Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt một đường thuận lợi đi đến Tuyên Vũ Quốc. Kinh thành Tuyên Vũ Quốc phồn hoa náo nhiệt, nơi này so với Nam Sở quốc lớn mạnh hơn nhiều, chỉ cần Thánh điện ở nơi này, tự nhiên sẽ có nhiều người đến đây. Các thương nhân đến từ khắp nơi, ăn mặc bất đồng, giọng nói bất đồng, đi qua ngã tư đường nối liền không dứt.
Ở trên đường cái tùy ý hỏi thăm là biết Thánh điện ở nơi nào . Đi đến con phố ở phía đông kinh thành, lập tức thanh tịnh rất nhiều, ven đường không có tiểu thương rao hàng, người qua đường cũng phi thường thưa thớt. Những người đi đường đều khinh thủ khinh chân*, tựa hồ sợ quấy rầy ai. Thánh điện ở trên ngã tư đường này. Đại môn trang nghiêm, thủ vệ võ trang đầy đủ nhìn không chớp mắt canh giữ ở cửa, ngẩng đầu nhìn lại, kiến trúc rộng rãi đại khí cơ hồ chiếm cứ toàn bộ phía đông kinh thành.
*khinh thủ khinh chân: nhẹ chân, nhẹ tay
Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt xuất hiện, khiến cho thủ vệ chú ý. Bởi vì tọa kị của Tiết Tử Hạo thật sự quá nổi bật. Xe ngựa dừng trước cửa, Gia Cát Minh Nguyệt xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn Thánh điện. Thánh điện không có bảng hiệu hoặc tấm bia đá để giới thiệu nơi này là Thánh điện, nhưng cũng không cần thiết, vì người nào cũng biết, nơi này chính là Thánh điện.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi đi lên phía trước, thủ vệ tiến lên đón, thận trọng hỏi: “Các vị có chuyện gì?”
“Chúng ta tới đưa tin .” Gia Cát Minh Nguyệt đưa ra huy chương.
Thủ vệ nhận lấy huy chương, ngẩng đầu đánh giá bọn họ cẩn thận, trong ánh mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, gật đầu nói : “Như vậy, mời.”
Xe ngựa cùng xa phu chờ ở bên ngoài, còn có tọa kỵ của Tiết Tử Hạo. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt đi theo thủ vệ tiến vào bên trong. Vào đại môn, xuyên qua một quảng trường rộng lớn, đi tới đại sảnh. Đi qua bên trái đại sảnh, xuyên qua một dãy hành lang, thủ vệ ngừng lại.
“Các ngươi chờ ở đây một chút, ta đi bẩm báo.” Thủ vệ trả lại huy chương cho Gia Cát Minh Nguyệt, xoay người đi lên phía trước .
Gia Cát Minh Nguyệt đánh giá chung quanh, toàn bộ nơi này đều lộ ra một cỗ hơi thở trang nghiêm. Đưa mắt nhìn lại, hoa cỏ cây cối trong đình viện đều được cắt sửa tỉ mỉ. Trên đường đi gặp không ít người, trên mặt bọn họ không nở nụ cười, đều là một bộ dáng ngưng trọng, chẳng qua đáy mắt lại lộ ra một chút kiêu ngạo không che dấu được. Đó là kiêu ngạo khi là người của Thánh Điện. Thật là một nơi không thú vị, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt đau khổ.
Không bao lâu, thủ vệ trở lại .”Các vị, mời đi theo ta đến gặp La đại nhân. La đại nhân sẽ phân phối các ngươi ở điện nào.” Thủ vệ làm một tư thế xin mời.
Thánh điện chia làm ba điện, một là nội điện —Chính Võ điện, còn có hai ngoại điện, phân biệt là Luyện Võ điện cùng Tu Võ điện. Hết thẩy mọi thứ của ngoại điện tự nhiên sẽ kém hơn nội điện. Người của ngoại điện phải cố gắng rất nhiều để vượt qua khảo hạch, sau khi được công nhận thực lực và lòng trung thành, mới có thể tiến vào nội điện. Hai ngoại điện cũng có khác nhau, Tu Võ Điện là kém cỏi nhất. Người trong Tu Võ điện thực lực kém, tài nguyên được phân phối cũng kém nhất. Hàng năm người tiến vào Thánh điện, đều được phân đến hai ngoại điện này, về phần phân người nào đến điện nào, phải xem thực lực cùng vận khí. Thánh điện là do các nhóm quân chủ hợp sức lại dựng lên, đều hi vọng có thể cài vào một ít người trung thành với hoàng thất. Không ít kẻ ăn chơi trác táng cũng được đưa tới, những kẻ ăn chơi không có thực lực, hơn phân nửa là được phân ở ngoại điện kém cỏi nhất. Hiện tại người mà nhóm Gia Cát Minh Nguyệt sắp gặp, chính là La đại nhân phụ trách phân phối.
Vị La đại nhân này, thoạt nhìn trên dưới bốn mươi, khuôn mặt u ám giống như mọi người nợ tiền của hắn. Đôi mắt nhỏ, tràn đầy không kiên nhẫn. Hắn híp mắt đánh giá nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt mặc quần áo ngăn nắp, mắt híp lại càng nhỏ. Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt đưa lên huy chương, đáy mắt của hắn hiện lên một chút mỉa mai. Mặc dù ánh mắt La đại nhân híp thành một đường, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt vẫn nhìn ra được, La đại nhân này cho rằng bọn họ ăn chơi trác táng dựa vào quan hệ. Chẳng qua, Gia Cát Minh Nguyệt không có giải thích. Bọn họ muốn ẩn dấu thực lực tiến vào Thánh điện .
“Các ngươi đăng ký tên, sau đó vào Tu Võ điện đi.” La đại nhân quăng ra một quyển vở cũ nát, cũng không thèm nhìn bọn họ vài cái, chán ngắt nói.
Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt cũng không giận, tự viết tên mình, sau khi lấy được huy chương chứng minh thân phận bọn họ, rời đi dưới sự hướng dẫn của thủ vệ.
