Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 60: Chương 60: Nụ hôn thâm tình




Gia Cát Minh Nguyệt đứng bên cạnh Gia Cát Phó Vân, nhìn mọi người trong đại điện đang náo loạn, nhịn không được mở miệng hỏi: "Là ai đến vậy? Sao lại kích động như vậy?" Nhất thời, nàng không biết nên gọi Gia Cát Phó Vân là gì. Gọi phụ thân, không có khả năng, hắn cũng không phải phụ thân nàng, nhưng lại một mực tại dùng phương thức của hắn để bảo hộ nàng. Trước mặt người khác, không gọi phụ thân, dường như không tốt lắm. Nhất thời, Gia Cát Minh Nguyệt có chút xoắn xuýt rồi. Nếu có thể không gọi thì tận lực tránh đi vậy.

"Là hội trưởng Thương Vô Nhai của hiệp hội Triệu Hoán Sư." Gia Cát Phó Vân giải thích, "Bình thường hắn ghét nhất tham gia yến hội, rất chán xã giao với người khác. Thực lực của hắn đã đạt tới Thánh cấp đỉnh phong. Là vị cao nhân không hỏi thế sự." Cấp Thiên Không tấn thăng đến cấp Linh Hồn không tính khó, nhưng mà Linh Hồn cấp đến Thánh cấp thì lại vô cùng khó khăn, bởi vì muốn tấn chức cần phải có tinh thần và nghị lực trải qua Thiên Lôi tôi thể *! Thiên Lôi, là hạng uy lực gì chứ, nếu như không chịu nổi, tự nhiên nội tạng lệch vị trí, huyết mạch toàn thân đứt gãy, không chết cũng bị lột một tầng da. Cho nên, từ Linh Hồn cấp đến Thánh cấp là một bậc cửa cực lớn. Mà trong cấp Thánh, chênh lệch giữa 3 giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, đỉnh phong cũng rất xa xôi. Nói như vậy, ba cấp Thánh sơ kỳ cũng chưa hẳn là đối thủ của một cấp Thánh đỉnh phong. Cho nên, cao nhân như Thương Vô Nhai, ngay cả Hoàng Thượng cũng mười phần khách khí đấy.

[i]* thiên lôi tôi thể : đại khái là dùng thiên lôi ( sấm sét) để tăng cường mức độ cứng rắn dẻo dai,vv.. của cơ thể. (đứng trong sấm sét và cố gắng chịu đựng, sau khi bị sét đánh bong tróc lớp thịt da cũ thì sẽ hình thành lớp da thịt mới mạnh mẽ hơn, các nàng đừng dại mà thử nhé :)))[/i]

Cửa ra vào, Hoàng Thượng và Nhu phi đã nghênh đón Thương Vô Nhai tiến vào, tất cả ánh mắt nóng rực đều nhìn về Thương Vô Nhai. Rất nhiều Triệu Hoán Sư thậm chí ao ước được Thương Vô Nhai chỉ điểm một chút, cho dù là chỉ điểm mấy câu cũng là vô cùng đáng quý rồi.

Mà Gia Cát Minh Nguyệt nhìn rõ ràng người được Hoàng Thượng và Nhu phi đưa vào xong, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm. Chuyện gì xảy ra? Mình hoa mắt sao? Cái lão đầu thô tục kia sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lúc trước nàng gặp một lão đầu thô tục muốn ép mình nhận lão làm sư phụ, hôm nay thay đổi một bộ quần áo, vẫn là tơ lụa quý báu. Nhưng mà, bộ quần áo kia vẫn rộng thùng thình như cũ, hắn đi một bước, quần áo liền bóng loáng sáng ngời lên, tiếp đó lại phối hợp với cặp mắt ti hí của hắn, cùng với bộ ria mép vểnh lên bất thường kia, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy thô tục cực kỳ.

"Cái kia, người nọ là?" Gia Cát Minh Nguyệt hơi lắp bắp rồi, trong lòng nàng đã nổi lên ý niệm không tốt, không phải đâu, lão đầu thô tục như vậy, là hội trưởng hiệp hội Triệu Hoán Sư ? Là cao nhân không hỏi thế sự trong miệng Gia Cát Phó Vân ?

"Kia chính là hội trưởng Thương Vô Nhai. Thật không nghĩ tới hôm nay hắn lại tới tham gia yến hội. Nhưng mà, vì cái gì chứ?" Gia Cát Phó Vân cũng mờ mịt không rõ, vì sao Thương Vô Nhai lại xuất hiện ở đây chứ.

Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới chuyện ngày đó với Thương Vô Nhai, trong lòng rất phức tạp. Thật sự là không ngờ, lão đầu đó lại là hội trưởng hiệp hội Triệu Hoán Sư ! Chẳng lẽ thật sự là ‘người không thể nhìn bề ngoài’?

"Thương hội trưởng, hôm nay ngài đến, thật là khiến trẫm mừng rỡ ah." Hoàng Thượng cười tủm tỉm nói.

"Hôm nay là sinh nhật của Tam hoàng tử điện hạ nha, ta đã chuẩn bị một chút lễ mọn." Thương Vô Nhai cũng cười cười, nhưng mà có vẻ thấp thỏm, hai con ngươi xoay tròn, nhìn khắc đại điện tìm kiếm mục tiêu của chính mình.

"Thật sự đa tạ Thương hội trưởng." Hoàng Thượng cũng phát hiện Thương Vô Nhai không yên lòng, do dự một chút cuối cùng mở miệng, "Thương hội trưởng, ngài đang tìm cái gì sao?"

"À, ta đang tìm người." Thương Vô Nhai trực tiếp thốt ra.

Tìm người? Hoàng Thượng sững sờ, Thương Vô Nhai đang tìm người? Đến yến hội tìm người nào?

"Ah, đã tìm được!" Thương Vô Nhai cao hứng nói, sau đó vứt bỏ Hoàng Thượng, trực tiếp đi về một hướng.

"Thương hội trưởng, ngài tìm ai?" Hoàng Thượng theo sát ở phía sau, mở miệng hỏi.

"Tìm đồ đệ của ta." Thương hội trưởng thấy Gia Cát Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh Gia Cát Phó Vân, hắn cười mặt mày cong cong, ha ha, cuối cùng đã tìm được.

"Đồ đệ? Thương hội trưởng từ lúc nào có đồ đệ rồi?" Hoàng Thượng và Nhu phi đều rất kinh ngạc, chưa từng nghe qua Thương Vô Nhai thu đồ đệ đâu. Tuy không ít người muốn làm đệ tử của Thương Vô Nhai, nhưng mà Thương Vô Nhai tựa hồ chưa bao giờ thu đồ đệ.

"Ừm, hôm nay thu." Thương Vô Nhai ném ra một câu, tiếp tục đi về phía Gia Cát Minh Nguyệt.

Sấm dậy đất bằng! (1)

Những lời này của Thương Vô Nhai tạo nên hiệu quả kinh người. Người chung quanh đều nghe thấy rồi, sau đó lập tức yên tĩnh trở lại. Thu đồ đệ? Hôm nay Thương Vô Nhai muốn thu đồ đệ? Không nghe lầm, Thương Vô Nhai hôm nay tới yến hội, là muốn thu đồ đệ đấy!

