. Trong khoảng thời gian này, Thánh điện luôn kịp thời xuất hiện tại các nơi gặp thiên tai để vươn tay cứu trợ. Mơ hồ đối địch với Thần Miếu về mặt danh vọng.

Kỳ thật , Gia Cát Minh Nguyệt thấy rõ. Đơn giản là lực ảnh hưởng của Thần Miếu càng lúc càng lớn, có uy hiếp đối với hoàng quyền. Cho nên các quân chủ liên hợp lại thành lập Thánh điện. Hiện tại Thánh điện cũng dần dần có nhiều người tín ngưỡng. Thần Miếu và Thánh Điện, những năm gần đây, không ngừng âm thầm tranh đoạt, đối đầu nhau . Gần đây mọi việc lại càng diễn biến kịch liệt hơn . Hai phe luôn chiêu mộ người tài để khiến cho thế lực bọn họ càng thêm lớn mạnh. Thần quyền muốn vượt lên hoàng quyền cao nhất , hoàng quyền một bước cũng không nhường, cho nên càng ngày việc tranh giành lại càng trở nên kịch liệt. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt trở về nhà của nàng . Vừa về xong , Thương Vô Nhai, Hình Lâm Châu liền chào đón .

"Đồ đệ ngoan , con đã về rồi!" Hai người chen chúc ở trước cửa nghênh đón Gia Cát Minh Nguyệt.

"Sư phụ." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt tươi cười của hai lão đầu, trong lòng ấm áp .

"Mau, nói cho sư phụ một chút bộ dáng uy phong của các ngươi khi giết đối thủ đi nào ." Thương Vô Nhai vui đến nỗi hai hàng râu mép cũng rung lên .

"Đồ đệ ngoan , lần này thật sự , thật sự quá tốt, thật quá tốt !" So với Thương Vô Nhai, Hình Lâm Châu còn kích động hơn , làm sư phụ của Gia Cát Minh Nguyệt, hắn cao hứng thay nàng. Làm hoàng thất Đan Lăng quốc, hắn càng thêm kiêu ngạo .

"Tốt lắm, sư phụ, đi vào trước, ta sẽ kể cho hai người mọi chuyện . Ngoài ra ta có mua lễ vật cho hai người, để ở trong chiếc xe ngựa bên ngoài." Gia Cát Minh Nguyệt chỉ chỉ chiếc xe ngựa bên ngoài .

"Oa, đồ đệ mua lễ vật cho ta!" Thương Vô Nhai dẫn đầu nhảy lên đi ra ngoài.

"Ngươi đừng hòng đoạt !" Hình Lâm Châu cũng chạy đi .

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai lão ngoan đồng, bất đắc dĩ cười cười, xoay người nhìn quản gia, nói: "Ta muốn đưa cho gia chủ Gia Cát một chút lễ vật, các ngươi đưa qua giúp ta."

"Dạ, tiểu thư." Quản gia đồng ý, nhưng trong lòng có chút phức tạp. Nếu như nói tiểu thư đối với gia chủ có tâm, vậy tại sao không xưng hô một tiếng phụ thân, nếu như nói tiểu thư đối với gia chủ vô tâm , nhưng tại sao tiểu thư lại đưa lễ vật cho gia chủ. Ai, phụ nữ bọn họ, rốt cuộc nghĩ như thế nào ? Tiểu thư có còn tức giận gia chủ trước kia không quan tâm đến nàng nữa hay không? Khổ tâm của quản gia, Gia Cát Minh Nguyệt đều không biết gì .

"Quản gia, Huyên Huyên đâu? Chẳng phải ta đã truyền tin bảo ngươi đến học viện đón nàng trở về đây sao?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn quản gia có chút sững sờ, mở miệng hỏi.

"Hả? A! Ta đã phái người đi đón , hẳn sẽ trở về rất nhanh thôi." Quản gia phục hồi lại tinh thần, vội vàng trả lời.

Vừa lúc đó, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh vui vẻ của Đoan Mộc Huyên .

"Tỷ tỷ!" Đoan Mộc Huyên vừa xuống xe ngựa, giống như một viên đạn pháo bay ra khỏi nòng, nhanh chóng lao tới, nhào vào trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt .

"Huyên Huyên." Chư Cát Minh Nguyệt suýt nữa bị Đoan Mộc Huyên đẩy ngã, cười ôm lấy Đoan Mộc Huyên.

"Em rất nhớ mọi người." Đoan Mộc Huyên ngẩng đầu, mắt to nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, đôi con ngươi ươn ướt thoạt nhìn thật dễ khiến cho người ta thương yêu.

"Chúng ta cũng nhớ Huyên Huyên mà. Lúc chúng ta không ở bên cạnh, em có ngoan không ?" Gia Cát Minh Nguyệt xoa đầu Đoan Mộc Huyên hỏi.

"Rất ngoan ạ! Hiện tại, em đã là trung cấp cung tiễn thủ!" Đoan Mộc Huyên ưỡn ngực , thật kiêu ngạo nói.

"Vậy chúng ta hẳn phải thưởng cho Huyên Huyên rồi, đến đây, ta mua cho em rất nhiều lễ vật." Tiết Tử Hạo cũng mỉm cười đi tới, sờ sờ đầu Đoan Mộc Huyên .

"Tử Hạo ca ca mua lễ vật cho em ?" Đoan Mộc Huyên hai mắt sáng long lanh, hỏi.

"Đúng vậy, đi, đi xem lễ vật . Chúng ta đều mua lễ vật cho Huyên Huyên ." Tiết Tử Hạo cầm tay Đoan Mộc Huyên, đi về phía chiếc xe ngựa .

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bóng dáng hai người , cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.