La đại nhân cũng không thèm nhìn tên trên quyển vở, hừ lạnh một tiếng rồi quăng quyển vở sang một bên. Đã thật lâu chưa phân ai vào Tu võ điện, cho nên quyển vở đăng ký cũ nát không chịu nổi. La đại nhân liên tục hừ lạnh, bọn ăn chơi trác táng thật đúng làm người ta phiền lòng. Không có bản lãnh gì thì thôi đi, cũng không đưa cho bổn đại nhân lợi ích gì. Đưa cho bản đại nhân một chút lợi ích, may ra còn có thể phân bọn họ đến Luyện Võ điện. Điểm ấy cũng không có, cũng đừng trách mình phân bọn họ đến Tu Võ điện kém cỏi nhất!
Tu Võ điện được xây ở phía tây, vị trí không tốt. Người của Tu Võ điện vô cùng thưa thớt, cũng không có thực lực cao cường. Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị đi gặp chủ điện Tu Võ điện, ai ngờ vẻ mặt quản sự Tu Võ điện khó xử nói, điện chủ đang bế quan, nên hắn phải an bài hết thảy công việc. Gia Cát Minh Nguyệt có chút nghi hoặc phát hiện, trong mắt quản sự tựa hồ có chút xấu hổ và giận dữ. Sau đó Gia Cát Minh Nguyệt biết được, điện chủ Tu Võ điện không có bế quan tu luyện, mà là uống rượu rồi ngủ say ở Đại Thụy. Khó trách trong mắt quản sự lại hiện lên một chút xấu hổ và giận dữ. Có điện chủ như vậy, quả thật làm cho người ta xấu hổ.
Quản sự của Tu võ là một vị đại thúc luôn cười tủm tỉm, hơn bốn mươi tuổi, tinh thần sáng láng, thích mặc áo choàng màu lam đậm, bên hông đeo đai lưng màu vàng. Tu võ điện mặc dù là ngoại điện kém cỏi nhất, nhưng dù sao cũng thuộc Thánh điện. Cho nên nơi ở cũng không tồi, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt được phân đến một tiểu viện. Từng người bọn họ được phân vào một gian phòng cũng không quá nhỏ, trong phòng có đầy đủ mọi thứ. Còn dư thêm một gian phòng trống.
“Ba ngày sau đến đại đường, sẽ ban bố nhiệm vụ.” Quản sự đại thúc cười tủm tỉm nói, “Mặc kệ là đệ tử nội điện hay ngoại điện, đều phải chấp hành nhiệm vụ. Chẳng qua đừng lo lắng, mới vừa gia nhập Thánh điện, sẽ không giao cho các ngươi nhiệm vụ hà khắc đâu . Có chuyện gì cứ tới tìm ta.”
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, đa tạ quản sự đại thúc. Sau khi quản sự đại thúc rời đi, bọn họ liền đi ra ngoài lấy hành lí, an bài chỗ ở cho Đoan Mộc Huyên. Hành lý cũng không quá nhiều, rất nhanh đã sếp xếp xong. Giá cả ở kinh thành Tuyên Vũ Quốc khá cao, xài không ít tiền, thuê một căn nhà trên phố, an bài chỗ ở cho Đoan Mộc Huyên, đến nơi giao dịch có uy tín mướn người làm, sau đó mới trở về Thánh điện.
Rốt cục có thể nằm xuống nghỉ ngơi .Gia Cát Minh Nguyệt nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng lại ngủ mơ mơ màng màng. Chờ khi nàng tỉnh lại, liền phát hiện có gì đó không dúng, bên cạnh có người! Gia Cát Minh Nguyệt hoảng sợ thiếu chút nữa la lên. Tại sao nàng có thể mất cảnh giác như thế, có người bên cạnh mà nàng không hề phát hiện. Chờ nàng biết được người bên cạnh là ai thì nàng liền hiểu được vì sao mình không thể phát hiện ra.
Quân Khinh Diệu!
Dường như nghe thấy động tĩnh của Gia Cát Minh Nguyệt, Quân Khinh Diệu cũng chậm rãi mở mắt ra, một đôi con ngươi dị đồng xinh đẹp làm cho lòng người chút mông lung. Khóe môi hắn hơi hơi nhếch lên một chút, cổ phong tình kia làm cho người ta suýt nữa hít thở không thông.
“Đã thật lâu, ta chưa có ngủ an ổn như vậy .” Giọng nói Quân Khinh Diệu trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe vang lên thật thấp ở bên tai Gia Cát Minh Nguyệt.
“Ngươi, ngươi đến khi nào? Đi xuống, ngươi làm sao có thể leo lên giường của ta?” Gia Cát Minh Nguyệt nói xong câu này, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Quân Khinh Diệu cười nhẹ ra tiếng: “Leo lên giường của nàng? Ừ, lời này dễ nghe.”
“Ngươi đi xuống!” Gia Cát Minh Nguyệt vừa thẹn vừa giận đẩy Quân Khinh Diệu. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng chưa bao giờ thân cận với nam nhân trên cùng một chiếc giường như vậy. Tính tình của nàng vô cùng kiên nghị, cho nên nàng chưa từng yêu ai! Đối với tình yêu nam nữ, chưa bao giờ đề cập qua. Nên mới bối rối như bây giờ.
“Không xuống.” Quân Khinh Diệu hơi hơi nghiêng đầu, xê dịch cái gối của Gia Cát Minh Nguyệt .
Gia Cát Minh Nguyệt đau đầu, nhìn làn da trắng nõn nà của Quân Khinh Diệu, chiếc cằm hoàn mỹ, hầu kết nhô lên, vạt áo mở rộng một ít, có thể nhìn thấy xương quai xanh khêu gợi cùng với vòm ngực cường tráng.
“Ngươi, ngươi. . . . . .”Mặt Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu nóng lên .
“Minh Nguyệt. . . . . .” Quân Khinh Diệu bỗng nhiên vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt Gia Cát Minh Nguyệt.