Thu đồ đệ đấy! Thu đồ đệ đấy!

Những lời này tựa như câu ma chú, quấn quanh mọi người.

Ánh mắt cực nóng quả thực muốn vây kín Thương Vô Nhai, rốt cuộc là kẻ nào khiến cho Thương Vô Nhai coi trọng phải tự mình đến thu nhận làm đồ đệ đây?

Hiện tại mỗi bước chân của Thương Vô Nhai khiến cho đám người phía trước tim đập nhanh hơn. Không ít thiếu nam thiếu nữ đều dùng ánh mắt sáng rực nhìn Thương Vô Nhai, sẽ là mình sao? Tâm tình kích động, chờ mong theo bóng dáng Thương Vô Nhai lướt qua bọn họ liền biến thành thất vọng, ghen ghét.

Cuối cùng, Thương Vô Nhai đứng ở trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, lộ nhe răng cười hắc hắc: "Bị ta tìm được rồi đi? Nha đầu, đi theo ta ! Về sau sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon, ngươi nhìn ai không vừa mắt thì cứ đánh, đánh xong ta phụ trách. Nếu đánh không lại, quay trở về tìm ta, ta giúp ngươi đánh. Như thế nào? Làm đồ đệ của ta nha."

Lời này thật đúng là chắc như đinh đóng cột, long trời lở đất! Phía trước giống như lão đại hắc bang đang thu tiểu lâu la, ngược lại, mấy câu sau khiến Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy rất uất ức. Dường như, làm đồ đệ của hắn, cũng không tệ? Có một sư phụ bao che khuyết điểm, thực lực cao cường như vậy làm chỗ dựa, hình như không phải chuyện xấu.

"Nhanh đáp ứng đi. Gia Cát Phó Vân, mau bảo con gái của ngươi đáp ứng ah." Thấy Gia Cát Minh Nguyệt chậm chạp không đáp ứng, Thương Vô Nhai sốt ruột rồi, không ngừng thúc giục Gia Cát Phó Vân.

Gia Cát Phó Vân hạ giọng, nói với Gia Cát Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, Thương hội trưởng thu con làm đồ đệ cũng không tệ, sẽ học được không ít thứ. Đương nhiên, Thương hội trưởng có rất nhiều bảo bối, hắn cũng sẽ không keo kiệt với đồ đệ của mình đâu."

Hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng ngời, cười rạng rỡ: "Sư phụ !"

"Ôi!" Thương Vô Nhai cười híp mắt thành một đường chỉ, hòa ái dễ gần khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt nổi da gà, "Đồ đệ ngoan à, đi, mau cùng sư phụ trở về. Sư phụ có rất nhiều lời muốn hỏi ngươi. Còn có, rất nhiều thứ muốn dạy cho ngươi."

Thương Vô Nhai tuyệt không để ý đến lúc này đang ở trên yến hội, hắn lập tức muốn mang Gia Cát Minh Nguyệt.

"Hả?" Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, quay đầu nhìn Gia Cát Phó Vân. Yến hội vẫn chưa xong mà? Hơn nữa lão đầu Thương Vô Nhai này vừa mới tới mà đã muốn đi? Như vậy không cho Hoàng Thượng mặt mũi đâu ?

"Không có việc gì, Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi hãy theo Thương hội trưởng đi thôi." Hoàng Thượng đi tới, mở miệng biểu đạt không ngại. Thương Vô Nhai chịu thu đồ đệ, là chuyện tốt. Đem bản lãnh của hắn dạy hết cho Gia Cát Minh Nguyệt, người dân của hắn cường đại, quốc gia này cường đại, đối với hắn chỉ lợi không hại.

"Đi đi." Gia Cát Phó Vân mỉm cười, còn nói thêm, "Nghe nói Thương hội trưởng cất giữ không ít bảo bối đấy."

"Vâng." Gia Cát Minh Nguyệt ngầm hiểu, khẽ gật đầu, trong lòng cười thầm, Gia Cát Phó Vân này, kỳ thật rất phúc hắc, rất khôi hài. Qua đêm nay nói chuyện thẳng thắn với Gia Cát Phó Vân, hảo cảm của Gia Cát Minh Nguyệt đối với Gia Cát Phó Vân bỗng dưng tăng mạnh.

Thương Vô Nhai cứ vội vã ra khỏi cửa như vậy, tiếp đó nghênh ngang mang Gia Cát Minh Nguyệt đi. Trước khi đi, Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu thấy Lăng Phi Dương đang sốt sắng nhìn nàng, nàng mỉm cười đáp lại, Lăng Phi Dương cũng thả lỏng, cười cười, đưa mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt rời đi. Mấy người Gia Cát Thanh Liên vừa đố kị vừa hận nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, nắm đấm siết chặt tới mức trắng bệch, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Vì cái gì mà Thương hội trưởng lại nhìn trúng người như Gia Cát Minh Nguyệt chứ, nàng ta chẳng qua chỉ là...

"Nó chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, đúng không?" Bỗng nhiên, có một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng, giọng nói nhỏ đến mức chỉ một mình nàng nghe được. Gia Cát Thanh Liên chợt biến sắc mặt, đột nhiên quay đầu, liền chứng kiến Gia Cát Phó Vân đang bình tĩnh nhìn nàng.

"Phụ thân." Gia Cát Thanh Liên cúi đầu, trong lòng khiếp sợ, phụ thân sao lại biết ý nghĩ của nàng?

"Thanh Liên, hội trưởng Thương Vô Nhai tại sao lại thu nhận thu Minh Nguyệt làm đồ đệ, không liên quan đến thân phận của nó. Con không nên bị một số hiện tượng bên ngoài làm mờ mắt. Mà phải tìm ra nguyên nhân một cách khách quan." Gia Cát Phó Vân vươn tay nhẹ nhàng sờ lên đầu Gia Cát Thanh Liên, "Trong mắt của ta, con là đứa con gái ưu tú nhất, đứa con gái khiến cho ta vô cùng kiêu ngạo. Cũng là nữ nhi duy nhất của ta, ta hy vọng con có thể đứng trên một chỗ thật cao, nhìn thật xa. Không nên bị che mắt, con cố gắng cũng sẽ có được thành tựu của chính mình. Có lẽ con không bằng người khác, nhưng mà ở trong mắt phụ thân, con là tốt nhất."

"Phụ thân..." Đôi mắt Gia Cát Thanh Liên có chút ẩm ướt, lần đầu tiên nghe thấy phụ thân nói nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe thấy phụ thân nói mình là nữ nhi duy nhất của người. Nói như vậy, trong lòng phụ thân kỳ thực cũng không thừa nhận Gia Cát Minh Nguyệt. Mình mới là nữ nhi duy nhất người vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo!

"Không nên khiến cho ta thất vọng, con có con đường riêng của mình." Gia Cát Phó Vân ôn nhu nói.

"Vâng, phụ thân, con nhất định... Nhất định..." Gia Cát Thanh Liên có chút nghẹn ngào. Lần đầu tiên cảm giác được phụ thân yêu thương và chờ mong. Nàng nhất định sẽ không thua Gia Cát Minh Nguyệt, nhất định sẽ có được thành tựu của riêng mình.

Gia Cát Phó Vân nhìn ánh mắt Gia Cát Thanh Liên dần dần biến thành kiên nghị, trong khoảnh khắc này hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Đã lâu rồi, hắn luôn đè nén chính mình. Nếu như hôm nay Gia Cát Minh Nguyệt không hỏi những lời kia, có lẽ hắn vẫn còn im lặng. Hắn không những không nghĩ tới Gia Cát Minh Nguyệt sẽ bị tổn thương, mà còn sơ sót cảm thụ của nữ nhi. Gia Cát Phó Vân bỗng nhiên cảm thấy . . .tương lai, có lẽ sẽ vô cùng tốt đẹp.

Thương Vô Nhai mang theo Gia Cát Minh Nguyệt ngồi trên xe ngựa chuyên dụng của hắn, vui vẻ hớn hở nói: "Nha đầu, ta thu con làm đồ đệ mà con còn ghét bỏ, hiện tại không chê đi à nha, nhanh, gọi sư phụ!"

"Không gọi." Gia Cát Minh Nguyệt lại cự tuyệt dứt khoát.

"Cái gì? !" Thương Vô Nhai hét to, suýt chút nữa hét bay trần xe ngựa.

"Lễ gặp mặt còn chưa có, sao phải gọi chứ ?" Gia Cát Minh Nguyệt không ngốc, Gia Cát Phó Vân đã nhắc nhở rõ ràng như vậy rồi, không xảo trá đòi hỏi chút ít thứ tốt trong tay Thương Vô Nhai, sao có thể đi ra gặp người?

"À, cái này được, tốt, trở về lập tức tìm cho con, đi đi!" Thương Vô Nhai nghe thấy hóa ra là chuyện này, liền vui vẻ, những việc này đều là việc nhỏ nha.

Vì vậy, Thương Vô Nhai mang theo Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp trở về hiệp hội Triệu Hoán Sư, vừa đi vào đã có người đi ra nghênh đón. Thương Vô Nhai nói thẳng: "Đây là đồ đệ của ta, Gia Cát Minh Nguyệt, thông tri xuống dưới, về sau mắt phải sáng một chút. Đắc tội nó là đắc tội ta." Nói xong, Thương Vô Nhai mặc kệ người nọ há hốc miệng đến mức nhét vừa quả trứng gà, mang theo Gia Cát Minh Nguyệt đi lên lầu.

Thương Vô Nhai mang theo Gia Cát Minh Nguyệt lên lầu, đi tìm bảo bối của mình đi. Rất nhanh, tìm ra một thứ thích hợp cho Gia Cát Minh Nguyệt.

"Đeo lên, cái vòng tay này, bên trong dùng Nguyệt Quang Thạch làm thành, hoa văn chung quanh không đơn giản chỉ là hoa văn đâu, là một loại trận pháp đã thất truyền. Có thể hấp thu nhật nguyệt quang hoa (ánh mặt trời và ánh trăng), tại thời khắc mấu chốt có thể giúp con bộc phát tinh thần lực, ma sủng triệu hoán ra thực lực sẽ tăng nhiều. Nhưng mà mỗi tháng chỉ có thể dùng một lần, cho nên con nên tự nắm chắc thời cơ." Thương Vô Nhai lấy ra một chiếc vòng tay xinh xắn đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt, dặn dò kỹ lưỡng.

Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy, cẩn thận quan sát, vòng tay màu xanh nhạt rất xinh xắn tinh xảo, chính giữa là hình hoa nhỏ bốn lá màu tuyết trắng, chung quanh là hoa văn phong cách cổ xưa. Đặt ở dưới ánh sáng, vòng tay lập tức trở nên sống động, tràn ngập đủ các loại màu sắc lóng lánh, có vài phần giống như đang phát sáng. Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng hài lòng đeo vòng tay lên, vòng tay kia được Gia Cát Minh Nguyệt đeo lên, lập tức co rút lại, tiến sát vào cổ tay. Một cảm giác lành lạnh truyền tới.

"Tạ ơn sư phụ." Lần này Gia Cát Minh Nguyệt rất dứt khoát gọi ra hai chữ sư phụ.

Đôi mắt đang cười của Thương Vô Nhai lập tức biến thành một sợi chỉ. (Diễm : ấy, cho mỗi cái vòng tay thôi à >.<)

"Tốt rồi, đồ đệ ngoan, đến đây, ta đã nói với con, ta muốn dạy con rất nhiều thứ. Đầu tiên, là đa trọng triệu hoán..." Thương Vô Nhai híp mắt nhỏ đắc ý nói.

"Đa trọng triệu hoán, có phải là đồng thời triệu hồi ra nhiều ma sủng hay không?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Nàng nhớ rõ lúc trước Thương Vô Nhai nhìn thấy nàng có thể đồng thời triệu hồi ra hai ma sủng đã kích động thế nào.

"Đúng. Bây giờ con có thể triệu hồi ra hai con đúng không?" Thương Vô Nhai hỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu: "Là vẹt mập và Cự Phong." Không phải tình huống bất đắc dĩ, nàng sẽ không kêu lên danh tự của vẹt mập đâu, bởi vì quả thật xấu hổ chết mất. Con chim béo chết tiệt, còn dám gọi là Suất Ca.

"Con có từng thử qua hay không, lại đồng thời triệu hồi ra ma sủng... càng mạnh hơn nữa ?" Thương Vô Nhai nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nói.

"Cái này..." Gia Cát Minh Nguyệt á khẩu không trả lời được rồi, Thương Vô Nhai nói ngay đến vấn đề nàng đang vướng mắc. Mỗi lần tấn thăng một cấp, Triệu Hoán Sư có thể thay đổi ma sủng một lần, bây giờ nàng là Cao cấp Triệu Hoán Sư, theo lý thuyết có hai lần cơ hội thay đổi ma sủng, nếu như là đa trọng triệu hoán mà nói..., nàng lại có thể triệu hoán thêm một con. Trên thực tế, Gia Cát Minh Nguyệt cũng từng thử qua, muốn đồng thời triệu hồi ba con ma sủng một lúc, nhưng mà, nàng chưa bao giờ thành công. Muốn triệu hồi ra ma sủng mới, thì phải bỏ vẹt mập hoặc là Cự Phong, đây là chuyện nàng không muốn, cho nên nàng vẫn luôn thất bại.

"Tuy con đã hoàn thành song trọng triệu hoán, nhưng mà cách đa trọng triệu hoán còn rất xa, đa trọng triệu hoán chính thức, là có thể đồng thời triệu hồi ra nhiều con ma sủng mạnh mẽ một lúc đấy." Cảm xúc của Thương Vô Nhai rất phức tạp. Thiếu nữ trước mắt là vô sự tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ), cho nên tất nhiên nó có thể học được đa trọng triệu hoán. Mà bản thân mình nghiên cứu nhiều năm như vậy, thế mà không thể làm được.

"Vậy dạy con nha, sư phụ, dạy con nha!" Hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên, nếu như mỗi lần mình tấn thăng một cấp có thể triệu hồi ra một ma sủng mạnh mẽ hơn, như vậy về sau, tự mình suất lĩnh một đội quân ma sủng, dứt khoát có thể giẫm bẹp người ta. Nghĩ đến đây, Gia Cát Minh Nguyệt gọi hai chữ ‘sư phụ’ đặc biệt thân thiết, đặc biệt ngọt ngào.