Ngón tay Quân Khinh Diệu trắng nõn thon dài, nhưng không mềm mại. Bởi vì tay hắn luyện võ nhiều năm, nên có vài vết chai, tay hắn cứ nhẹ nhàng mơn trớn mặt Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó chậm rãi dời xuống nắm cầm Gia Cát Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt. . . . . . Ta hi vọng, ngươi có thể vĩnh viễn đứng ở bên cạnh ta.” Quân Khinh Diệu chậm rãi đứng dậy, hơi thở ấm áp cách Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng gần.
Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mặt, đang muốn nói cái gì đó, Quân Khinh Diệu lại vươn tay ôm nàng vào lòng, ôm chặt lấy.
“Đừng nhúc nhích, để ta ôm trong chốc lát, chỉ trong chốc lát. . . . . .” Giọng nói của Quân Khinh Diệu có chút mệt mỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt cứng đờ, trái tim đập rất nhanh, nhưng không có đẩy Quân Khinh Diệu ra. Dựa vào trong ngực Quân Khinh Diệu, nghe nhịp tim của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại. Rốt cuộc Quân Khuynh Diệu đã trải qua những gì? Hiện tại hắn đang bận cái gì? Vì sao hắn lại mệt mỏi như vậy? Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Hắn cường đại như vậy, cũng có một mặt yếu ớt như vậy sao?
Chóp mũi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Quân Khinh Diệu, cái ôm ấm áp làm cho thân hình cứng đờ của Gia Cát Minh Nguyệt dần dần dịu xuống.
“Minh Nguyệt, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta liền nhận định nàng.” Quân Khinh Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn lên trán Gia Cát Minh Nguyệt, “Nàng không thể trốn, cũng không cho trốn.” Trong giọng nói ẩn chứa bá đạo nhưng chân thật đáng tin.
Thân hình Gia Cát Minh Nguyệt chợt cứng lại.
Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng lên, đây không phải lần đầu tiên Quân Khinh Diệu hôn trán nàng, cũng không phải lần đầu tiên ôm nàng. Thế nhưng cảm giác lúc này, so với trước kia lại không giống nhau. Trái tim đập nhanh vô cùng. Cảm giác thật bối rối, thật luống cuống.
Nhìn thấy bộ dáng chân tay luống cuống của Gia Cát Minh Nguyệt, ngược lại Quân Khinh Diệu càng thêm sung sướng, hắn bỗng nhiên nghiêng người, đặt Gia Cát Minh Nguyệt ở dưới thân, khẽ cắn ở bên tai Gia Cát Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Minh Nguyệt, nhớ kỹ, ta là người nam nhân đầu tiên cũng là người cuối cùng của nàng.”
“Ngươi, ngươi đi xuống cho ta!” Gia Cát Minh Nguyệt bị đặt ở dưới thân, nghe được lời này của Quân Khinh Diệu, xấu hổ đẩy hắn ra.
Quân Khinh Diệu nhìn bộ dáng bối rối không thôi của Gia Cát Minh Nguyệt, nhịn không được cười lên tiếng: “Minh Nguyệt, nàng như vậy thật đáng yêu. Chẳng qua, nàng có vẻ hiểu lầm.”
“Lưu manh, đi ra ngoài!” Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu được mình hiểu lầm, vừa thẹn vừa giận, sau đó lưu loát vươn chân, một cước đạp Quân Khinh Diệu xuống.
Quân Khinh Diệu ha ha cười, đứng dậy ngồi ở trên ghế, nghiêm mặt nói: “Kế tiếp nhóm nàng có khả năng tiếp nhận một ít nhiệm vụ. Nhóm nàng thuộc ngoại điện, ai ở trong ngoại điện đều phải trải qua khảo hạch một cách nghiệm khắc, xác định thực lực không tệ, trung thành với hoàng quyền mới có cơ hội đi vào nội điện. Chẳng qua, đệ tử ngoại điện cũng có tư cách đi vào phúc địa . Tân tú hàng năm có thực lực không tầm thường mới có tư cách tiến vào.”
“Đã biết.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.
“Cần ta. . . . . .” Quân Khinh Diệu chưa kịp nói câu cần ta hỗ trợ hay không, đã bị Gia Cát Minh Nguyệt đánh gãy .
“Không cần ngươi hỗ trợ.” Gia Cát Minh Nguyệt quyết đoán lắc đầu, “Quân Khinh Diệu, ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta thậm chí cũng không biết nên trả lại cho ngươi như thế nào. Ta không hy vọng vĩnh viễn dựa vào ngươi, ta muốn tự mình lớn mạnh hơn .”
Quân Khinh Diệu ngẩn ra, nở nụ cười, chẳng qua nụ cười này ẩn chứa thưởng thức cùng vừa lòng. Đúng rồi, nữ tử như vậy, mới xứng đáng đứng ở bên cạnh hắn.
“Minh Nguyệt, ta chờ nàng trưởng thành.” Quân Khinh Diệu đứng lên, đem cái gối đặt ở trên ghế, “Ta đi đây.”
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bóng lưng Quân Khinh Diệu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nàng hơi hơi mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Bỗng nhiên Quân Khinh Diệu quay người lại, cười nói: “Không biết trả ơn ta như thế nào, hay là dùng chính bản thân nàng đến trả, được không?”
“Không được!” Rung động trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt vừa rồi lập tức bị đánh tan, nàng đen mặt, tức giận nói, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Bị người của Thánh điện nhìn thấy sẽ không hay đâu.”
Quân Khinh Diệu cười khẽ một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.
Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở trên giường, tay chậm rãi đặt lên ngực. Trái tim đập nhanh vô cùng.
Quân Khinh Diệu. . . . . .
Lăng Phi Dương ngồi ở bên cửa sổ, lau chùi Phá Sát Kiếm. Trong mắt hiện lên một cái bóng đen, Lăng Phi Dương phản xạ ngẩng đầu, nhìn thấy Quân Khinh Diệu từ trong phòng Gia Cát Minh Nguyệt đi ra.