"Chưa được đâu, bây giờ con mới chỉ là Cao cấp Triệu Hoán Sư thôi, trước tiên đề cao thực lực đã, tấn cấp thành đại địa Triệu Hoán Sư, tinh thần lực đầy đủ cường đại rồi, ta lại dạy con đa trọng triệu hoán. Đa trọng triệu hoán hao phí tinh thần lực cực kỳ to lớn." Thương Vô Nhai bị hai chữ ‘sư phụ’ kia khiến cho mở cờ trong bụng, coi như nha đầu này đã cam tâm tình nguyện gọi mình là sư phụ rồi, hắn cười đến mức mặt mo xán lạn, vuốt ria mép vênh vểnh, nói "Bây giờ con đang học ở học viện Thiên Phong? Ừm, ta sẽ đi chào hỏi tên tiểu tử Văn Dật kia, con muốn đến học viện lúc nào thì đến. Mấy ngày này cứ đợi ở chỗ này của ta trước đã, ta dạy con Mặc Phát."

"Mặc Phát?" Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc lặp lại lời Thương Vô Nhai, trong lòng phập phồng khiếp sợ.

"Đương nhiên, ý nghĩa như tên gọi. Chính là không cần đọc chú ngữ to lên, ở trong lòng mặc niệm( Diễm :mặc niệm ở đây chính là đọc âm thầm, lặng lẽ nhé), sau đó triệu hồi ra ma sủng." Thương Vô Nhai dương dương đắc ý nói, "Con nghĩ xem, đang lúc giương cung bạt kiếm, con vụng trộm triệu hồi ra ma sủng, thế là con sẽ chiếm được tiên cơ."

Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên biết rõ mặc phát là có ý gì, không cần Thương Vô Nhai giải thích nàng cũng tinh tường. Mặc phát là một loại kỹ năng rất cao thâm. Phải có thực lực rất cào và tài năng thiên phú mới có thể học được, nàng nhớ Lăng Phi Dương từng đề cập qua rồi, hình như học viện Tử Vân cũng không có ai có thể mặc phát, kể cả mấy lão sư cấp Thánh cũng không thể. Nói như vậy, lão đầu trước mắt, à không, là sư phụ của mình lại có thể làm được ?

"Sư phụ, người làm được sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cố ý hỏi một câu như vậy.

"Đương nhiên là được!" Thương Vô Nhai thấy ánh mắt không tin tưởng của đồ đệ mình, tức giơ chân, "Phải biết rằng, phóng mắt toàn bộ đại lục, trong đám Triệu Hoán Sư cấp Thánh, ngay cả kẻ mạnh hơn ta cũng chưa chắc đã làm được đâu."

"Không nên phí lời, hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Hiện tại việc con cần phải làm là mau mau tăng thực lực lên." Thương Vô Nhai nghiêm mặt, "Ta sẽ bảo người chuẩn bị phòng ngủ cho con, về sau không có việc gì không nên chạy khắp nơi. Thư viện của Hiệp hội con đến xem nhiều một chút, chỗ nào không hiểu lập tức hỏi ta. Bút ký của ta lát nữa sẽ đưa cho con." Giờ đây Thương Vô Nhai hận không thể lập tức giúp cho Gia Cát Minh Nguyệt nhảy mấy cấp, nhanh chóng triệu hồi ra ma sủng, để hắn có thể dạy Gia Cát Minh Nguyệt đa trọng triệu hoán.

"Đã biết." Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu, nàng cũng muốn trở nên mạnh mẽ. Mạnh đến mức có thể tự bảo vệ mình, và còn bảo vệ người mình quan tâm. Những lời Gia Cát Phó Vân nói đã mang đến cho nàng rung động quá lớn. Mẫu thân rốt cuộc là ai, vì sao phải dùng phương thức này để bảo hộ nàng? Địch nhân nàng có thể sẽ gặp phải, rốt cuộc cường đại đến mức nào, mới có thể khiến cho Gia Cát Phó Vân cẩn thận e dè, ủy khúc cầu toàn(3) như vậy.

Muốn biết nguyên do, nhất định phải trở nên mạnh mẽ!

Sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt ở lại hiệp hội Triệu Hoán Sư, tiếp nhận chỉ đạo của Thương Vô Nhai. Không thể không thừa nhận, bút ký trước kia của Thương Vô Nhai có trợ giúp tương đối lớn đối với Gia Cát Minh Nguyệt. Nhất là phương pháp làm thế nào để tăng lên tinh thần lực. Thương Vô Nhai thì càng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt càng thấy thuận mắt. Thiên tài, nha đầu này thật sự là thiên tài, người khác suy một ra ba, nàng có thể suy một ra bốn.

Chỉ có điều những ngày này, Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng cảm thấy bản thân đã đến bình cảnh, mơ hồ có dấu hiệu đột phá, nhưng vẫn luôn kém một chút xíu.

Thương Vô Nhai hình như đi ra ngoài có việc rồi, gần đây không ở trong hiệp hội. Gia Cát Minh Nguyệt gọi Cự Phong ra, cưỡi Cự Phong đi về phía học viện Thiên Phong. Nàng muốn hỏi Văn Dật một chút, liệu có biện pháp nào có thể trợ giúp nàng đột phá hay không.

Vừa cưỡi Cự Phong đến gần học viện Thiên Phong, Gia Cát Minh Nguyệt lại phát hiện Ngạn Hống bắt đầu nóng nảy kích động.

Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, chẳng lẽ, lại là hắn? Hắn ở ngay phụ cận?

"Đến sau núi!" Thanh âm Ngạn Hống vang lên trầm thấp mà xa xăm, nhưng lại có uy nghiêm không cho phép cự tuyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt hỏi: "Có ai ở đây sao?"

"Nhanh đi!" Ngạn Hống quát khẽ.

Lúc này không đợi Gia Cát Minh Nguyệt nói chuyện, Cự Phong dưới chân lập tức ra sức chạy như điên vượt qua học viện Thiên Phong, tiến về phía sau núi.

"Rốt cuộc ta là chủ nhân, hay hắn là chủ nhân của ngươi vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt giận, túm lấy lỗ tai Cự Phong, Cự Phong run rẩy hai tai, nhưng vẫn không chịu dừng lại. Hắn không thể trêu chọc Ngạn Hống đâu, cho nên đành phải ngoan ngoãn nghe lời Ngạn Hống chạy đến sau núi thôi.

Đợi Cự Phong dừng lại, Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện, nơi này chính là nơi mà ngày đó mình cứu được Quân Khuynh Diệu. Đi tới phía trước nhìn lướt qua, phát hiện đối diện dòng suối nhỏ có một người đang đứng.

Một mái tóc đen như mực, phát quan (4) bạch ngọc, hai màu sắc trái ngược tạo thành hiệu quả tương phản mạnh mẽ. Người nọ đứng đưa lưng về phía nàng, nghe thấy có tiếng động, hắn chậm rãi xoay người lại. Toàn thân mặc y phục màu đen, trên vạt áo có thêu thủy văn (hoa văn gợn sóng) bằng ngân tuyến (chỉ bạc), tà áo phất phơ, những tia nắng lốm đốm. Dung nhan tinh xảo vô song, khiến cho vạn vật xung quanh đều ảm đạm thất sắc. Hắn mỉm cười, bờ môi mỏng hơi hé, giọng nói vẫn khiến cho lòng người rung động như trước: "Nàng đã đến rồi."

Chỉ một câu nhàn nhạt, nàng đã đến rồi, lại phảng phất như là cố nhân đã lâu không gặp mặt hàn huyên.

"Ngươi, đêm đó là ngươi sao?" Gia Cát Minh Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng Cự Phong, chậm rãi đi tới, đứng đối mặt Quân Khuynh Diệu, cách dòng suối nhỏ.

"Tất nhiên là ta." Quân Khuynh Diệu cười khẽ một tiếng, thân hình hơi động, dưới chân chỉ điểm nhẹ một chút, đã lướt tới bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.

Bỗng dưng Gia Cát Minh Nguyệt không biết nói gì cho phải.

"Đi theo ta một chút?" Quân Khuynh Diệu tuy có hỏi, nhưng ngữ điệu lại bá đạo không cho phép cự tuyệt. Hơn nữa nói xong, liền tự mình đi thẳng về phía trước.

Gia Cát Minh Nguyệt cho Cự Phong triệu trở về, đi theo sau lưng Quân Khuynh Diệu (Diễm : tỷ cũng dễ dụ thiệt >.<, bị mang bán sang TQ rồi sao ). Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bóng lưng rất cao của Quân Khuynh Diệu, trong lòng kỳ thực có rất nhiều lời muốn hỏi. Ví dụ như, ngươi là ai? Còn có, phải chăng lần đó ngươi đã ký huyết chi thệ minh với thượng cổ thần thú. Còn có, tại sao đêm đó ngươi lại xuất hiện tại hoàng cung.

Quân Khuynh Diệu một đường đi thẳng, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng phức tạp, một mực theo sau. Đang đi, Quân Khuynh Diệu bỗng nhiên ngừng lại, Gia Cát Minh Nguyệt thiếu chút nữa đập đầu vào lưng Quân Khuynh Diệu.

"Làm sao..." Gia Cát Minh Nguyệt mở miệng muốn hỏi, ngẩng đầu lại thấy phía trước bao la. Lúc này nàng mới phát hiện, bọn họ đã đi tới tận cùng của dòng suối nhỏ, phía trên là thác nước, phía dưới là hồ nước. Dòng suối nhỏ, chỉ là một trong những dòng suối chảy vào Tử Kính hồ.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn phía dưới là Tử Kính hồ sâu không thấy đáy, rõ Quân Khuynh Diệu tới đây để làm gì.

Bỗng nhiên, Quân Khuynh Diệu xoay người lại, Gia Cát Minh Nguyệt đang định nói chuyện, đã thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Khuynh Diệu lộ ra một nụ cười đầy tình cảm, một tay kéo Gia Cát Minh Nguyệt vào trong ngực. Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, muốn tránh thoát, nhưng chuyện phát sinh ngay sau đó còn làm cho nàng chấn kinh hơn nữa.

Quân Khuynh Diệu cứ ôm nàng như vậy, từ trên thác nước, nhảy xuống.

Tiếng nước chảy cực lớn, ngăn cản hết thảy thanh âm.

Quân Khuynh Diệu chăm chú ôm Gia Cát Minh Nguyệt vào trong lòng, bên Gia Cát Minh Nguyệt có tiếng thác nước, còn có tiếng tim đập của Quân Khuynh Diệu.

' Ào Ào', hai người cứ thế rơi vào trong hồ.

Chung quanh đều là nước, nước trong veo...

Gia Cát Minh Nguyệt vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy một đôi mắt dị đồng đang chăm chăm nhìn nàng.

Chung quanh tràn ngập cảm giác hít thở không thông, Gia Cát Minh Nguyệt muốn đẩy Quân Khuynh Diệu ra để bơi lên trên mặt nước, Quân Khuynh Diệu lại càng ôm nàng chặt hơn, sau đó không ngừng lặn sâu xuống.

Người này rốt cuộc muốn làm gì?

Muốn hại chết chính mình sao? ( D: tỷ phản ứng quá muộn, có bị dìm chết cũng đáng, xí ~)

Muốn lấy oán trả ơn sao?

Gia Cát Minh Nguyệt ngừng thở, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ ngừng thở luôn. Lý trí càng lúc càng mê muội.

Bỗng nhiên, có thứ gì mềm mại chạm lên trán nàng.

Là đôi môi của Quân Khuynh Diệu!

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, trong giây phút này, nàng bỗng cảm thấy trong đầu hình như xuất hiện một tia ánh sáng, không gian tinh thần đang ở trạng thái bình cảnh, tựa như mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên vỡ bờ, đã tìm được một cửa khẩu để thoát ra, mãnh liệt lao ra ngoài. Tiếp đó, qua không biết bao lâu, tất cả mọi thứ trở về bình tĩnh, không gian tinh thần trở nên càng thêm rộng lớn, nếu như nói lúc trước là một cái ao, như vậy hiện tại chính là một hồ nước xanh thẳm.

Đột phá!

Rõ ràng cứ như vậy đột phá!

Gia Cát Minh Nguyệt từ Cao cấp Triệu Hoán Sư, đột phá thành đại địa Triệu Hoán Sư!

Đợi Gia Cát Minh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện, nàng đã nổi lên trên mặt nước, trước mắt là đôi dị đồng yêu dã nhàn nhạt ý cười của Quân Khuynh Diệu.

"Ngươi..." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn người trước mặt, hơi sững sờ, "Cám ơn ngươi giúp ta đột phá..."

"Giúp nữ nhân của mình trưởng thành, cần gì cảm ơn chứ?" Quân Khuynh Diệu khẽ cười một tiếng, ôm lấy Gia Cát Minh Nguyệt, trực tiếp bay thẳng lên trời, mũi chân điểm trên mặt nước, vững vàng lướt tới bờ bên cạnh.

"Ta sẽ trở lại thăm nàng, tự chiếu cố chính mình thật tốt cho ta." Quân Khuynh Diệu đứng trên bờ, thả Gia Cát Minh Nguyệt ra, duỗi những ngón tay thon dài, hơi nâng cằm Gia Cát Minh Nguyệt lên, ghé vào bên tai nàng thì thầm những lời này, sau đó thu tay về, lướt qua Gia Cát Minh Nguyệt đang đứng ngốc, đi vào trong rừng, biến mất.

Hồi lâu, Gia Cát Minh Nguyệt mới hồi phục lại tinh thần, xoay người nhìn phía sau lưng, nhưng mà trong rừng yên tĩnh không một tiếng động, nào đâu thấy bóng dáng Quân Khuynh Diệu ?

Trái tim, rối loạn...

Thật lâu, Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh lại, nhìn chung quanh một chút, khu vực Tử Kính hồ quá rộng lớn, chỗ nàng đang đứng, hình như cách học viện hơi xa, đương nhiên nàng có thể men theo thác nước mà leo lên, như vậy cũng không xa lắm.