Lăng Phi Dương dừng tay lại, hắn nhìn chằm chằm Quân Khinh Diệu mang theo vẻ mặt mĩm cười tiêu sái đi ra, nụ cười kia có cưng chiều cùng sung sướng. Hắn rất quen thuộc nụ cười này, bởi vì, khi hắn cùng Minh Nguyệt ở chung một chỗ, từ trong con ngươi Minh Nguyệt nhìn thấy mặt mình. Vẻ mặt của mình cũng là như vậy. Vì sao hắn ở trong phòng Minh Nguyệt, phát sinh chuyện gì sao?
Quân Khinh Diệu tựa hồ chú ý tới ánh mắt kia, hắn vừa quay đầu, liền chống lại ánh mắt địch ý của Lăng Phi Dương. Quân Khinh Diệu cũng không nói lời nào, chẳng qua hướng Lăng Phi Dương cười nhẹ, xoay người rời đi. Chỉ có Lăng Phi Dương hiểu được, nụ cười thản nhiên kia, có nồng đậm khiêu khích và miệt thị.
Lăng Phi Dương nắm chặt tay, chậm rãi cúi đầu, nhìn Phá Sát Kiếm trong tay.
Tình cảm của Quân Khinh Diệu với Gia Cát Minh Nguyệt như thế nào, hắn biết rõ. Mà tình cảm của mình với Minh Nguyệt, Quân Khinh Diệu cũng rất rõ ràng. Cho nên, mới có nụ cười tràn đầy thâm ý kia.
Minh Nguyệt, đối với Quân Khinh Diệu như thế nào? Lăng Phi Dương chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẫm. Phía chân trời xa xôi, mặt trời chậm rãi lặn ở phía tây.
Phá Sát Kiếm trong tay Lăng Phi Dương bỗng nhiên vù vù đứng lên, đánh gãy suy nghĩ Lăng Phi Dương. Lăng Phi Dương cúi đầu nhìn Phá Sát Kiếm, bỗng nhiên trên mặt hiện lên nụ cười thoải mái. Hắn rối rắm cái gì? Cần gì phải rối rắm? Chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng. Minh Nguyệt nếu thích Quân Khinh Diệu, hắn sẽ toàn lực giúp đỡ. Nếu Minh Nguyệt có ý với mình, mình sẽ toàn lực tranh thủ.
Có cái gì để rối rắm đây?
Lăng Phi Dương cười tự giễu, trong lòng bây giờ, chưa bao giờ thông suốt và trống trải như thế. Ngay sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện kinh mạch bách hải trong cơ thể trở nên thông suốt dị thường, kình khí vận hành như mây bay nước chảy, lưu loát mượt mà tự nhiên, vào giờ khắc này, hắn loáng thoáng cảm thấy mình giống như Thanh tiên sinh vân đạm phong kinh* Quang Hoa nội liễm không màng danh lợi, bất tri bất giác, tu vi thế nhưng đột phá bình kính Thánh cấp sơ kì, mạnh mẽ tiến lên trung kỳ. Tâm tình trống trải, cư nhiên mang đến đại hỉ như vậy.
*Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì
Chạng vạng, Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ ở bên ngoài dùng cơm chiều, về tới Thánh điện. Ở lối vào sân, bị người ngăn cản.
“Này, các ngươi đợi chút!” Thanh âm này, có chút liều lĩnh.
Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy có năm người đang đi tới bọn họ. Năm người này, quần áo ngăn nắp, trên người đeo trang sức đẹp đẽ quý giá vô cùng. Cầm đầu là một nam tử mười tám mười chín tuổi, toàn thân mặc gấm vóc tốt nhất, ngọc bội bên hông cùng kim quan trên đầu đều là vật phẩm cực kỳ quý giá.
Ừ, là bọn ăn chơi trác táng! Vì sao phán đoán như vậy, bởi vì mấy người này đi đường lỗ mũi đều hướng lên trời, mà nam tử cầm đầu lại hướng mũi lên trời đến mức có thể nhìn thấy lông mũi bên trong.
“Đây là tọa kỵ của các ngươi? Bán cho chúng ta, bao nhiêu tiền các ngươi cứ nói.” Nam tử cầm đầu trực tiếp chạy tới trước mặt Tiết Tử Hạo, kinh ngạc nhìn Tiết Tử Hạo dắt Thực Kim Kiến Vương, “Đây là ma thú gì? Sao chưa thấy qua?”
“Không bán.” Tiết Tử Hạo lạnh lùng đánh gãy lời người này.
“Tiền không là vấn đề, ngươi ra giá là được. Hứa Anh ta coi trọng cái gì đó, không gì không lấy được.” Nam tử tên Hứa Anh tài đại khí thô nói.
“Không bán.” Sắc mặt Tiết Tử Hạo đã muốn trầm xuống.
“Năm mươi vạn kim tệ, không đủ liền thêm, một trăm vạn kim tệ như thế nào?” Hứa Anh giống như không nghe thấy lời Tiết Tử Hạo nói, tự quyết định, tính vươn tay sờ Thực Kim Kiến Vương.
“Ngươi muốn tay bị cắn thì cứ sờ.” Tiết Tử Hạo hừ lạnh một tiếng. Thực Kim Kiến Vương giống như hiểu ý của Tiết Tử Hạo, quay đầu cắn đại môn. Ca một tiếng, trên đại môn liền có một cái lỗ hổng.
Hứa Anh sợ hãi rút tay về, nhưng lại kinh hỉ nhìn Thực Kim Kiến Vương . Trong lòng thầm hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào cũng phải thu tọa kỳ này vào tay.
“Tiểu vương gia. . . . . . Hứa thiếu gia coi trọng tọa kỵ của các ngươi đã là vinh hạnh của các ngươi. Nhanh ra giá đi!” Người hầu đứng ở phía sau Hứa Anh hèn mọn nhìn Tiết Tử Hạo, không kiên nhẫn lớn tiếng nói. Sau khi nói ra ba chữ tiểu vương gia, cảm thấy không đúng, liền thu trở về.
Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt nghe vậy liền hiểu rõ, Hứa Anh kiêu ngạo ương ngạnh này, hẳn là Vương gia . Họ Hứa? Quốc quân Tuyên Vũ Quốc, tựa hồ chính là họ Hứa. Chẳng lẽ Hứa Anh này, là tiểu vương gia Tuyên Vũ Quốc ?
Chẳng qua, mặc kệ thân phận hắn là gì, tọa kỵ của Tiết Tử Hạo cũng không khả năng bán đi !
“Cút! Nói không bán, các ngươi nghe không hiểu tiếng người có phải hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt không kiên nhẫn mở miệng. Nàng hiểu được, nếu nàng nhượng bộ sẽ không tốt, chỉ làm đối phương càng thêm bức bách. Nhưng nếu cứng rắn thỏa đáng, sẽ làm đối phương kiêng kị.
“Ôi, vị tiểu thư này, xin hỏi quí danh? Tại sao chưa thấy qua ngươi? Đến Thánh điện khi nào?” Lúc trước Hứa Anh không có chú ý tới Gia Cát Minh Nguyệt, hiện tại nghe được Gia Cát Minh Nguyệt nói chuyện, quay đầu nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ kinh diễm. Thật là tuyệt sắc thiên hạ!
Đây là bị đùa giỡn ?
Gia Cát Minh Nguyệt mở to hai mắt nhìn Hứa Anh. Người này, hắn muốn chết?
Ngay sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt không có động thủ, nhưng Lăng Phi Dương và Mặc Sĩ Thần lại động thủ. Lăng Phi Dương trực tiếp rút ra chuôi kiếm, Mặc Sĩ Thần đá lên một cước.
Sau đó, Hứa Anh liền bay vào bụi cỏ.
Người phía sau hắn thét chói tai , đi đến bụi cỏ kiếm thiếu gia bọn họ.
Gia Cát Minh Nguyệt trở mình xem thường: “Ngươi yếu như vậy, vậy mà cũng bắt chước người ta đùa giỡn nữ nhân.” Nói xong, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
“Phi!” Mặc Sĩ Thần khinh bỉ hướng về bụi cỏ phi khẩu*, đi theo Gia Cát Minh Nguyệt.
“Phi!” Tiết Tử Hạo cũng khinh bỉ hướng về bụi cỏ phi khẩu*, đi sau Mặc Sĩ Thần.
*phi khẩu: e hèm( phun nc miếng)
Lăng Phi Dương đi đến bụi cỏ, mọi người chờ hắn cũng phi một ngụm, kết quả Lăng Phi Dương khinh bỉ nhìn hắn, nói một câu: “Lần sau sẽ không đánh vào mặt, đề nghị ngươi mua một cái quần lót bằng sắt đi.” Nói xong, mặc kệ đám người đang hóa đá bên bụi cỏ, tiêu sái lắc đầu, đi lướt qua.
Hứa Anh tức đến run lên, chưa từng có người nào đối đãi với hắn như vậy. Không chỉ mắng hắn, còn đánh hắn, khinh bỉ hắn! Mình đường đường là tiểu vương gia! Hứa Anh thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời gào thét .
“Tiểu vương gia, ngài không sao chứ?” Một cô gái diện mạo có vài phần tư sắc tên Liễu Y Vi, vẻ mặt ân cần đỡ Hứa Anh lên.
“Cút ngay!” Hứa Anh tức giận đẩy Liễu Y Vi ra, trong lòng thầm mắng tiện nhân. Nữ nhân này không phải muốn gả cho hắn sao? Hắn sốt ruột đưa ra câu trả lời. Đúng là tiện nhân, tiện nhân! Còn cô gái hồi nãy kêu mình cút, cũng là tiện nhân. Xinh đẹp thì sao? Chờ mình rạch mặt nàng, xem nàng còn dám kiêu ngạo không!
“Đi hỏi thăm bọn họ là ai. Tại sao chưa thấy qua.” Hứa Anh tự mình đứng lên, quát người bên cạnh, “Dư Long, ngươi lập tức đi hỏi thăm.”
Thiếu niên tên Dư Long liên tục gật đầu, sau đó chạy đi hỏi thăm.
“Đi!” Hứa Anh ảo não vẫy tay, mang theo những người còn lại rời đi. Mông đau quá! Tên khốn kiếp kia, còn nói lần sau muốn đánh nơi đó của mình . . . . Có nên đi mua một cái quần lót bằng sắt mặc hay không? Người nọ ra tay mình cũng không có cách nào tránh thoát, nếu lần sau thật sự đánh phía dưới của mình, mình lại không tránh thoát, cũng không có quần lót bằng sắt, hậu quả kia. . . . . . Nghĩ đến đây, Hứa Anh cảm thấy trứng* của mình đau vô cùng. Trong lòng quyết định, một hồi kêu người làm ra mấy cái quần lót bằng sắt để mặc mới được.
*trứng: các nàng tự hiểu nha :v
. . . . . .
Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt ở Thánh điện mấy ngày nay, chưa từng thấy qua điện chủ Tu Võ điện, có chuyện gì đều là quản sự Tu Võ điện xử lý. Vừa hỏi đến Điện chủ đi nơi nào , quản sự chỉ biết ngượng ngùng nói điện chủ đang bế quan tu luyện. Chẳng qua, mỗi lần Gia Cát Minh Nguyệt nhìn quản sự nói lời này, mặt đỏ muốn nhỏ ra máu, trong lòng cười thầm người này nói dối thật dở. Vài lần như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt có chút tò mò, điện chủ rốt cuộc là người như thế nào.
Không gặp điện chủ, nhưng rất nhanh đã đến phiên bọn họ làm nhiệm vụ .
Người phân công nhiệm vụ, là một nữ nhân ba mươi tuổi, vẻ mặt lạnh như băng, khuôn mặt không hề nở nụ cười khi nhìn thấy nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ nhận xong nhiệm vụ, liền thấy nhóm người Hứa Anh cũng đi tới nhận nhiệm vụ. Nữ nhân phân công nhiệm vụ kia đối với nhóm người Hứa Anh cũng không có sắc mặt tốt, sau khi phân nhiệm vụ cho bọn họ xong cũng không nói câu nào.