Toàn thân ướt đẫm, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn quần áo mình vẫn còn đang rỏ nước, đọc chú ngữ gọi vẹt mập ra.

Vẹt mập vừa ra tới, lập tức trừng to mắt, oa oa kêu lên: "Oa, chủ nhân, thân hình của người quả nhiên rất tốt, ta đã nói ta không nhìn lầm rồi mà, ngực của người... Á á á, đau quá, lông của ta..."

"Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ một lần nữa, ta cắt đầu lưỡi của ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt nhéo vẹt mập, "Bây giờ ngươi đi về ký túc xá một chút, mang một bộ quần áo đến đây cho ta."

Vẹt mập đảo mắt nhỏ mấy vòng, nhưng bị Gia Cát Minh Nguyệt nhéo ở cổ, cho nên nói không ra lời.

Gia Cát Minh Nguyệt vừa buông hắn ra, hắn lại oa oa kêu lên: "Thế nhưng mà, chủ nhân, ta vác không nổi quần áo mà."

"Giờ này Huyên Huyên đang ở ký túc xá đấy, ngươi đi tìm nàng, bảo nàng gđem quần áo đặt bên vách núi giúp ngươi, sau đó ngươi cõng xuống." Gia Cát Minh Nguyệt ra lệnh.

"À, được rồi." Vẹt mập liếc mắt ngắm Gia Cát Minh Nguyệt một cái, lúc này mới nặng nề vỗ cánh bay mất.

Gia Cát Minh Nguyệt ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ, cảm thụ tinh thần lực của mình. Hiện tại nàng có thể triệu hồi ra ma sủng mới rồi, nhưng mà nếu như nàng vẫn chưa học được đa trọng triệu hoán thì nhất định nàng phải bỏ vẹt mập hoặc là Cự Phong, mà nàng đương nhiên sẽ không vứt bỏ bất kỳ ai trong số hai tên đó. Cho nên hiện tại nên đi tìm sư phụ học tập đa trọng triệu hoán rồi. Gia Cát Minh Nguyệt khấp khởi chờ mong ma sủng mới của chính mình sẽ là con gì.

Không bao lâu sau, tiếng kêu oa oa thảm thiết của vẹt mập đã vang lên. Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn cố hết sức vác bọc y phục nhỏ trên lưng, dốc sức liều mạng kích động đập cánh, nhưng mà cái thân hình mập mạp kia làm sao có thể chịu nổi, cho nên đang thẳng tắp hạ thấp xuống. Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh triệu hồi Cự Phong ra, để Cự Phong lao tới đón vẹt mập.

Vẹt mập mang đến một bộ quần áo, Gia Cát Minh Nguyệt dứt khoát cho hắn đi về, mới bắt đầu thay quần áo. Thay xong rồi, lại triệu hoán ra bảo hắn bay lên, nói cho Đoan Mộc Huyên biết mình không có việc gì, để nànng lập tức trở về ký túc xá chờ mình. Nàng biết rõ, cô bé ngốc kia nhất định sẽ đứng ở vách núi dùng ánh mắt trông mong chờ đợi nàng.

Vẹt mập rất là tiếc nuối vì không được nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt thay quần áo, ủ rũ vỗ cánh bay mất. Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi Cự Phong, theo đường khác quay trở lại học viện.

Về đến ký túc xá, Đoan Mộc Huyên đang đứng ở cửa ký túc xá chờ nàng, vừa thấy Gia Cát Minh Nguyệt xuất hiện, cao hứng nhào lên. Rất nhiều ngày không gặp Gia Cát Minh Nguyệt rồi, đương nhiên rất nhớ.

"Huyên Huyên, gần đây có ngoan hay không ? Gia Cát Minh Nguyệt cười sờ đầu Đoan Mộc Huyên.

"Em không phải tiểu hài tử mà, tỷ tỷ." Đoan Mộc Huyên bĩu môi, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn dùng giọng điệu dỗ hài tử để nói chuyện, cô bé bất mãn rồi.

"Ha ha, đúng vậy, Huyên Huyên của chúng ta không còn là tiểu hài tử nữ rồi." Gia Cát Minh Nguyệt cười rộ lên, "Gần đây chương trình học tăng lên sao?"

"Cũng ổn, hai ngày trước Tiết Tử Hạo ca ca đi cùng em đến hiệp hội Cung Tiễn Thủ để chứng nhận, hiện tại em cũng là sơ cấp Cung Tiễn Thủ rồi đó " Đoan Mộc Huyên vui mừng hớn hở nói, kỳ thật thực lực của nàng đã sắp đạt tới Trung cấp rồi, nhưng là nàng nghĩ đợi đến lúc thật sự lên trung cấp, mới nói cho Gia Cát Minh Nguyệt.

"Thật sao? Vậy thì tốt quá." Gia Cát Minh Nguyệt quả thực rất cao hứng, Đoan Mộc Huyên cố gắng như thế nào, nàng đều nhìn thấy hết.

"Em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ đó." Đoan Mộc Huyên gật đầu thật mạnh, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có. Chờ em trở nên mạnh mẽ, em mới có tư cách đứng ở bên cạnh chị, mới có tư cách trở thành Thủ Hộ Sư của chị. Những lời này, Đoan Mộc Huyên không nói ra ngoài, nhưng trong lòng mình nàng đã thầm nói hơn một trăm lần, hơn một ngàn lần.

"Tỷ tỷ muốn đi ngay sao?" Đoan Mộc Huyên ngẩng đầu, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt bằng ánh mắt rất đáng thương.

"Ừm, ngày mai lại đi cũng được." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đôi mắt sáng long lanh của Đoan Mộc Huyên, cuối cùng không đành lòng rời đi ngay.

"Vậy thì tốt quá." Đoan Mộc Huyên cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Buổi tối lúc ăn cơm, Gia Cát Minh Nguyệt và Đoan Mộc Huyên cùng nhau đi xuống lầu, nhìn thấy đám người Lăng Phi Dương đang đứng bên kia chờ. Lúc Lăng Phi Dương nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, nét mặt rạng rỡ hẳn lên.

"Minh Nguyệt!" Lăng Phi Dương còn chưa kịp nói, Mặc Sĩ Thần đã hấp tấp lao đến, "Hôm nay sao ngươi lại đến?"

"Ừm, như thế nào, không muốn ta đến?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Mặc Sĩ Thần, Mặc Sĩ Thần nhất gần đây đã gầy đi chút ít, nhưng mà liên tưởng đến huấn luyện ma quỷ của Văn Dật, ngược lại cũng không thấy kì quái. ‘Mập Mạp đều là tiềm lực’ những lời này quả nhiên là chân lý, Mập Mạp gầy đi xong, xác thực đẹp trai hơn trước kia một chút. (^^)

"Đi thôi, Minh Nguyệt, ăn cơm." Lăng Phi Dương mỉm cười đi tới, trong mắt chứa đầy vui vẻ. Hắn không ngờ hôm nay Gia Cát Minh Nguyệt lại đột nhiên xuất hiện. Từ khi yến hội kết thúc đến bây giờ, hắn cũng chưa gặp Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn người bên cạnh, nét mặt tươi cười, vẫn là ở chung với đồng bạn của mình là thoải mái nhất.