“A? Không phải chứ, nhiệm vụ hái hoa Băng Tinh, có lầm hay không? Bảo chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ gian nan như vậy? Lão bà kia có phải cố ý chỉnh chúng ta hay không?” Hứa Anh vừa nhìn thấy nhiệm vụ liền la hoảng lên. Hoa Băng Tinh, sinh trưởng ở phía trên sông băng vạn năm, hơn nữa nghe nói còn có ma thú cường đại trấn thủ. Không cần nói cũng biết sẽ không dễ dàng tìm được hoa Băng Tinh, chẳng qua khi tìm được, cũng không biết có thể bình yên đến lấy hay không.
“Thiếu gia, thiếu gia, nhỏ giọng một chút.” Dư Long vội vàng ngăn lại Hứa Anh hô to gọi nhỏ. Nhưng đã chậm, nữ nhân phân công nhiệm vụ đang nhìn bọn họ bằng cặp mắt giết người. Trong lòng Dư Long cùng mấy người khác thật bất đắc dĩ và căm tức. Nữ nhân phân công nhiệm vụ kia, họ Mẫn, nổi danh là xử nữ già của Thánh điện. Hiện tại hơn ba mươi tuổi mà chưa kết hôn, còn nói muốn cống hiến hết mình cho Thánh điện. Thái độ thì khắt khe cứng nhắc, đối với những người dựa vào quan hệ tiến vào Thánh điện đều căm thù đến tận xương tuỷ, chẳng trách phân cho bọn họ nhiệm vụ khó khăn như vậy. Mà vừa rồi tiểu vương gia nói chuyện lớn tiếng như vậy, cái lão bà kia khẳng định nghe được. Sau này bọn họ sẽ càng thêm vất vả.
Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt ở phía sau nghe được, ngược lại sửng sốt. Bởi vì nhiệm vụ của bọn họ, cũng là hái hoa Băng Tinh! Xem ra, bọn họ cũng bị làm khó dễ. Chắc hẳn nữ nhân phân công này cho rằng bọn họ dựa vào quan hệ tiến vào, nên mới phân bọn họ nhiệm vụ gian khổ như thế.
“Đi thôi.” Thật ra Gia Cát Minh Nguyệt không có để ý, bị làm khó dễ như vậy, kỳ thật cũng không có gì kỳ quái. Ai kêu bọn họ không có trải qua khảo hạch liền trực tiếp tiến vào Thánh điện. Mấy ngày nay không có nhìn thấy Quân Khinh Diệu, chẳng qua Gia Cát Minh Nguyệt thấy như vậy rất tốt. Ngày đó sau khi hai người bọn họ thân mật tiếp xúc, nàng còn chưa có điều chỉnh tâm lý để đối mặt với hắn. Hơn nữa địa vị của Quân Khinh Điệu ở Thánh điện tựa hồ không thấp, nàng muốn tiến vào phúc địa, cũng không muốn dẫn nhân chú mục* rước lấy phiền toái .
*dẫn nhân chú mục: làm người khác chú ý
Ngay lúc nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị xoay người rời đi, trước cửa có một nhóm người tiến vào. Nhóm người này vừa đi đến, liền khiến cho nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt chú ý, bởi vì khí tràng của nhóm người này thật sự rất cường đại. Đặc biệt người thiếu niên dẫn đầu kia, tuổi khoảng chừng mười tám mười chín, khuôn mặt tuấn lãng lãnh khốc, toàn thân mặc một bộ quần áo khiêm tốn.
“Đó là người của Luyện Võ điện.” Mặc Sĩ Thần nhỏ giọng nói, ba ngày nay hắn và Tiết Tử Hạo không có việc gì làm, liền tìm kiếm thông tin của Thánh điện mấy lần. Tất nhiên đã biết người đùa giỡn Gia Cát Minh Nguyệt hôm đó tên là Hứa Anh, là con trai độc nhất của Vương gia Tuyên Vũ Quốc. Mà người hiện tại đang đi vào, là tinh anh trong đội ngũ Luyện Võ điện. Bọn họ hy vọng trong năm nay có thể tiến vào nội điện. Thực lực cao cường, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều hoàn thành xuất sắc, đối với Thánh điện cũng rất trung thành. Người dẫn đầu tên Chúc Thần Thư, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ra, thực lực người nãy, đã đạt tới linh hồn trung kỳ. Quả thật không thể khinh thường.
“Đi thôi, không có gì hay để xem .” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói, liền dẫn đầu đi ra cửa. Đám người Lăng Phi Dương đi theo sau.
Chúc Thần Thư dừng cước bộ, nhìn bóng lưng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không chớp mắt. Cô gái cầm đầu kia, cùng thiếu niên vác kiếm kia, thực lực của bọn họ, vì sao mình lại cảm thấy kỳ quái. Giống như linh hồn sơ kì, nhưng tựa hồ cũng không phải.
“Làm sao vậy ?” Người bên cạnh Chúc Thần Thư tên là Lộ Xảo Xảo, cô gái mở miệng đánh gãy suy nghĩ Chúc Thần Thư. Nàng nhìn thấy ánh mắt Chúc Thần Thư dừng ở trên người Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng một trận khó chịu. Nữ nhân nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp khác tự nhiên sẽ có địch ý. Khuôn mặt Gia Cát Minh Nguyệt xinh đẹp, để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc. Nàng thích Chúc Thần Thư, toàn bộ người của Thánh điện đều biết. Nàng cũng không giấu diếm tâm tư của mình. Hiện tại ánh mắt Chúc Thần Thư ngừng ở trên người nữ nhân khác, hơn nữa còn là một nữ nhân xinh đẹp, đương nhiên sẽ không dễ chịu.
“Không có gì.” Chúc Thần Thư thu hồi ánh mắt, đi nhận nhiệm vụ .
“Nhiệm vụ lần này, hái hoa Băng Tinh?” Lộ Xảo Xảo nhìn nhiệm vụ của bọn hắn, nhịn không được đọc to. Đọc xong, cười cười nhìn Chúc Thần Thư, nói, “Thần Thư, nhiệm vụ đơn giản như vậy, có ngươi, chúng ta có thể hoàn thành một cách dễ dàng.”
Hứa Anh vừa đi tới cửa nghe được lời này, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt mới đi đến cửa cũng nghe được.
Hứa Anh giận sôi máu, oán độc nhìn về phía quản sự phân công nhiệm vụ, lão bà này, hóa ra muốn đánh chủ ý này. Nhiệm vụ của bọn hắn cùng đội ngũ Chúc Thần Thư giống nhau. Chính là muốn bọn họ xấu mặt! Nhiệm vụ gian nan như vậy bọn họ căn bản không thể hoàn thành, nhưng Chúc Thần Thư bọn họ có thể hoàn thành. Đến thời điểm giao nhiệm vụ, Chúc Thần Thư bọn họ sẽ được nổi bật, còn đội của hắn sẽ bị nói là vô năng.Thật là một nữ nhân độc ác!
Đám người Gia Cát Minh Nguyệt hiểu được tâm lý của nữ quản sự. Nhưng không có tỏ thái độ, mặt không thay đổi đi ra Thánh điện. Cuối cùng ai có thể hoàn thành nhiệm vụ, vẫn chưa biết là ai đâu. Muốn dùng hai đội bọn họ để đội ngũ Chúc Thần Thư vươn lên, chỉ sợ tâm nguyện này không thể thành công. Tuy rằng quản sự đối với Gia Cát Minh Nguyệt không vui, nhưng thủ đoạn như vậy, không thể nào thông cảm mà bỏ qua.
Muốn thu thập hoa Băng Tinh, phải đi Băng Phong cốc.
Băng Phong cốc, ở phía đông Tuyên Vũ Quốc, nghe qua giống như sơn cốc, nhưng lại kéo dài mấy ngàn dặm, kéo dài đến bên trong khe sâu Tuyên Vũ Quốc. Hai bên khe sâu núi non trùng điệp, tuyết trắng noãn ở trong mây mù có thể nhìn thấy được. Sơn cốc dài đầy kỳ hoa dị thảo, có cả ma thú hiếm thấy sinh hoạt, nơi đây luôn được coi là thánh địa của thám hiểm giả, thiên đường của lính đáng thuê.
Có kinh nghiệm đi Bắc Băng bình nguyên, nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị đầy đủ mới tiến vào sơn cốc. Đứng ở cửa vào sơn cốc, từng trận gió nhẹ mang theo băng hàn đập vào mặt, đây chắc hẳn là Băng Phong cốc đi.
Đi vào bên trong khe sâu, bọn họ men theo con đường nhỏ hẹp gập ghềnh đi vào sơn đạo. Bên lùm cây, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con sóc nhỏ đuôi to đang cầm quả tùng không kiêng nể gì đứng giữa đường hưởng thụ mỹ thực, nghe thấy tiếng bước chân cũng không tránh né, tò mò nhìn xung quanh vài lần, đến khi có người đi đến trước mặt, mới nhanh chóng nhảy vào lùm cây, làm kinh động đến mấy con Phi Điểu xinh đẹp.
Nhìn khung cảnh xinh đẹp, mấy người Gia Cát không khỏi nhớ tới khoảng thời gian thám hiểm Tầm Long sơn mạch, tâm tình vui vẻ, cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng.
Gia Cát Minh Nguyệt một bên nhìn bản đồ, một bên đối chiếu phương hướng. Đến bây giờ, rốt cục Gia Cát Minh Nguyệt mới biết được trong này có bao nhiêu hố đất, tìm hoa Băng Tinh ở trên đỉnh băng, nhiệm vụ tưởng như đơn giản, nhưng Băng Phong cốc lớn như vậy, biết tìm chỗ nào? Nói đến đỉnh băng, xa xa nhìn lại không có mười tòa cũng có tám tòa, nên tìm từ đâu? Chẳng qua Gia Cát Minh Nguyệt cũng không sốt ruột, coi như đi lịch lãm cũng tốt.
Thỉnh thoảng trong sơn cốc truyền đến vài tiếng thú rống mang theo hơi thở cuồng bạo, chẳng qua bọn hắn hoàn toàn không để trong lòng, không giống như lúc trước đi tìm Tầm Long Sơn Mạch, nghe thấy một chút gió thổi cỏ lay liền ngạc nhiên, lấy thực lực hiện tại của bọn họ, chỉ sợ không có bao nhiêu ma thú tạo nên uy hiếp với bọn họ, ngay cả Tiết Tử Hạo cũng quên đi nhiệm vụ dò đường, vác theo Trường Cung đi nhàn hạ ở trong đội ngũ, chỉ có ma thú không có mắt choáng váng đầu óc chạy đến trước mặt, mới tùy ý bắn ra một mũi tên, đương nhiên, tên cũng chỉ bắn vào khoảng không.
“Hư!” Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, làm thủ thế chớ có lên tiếng.
Những người khác lập tức dừng bước, điều chỉnh hơi thở, theo ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt nhìn lại, xuyên thấu qua ngọn cây, chỉ thấy mây mù mờ mịt, dưới ánh mặt trời chớp động một đạo lưu quang kỳ dị giống như cầu vồng, như mộng như ảo, xinh đẹp làm say lòng người.
“Có tình huống dị thường gì sao?” Mấy người Lăng Phi Dương có chút nghi hoặc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
“Nhìn kỹ.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.
Mấy người tụ khởi thị lực cẩn thận nhìn lại, dần dần phát hiện một tia khác thường, cách đó không xa phía trên gò đất có một áng mây, giống như cùng mây mù hòa thành một thể, nhưng quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện vô luận ánh sáng hay tốc độ đều không phải hoàn toàn nhất trí. Nhìn kĩ, hóa ra không phải mây mù, mà là ma thú có vài phần tương tự thằn lằn, hình thể lớn bằng mã câu*, nhưng bộ dạng lại cực kì xấu xí, giống như tắc kè hoa bắt chước màu sắc của mây mù trên bầu trời.