Ở đây thoải mái như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt ở học viện lâu thêm vài ngày, dù sao lão đầu Thương Vô Nhai cũng không có ở hiệp hội, trở về sớm làm gì?

Ba ngày sau, Gia Cát Minh Nguyệt mới cưỡi Cự Phong tạm biệt mọi người, đi hiệp hội Triệu Hoán Sư.

Vừa đến hiệp hội thì đã có người nói cho nàng biết, hội trưởng đã trở về rồi, đang ở thư phòng. Nàng vừa lên lâu, liền đi thẳng vào thư phòng của Thương Vô Nhai.

Nàng gõ cửa xong mới đi vào, Thương Vô Nhai lập tức phát hiện nàng tấn cấp rồi.

"Cấp Đại Địa rồi hả?" Thương Vô Nhai có chút hưng phấn, hỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu.

"Tấn cấp như thế nào vậy? Nhanh như vậy!" Thương Vô Nhai kỳ thật chỉ đang cảm thán Gia Cát Minh Nguyệt tấn cấp rất nhanh, nhưng mà Gia Cát Minh Nguyệt nghe thấy vậy, vành tai hơi ửng đỏ lên. Nàng nghĩ tới cái hôn khẽ của Quân Khuynh Diệu.

"Vậy cũng tốt, đến đây, ta dạy đa trọng triệu hoán thuật cho con." Thương Vô Nhai không chú ý thấy Gia Cát Minh Nguyệt bối rối, hắn tràn đầy phấn khởi mở ngăn kéo có khóa của mình ra, từ bên trong móc ra một cuốn bút ký cũ kỹ, "Những thứ này con cầm xem trước, không hiểu thì hỏi ta. Bây giờ ta sẽ dạy con đa trọng triệu hoán."

Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy cuốn bút ký cũ kia, cẩn thận cất đi.

Sau đó Thương Vô Nhai bắt đầu giảng giải cho Gia Cát Minh Nguyệt...

Nói xong, Thương Vô Nhai thò tay vào ngăn kéo lấy ra một phong thư.

"Nơi này có một phong thư, giúp ta đưa đến một chỗ đi, phong thư này rất khẩn cấp đấy." Thương Vô Nhai vung vẩy bức thư nói.

"Ta thực sự không thấy chỗ nào khẩn cấp cả." Gia Cát Minh Nguyệt nói thầm, khẩn cấp mà vừa rồi còn chậm rãi nói nhiều với mình như vậy?

"Con cưỡi Cự Phong đi một hồi là đến." Thương Vô Nhai giương bức thư lên. Hắn tuyệt đối không thừa nhận có đôi khi hắn rất hâm mộ tọa kỵ của Gia Cát Minh Nguyệt, phong báo, tốc độ nhất lưu đó.

"Cự Phong không có đùi gà ăn sẽ không đi." Gia Cát Minh Nguyệt không đi nhận thư, mà chậm rãi nói.

"Được rồi, được rồi, đi mua đi, ghi vào sổ của ta." Thương Vô Nhai vô lực nói, đây là lần thứ mấy hắn bị gạt gẫm rồi, khiến cho bây giờ hắn phải mở một khoản ở cửa tiệm kia, về sau Gia Cát Minh Nguyệt mua đùi gà đều ghi tên hắn. Mà bởi vì hội trưởng hiệp hội Triệu Hoán Sư mua đùi gà ở đó, cũng khiến cho cửa tiệm kia kinh doanh tốt hơn không ít đâu.

"Hì hì, sư phụ thật là hào phóng. Đúng rồi, đưa đến chỗ nào?" Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy thư, nhìn phong thư một chút, rõ ràng không có địa chỉ.

"Núi Tê Phượng, đến đó con có thể trông thấy trên đỉnh núi có tòa thạch tháp, trực tiếp đi vào tìm lão gia hỏa Hình Lâm Châu là được rồi, nói là ta bảo con đi." Thương Vô Nhai trả lời.

"Núi Tê Phượng, xa như vậy!" Núi Tê Phượng ở phía bắc ngoài kinh thành, nhưng so với học viện Thiên Phong thì xa hơn nhiều lắm. Hình Lâm Châu này là ai nhỉ? Là bằng hữu của sư phụ?

"Mau mau đi thôi, trước khi trời tối trở về là được. Nhớ kỹ, phải tận tay giao cho người kia, phải đợi hắn xem hết thư, sau đó trở về tỉ mỉ kể cho ta biết biểu hiện của hắn." Thương Vô Nhai thúc giục Gia Cát Minh Nguyệt.

Biểu hiện của sư phụ, thật đúng là kỳ quái. Tại sao phải nhìn đối phương xem hết thư, còn phải kể cho hắn biết biểu hiện của người nọ? Trong bức thư này, rốt cuộc viết cái gì đây?

Gia Cát Minh Nguyệt không biết, nàng vừa mới rời đi thư phòng, Thương Vô Nhai đã tự giam mình ở trong phòng, đắc ý cười to một hồi. Hiện tại hắn rất chờ mong Hình Lâm Châu đọc thư xong sẽ có biểu lộ gì. Lão già kia, lần này phải thua vào tay ta rồi đi?

Đi hết con đường nhỏ đông nghịt người, một mùi thơm quen thuộc truyền đến, Gia Cát Minh Nguyệt nhướng nhướng mày, phía trước, hình như là tiệm bánh ngọt gia đình kia đúng không, bánh hạt dẻ a...

"Đi, Cự Phong, chúng ta trước tiên đi mua một ít ăn." Gia Cát Minh Nguyệt nói với Cự Phong.

"Mua đùi gà trước, lại mua bánh hạt dẻ." Cự Phong kháng nghị rồi.

"Mua bánh hạt dẻ trước!" Gia Cát Minh Nguyệt kiên quyết không nhượng bộ.

"Mua đùi gà!" Cự Phong cũng không chịu hoạt động nửa bước.

Ngay lúc một người một báo đang tranh chấp, bên kia đường chợt vang lên một tiếng ngựa hí thật dài, tiếng bước chân dồn dập, chỉ vài giây sau, một con giác mã toàn thân đỏ thẫm, thân hình cao lớn chợt chạy qua chỗ ngoặt, lao thật nhanh về phía đám người. Con ngựa kia trong mắt toàn là kinh hoàng và hỗn loạn, đại khái đã bị cái gì đó làm cho kinh hãi mà chạy đi.

Đám người chen chúc trên đường nhỏ thấy thế vội vàng né sang bên cạnh, một số quầy hàng rong tránh không kịp, bị ngựa giẫm đổ nghiêng ngả, phố dài náo nhiệt lập tức khắp nơi gà bay chó chạy.

Mà ở chính giữa ngã tư đường, một tiểu nam hài mặc áo ngắn màu tím kinh ngạc nhìn giác mã sắp chạy tới trước mặt, tay nắm thật chặt mấy tờ tiền, vừa sợ lại vừa hoảng quên cả né tránh.