*mã câu: ngựa nhỏ
“Vân sa thú!” Tiết Tử Hạo không khỏi kinh hỉ thấp giọng nói.
Vân sa thú không phải ma thú cao cấp, bởi vì bộ dạng rất xấu xí, không có người nguyện ý nuôi thành sủng vật, nhưng một thân da lông như mây mù mộng huyễn lại phi thường đáng giá, được giới thượng lưu cực kì ưa chuộng, không ít vương công quý tộc muốn có được một bộ da Vân Sa thú để làm áo choàng khoe khoang khắp nơi. Bởi vì năng lực của ma thú này quá mạnh mẽ, tính cảnh giác cao, sinh mệnh lại ương ngạnh giống như thằn lằn, nên rất khó bắt giữ, nếu vừa rồi không phải Gia Cát Minh Nguyệt mở Thần Thuật, ngay cả mấy người Lăng Phi Dương cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó. Bởi vậy giá của da Vân Sa thú đặc biệt cao, chỉ cần một bộ da Vân Sa thú tốt, có thể ở chợ đêm bán ra hơn vạn kim tệ.
“Làm áo choàng cho Gia Cát Minh Nguyệt, chuột, mau bắn!” Mặc Sĩ Thần hạ giọng kích động nói.
Tiết Tử Hạo chậm rãi rút ra Trường Cung, trải qua thiên lôi rèn luyện, phẩm chất chuôi Trường Cung tăng lên rất nhiều, cảm giác nắm trong tay giống như toàn bộ thể xác và tinh thần hòa lại làm một, kéo ra dây cung, bắn ra một vầng sáng màu lam nhạt như có như không. Ngón tay buông lỏng, tên dài đột nhiên biến mất ở trước mắt, cơ thể không hề động đậy, dây cung không hề phát ra một chút âm thanh nào.
Vũ tên bay ra ngoài, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng Gia Cát Minh Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương lại phát hiện, vô luận kình khí hay lực lượng của mũi tên đểu rất yếu, người bình thường không thể cảm giác được sự tồn tại của nó, tốc độ lại nhanh vô cùng, đừng nói Vân Sa thú kia, ngay cả cao thủ Thiên Không cấp cũng không khả năng cảm giác được nữa điểm nguy cơ.
Trên gò đất, một bóng dáng giống như mây mù nhoáng lên một cái, ngã xuống. Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi liếc mắt nhìn Tiết Tử Hạo một cái, thực lực người này thật mạnh, nếu như làm sát thủ, chỉ sợ trên đời này không có nhiều người có thể thoát khỏi hắn.
Con mồi tới tay, mấy người hướng Tiết Tử Hạo dựng lên ngón cái, không nhanh không chậm đi đến gò đất. Đối với tiễn thuật của Tiết Tử Hạo bọn họ tin tưởng mười phần, Vân Sa Thú này, tuyệt không có khả năng chạy thoát.
“Banh” , đúng lúc này, vang lên một tiếng, một mũi vũ tên từ một phương hướng khác bắn vào thân thể Vân Sa Thú. Vài bóng người mừng rỡ như điên chạy đến gò đất, xem trang phục hẳn là dong binh đoàn.
“Này, các ngươi làm gì?” Gặp mấy người đang muốn lấy Vân Sa Thú chuồn đi, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhanh đi lên, Mặc Sĩ Thần mở miệng nổi giận nói. Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện nhóm mình bắn trúng Vân Sa Thú trước sao? Làm như vầy có khác gì cướp chứ?
“Làm gì, ta lấy con mồi của ta thì có liên quan gì đến ngươi?” Một gã dong binh dáng người khỏe mạnh trừng mắt nhìn mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nói.
“Con mồi của ngươi? Nhìn kỹ lại xem, là chúng ta bắn trúng đi.” Người cưỡng từ đoạt lý* nơi nào cũng có, không ngờ hôm nay lại gặp phải một tên như vậy. Mặc Sĩ Thần hừ lạnh nói. Lực lượng mũi tên được Tiết Tử Hạo khống chế vô cùng khéo léo, mũi tên xuyên vào mắt, không có đâm vào da lông.
*cưỡng từ đoạt lý: đổi trắng thay đen
“Cái gì mà các ngươi bắn trúng, rõ ràng chúng ta bắn trúng trước, các ngươi chỉ bắn thêm một mũi tên, đúng hay không, các huynh đệ?” Gã dong binh dáng người khỏe mạnh cười to nói.
“Đúng vậy, là lão đại chúng ta bắn trúng trước, các ngươi muốn chiếm tiện nghi nên mới bắn thêm một mũi tên.” Vài tên dong binh phía sau vô sỉ phụ họa nói, đều lộ ra ánh mắt không tốt.
“Xem ra các ngươi muốn cướp ?” Nhìn ánh mắt này, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thấy rõ ràng bọn họ nổi máu tham tiền, muốn cưỡng đoạt, cũng lười cùng bọn họ nhiều lời, giận tái mặt. Nơi này chính là thế giới nhược nhược cường thực, Gia Cát Minh Nguyệt tự nhận tính tình của mình coi như khá tốt, nhưng cũng không có nghĩa bị người khác khi dễ còn phải đưa ra bộ mặt tươi cười đón chào.
“Cướp thì thế nào, đám nhãi con, đến Băng Phong cốc cũng không hỏi thăm, Cuồng Phong dong binh đoàn chúng ta là ai, thăm dò đại danh Triệu Cẩm Lượng ta, thành thật cút sang một bên, bằng không đừng trách chúng ta ra tay không khách khí.” Gã dong binh dáng người khỏe mạnh vung tay, kiêu ngạo vô cùng nói. Xem ra, đã không ít lần làm chuyện này.
Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười, vài tên dong binh Thiên Không đỉnh phong, cũng dám kiêu ngạo như vậy. Cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng khi dễ người, làm gì có ai dám khi dễ nàng, nếu đối phương thật sự muốn cướp, cũng đừng trách nàng ra tay không khách khí .