Đám người kinh hô lên, tiểu nam hài kia sắp sửa táng thân dưới vó ngựa thì bỗng đâu từ trong đám người, Cự Phong mạnh mẽ xông ra ngoài, giống như một đóa tường vân được gió thổi qua, giác mã hoảng loạn bị đụng té xuống đất. Giác mã gào thét vài tiếng, chậm chạp đứng dậy, ánh mắt khôi phục sự trong trẻo, sợ hãi nhìn vân vân phong báo, quay đầu chạy về đường cũ. Đám người kinh hồn chưa định lúc này mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu thu thập tàn cuộc, đương nhiên không thể thiếu mấy lời chửi bới đối với chủ nhân giác mã.

Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt mới kịp nhìn rõ, tiểu nam hài đứng trên đường ước chừng khoảng bốn năm tuổi, môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc mài, là một tiểu chính thái thật đáng yêu. Lúc này, tiểu chính thái đang nhìn nàng không chớp mắt.

"Tiểu đệ đệ, nhóc không sao chứ?" Gia Cát Minh Nguyệt xoay người nhảy xuống khỏi Cự Phong, đi tới trước mặt tiểu chính thái, cười híp mắt hỏi. Nàng đang muốn véo cái má phúng phính kia mấy cái.

"Dạ, không sao ạ, đa tạ tỷ tỷ. Tỷ tỷ thật là lợi hại." Tiểu chính thái nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nói rất nghiêm túc. Tuy vừa mới bị kinh hãi, nhưng trong mắt hắn lại không thấy chút hoảng sợ nào, tâm trí kiên nghị hơn xa so với tiểu hài tử cùng tuổi. Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi phong báo, tiểu chính thái vừa kinh ngạc vừa hâm mộ. Tọa kỵ thật là lợi hại nha!

"Một mình nhóc đi ra ngoài hay sao? Người lớn nhà nhóc đâu? Sao lại để nhóc đi một mình chứ. Quá nguy hiểm." Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ nếu như vừa rồi mình không ở đây, tiểu chính thái đáng yêu như vậy không chừng đã táng thân dưới vó ngựa rồi, lập tức cảm thấy hơi bất mãn với người nhà của hắn.

"Ta. . ." Tiểu chính thái bắt đầu ấp a ấp úng, không muốn nói chính mình lén chạy ra ngoài."Ta, là đi mua đồ ăn. Ta muốn ăn bánh hạt dẻ." Tiểu chính thái nắm chặt tiền trong tay, nhìn về phía tiệm bánh ngọt ở gần đó.

"Ta mang nhóc đi." Gia Cát Minh Nguyệt một tay bế thốc tiểu chính thái lên, sau đó xoay người cưỡi Cự Phong, ý bảo Cự Phong đi đến tiệm bánh ngọt.

Tiểu chính thái vừa cưỡi Cự Phong, mặt mũi liền tràn đầy hưng phấn. Tọa kỵ thật là uy phong nha, từ trước tới giờ hắn chưa từng được cưỡi tọa kỵ nào uy phong như thế đâu đó.

Gia Cát Minh Nguyệt mang theo tiểu chính thái ngồi trên lưng Cự Phong, đứng cuối cùng trong đội ngũ xếp hàng mua bánh thật dài. Người đứng trước Gia Cát Minh Nguyệt thấp thỏm như đứng đống lửa như ngồi đống than vậy, Cự Phong thở ra hít vào, càng làm cho người phía trước tóc gáy dựng lên xoàn xoạt.

"Đội ngũ thật dài nha. . . Ai, Cự Phong à, đợi mua được bánh hạt dẻ, không biết có còn đùi gà để mua không nữa. Nhưng biết sao được, chúng ta làm người phải có đạo đức, không thể chen ngang đâu." Gia Cát Minh Nguyệt than thở.

Cự Phong xanh mắt rồi, đùi gà bán hết? Vậy làm sao bây giờ!

Cho nên, Cự Phong bắt đầu áp dụng biện pháp rồi, hắn ghé sát cổ người phía trước phun khí, hếch mõm đụng đụng phía sau lưng họ.

Người phía trước nơm nớp lo sợ xoay người lại, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Cô nương, ngươi mua trước đi, ta không vội lắm."

"Không sao mà, ta xếp hàng là được rồi." Gia Cát Minh Nguyệt khoát tay, ý bảo không thèm để ý.

Ngươi không có việc gì, nhưng ta có việc đó! Người nọ mặc kệ nhiều như vậy, vội vàng chạy xuống phía sau. Cự Phong đắc ý lắc lắc đầu, sau đó, cứ thế mà làm, tiến sát người phía trước phun khí. Người này thua chạy. . . Tiếp đó, người phía trước lại thua chạy. Sau đó, người trên đường phố liền chứng kiến đội ngũ thật dài này đang thay đổi thứ tự. Nếu như trong bọn họ có ai từng chơi qua trò chơi xếp cốc giấy(1) thì sẽ cảm thấy đây hoàn toàn là xếp cốc giấy phiên bản người thật, cuối cùng, người đứng đầu tiên trở thành kẻ đứng cuối cùng. Cự Phong vừa ra, ai dám tranh phong đây?

Cứ như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt mua được không ít bánh ngọt như ý nguyện, đều đóng gói xong rồi, nhét vào trong ngực tiểu chính thái. Lúc ra khỏi đó, tiểu chính thái đưa tiền trong tay cho Gia Cát Minh Nguyệt.

"Đây là tỷ tỷ mời nhóc ăn, không cần trả tiền đâu." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn tiểu chính thái đáng yêu trước mặt, thật muốn thơm má hắn mấy cái, thật sự là đáng yêu quá đi mất.

"Không được, gia gia đã dạy ta, vô công bất thụ lộc(2)." Tiểu chính thái rất thành thực lắc đầu.

"Như vậy, gia gia của nhóc có dạy nhóc, ‘thịnh tình không thể chối từ’ hay không ?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của tiểu chính thái, rốt cuộc nhịn không được, duỗi móng vuốt sói nhéo nhéo mặt tiểu chính thái, oa ha ha, thật mềm ah.

"Cái kia. . ." Tiểu chính thái rất là do dự, ăn hay không ăn đây. Cái mũi nhỏ nhíu lại, dáng vẻ rất là xoắn xuýt.

"Như vậy đi, lần này tỷ tỷ mời nhóc, lần sau nhóc mời lại tỷ, có được không?" Gia Cát Minh Nguyệt cười xoa xoa đầu tiểu chính thái.

"Được ạ! Vậy hứa chắc rồi đấy nhé, lần sau ta mời." Tiểu chính thái nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, cao hứng gật đầu thật mạnh. Nói như vậy, lần sau còn có thể nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp lợi hại này rồi đúng không?

"Tốt, quyết định như vậy." Gia Cát Minh Nguyệt hơi gật đầu, "Nhà của nhóc ở đâu? Ta đưa nhóc về được không?"

"Tỷ tỷ, ta gọi Lăng Duệ Kỳ, tỷ tên gì?" Tiểu chính thái cũng không ngốc, tỷ tỷ đã nói lần sau để mình mời, thế thì mình phải hỏi rõ tên tuổi mới được. Nhưng mà tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, chỉ hỏi tên tuổi, lại không hỏi nơi ở, lần sau mời khách thế nào? (>.<)

"Ta à, gọi là Gia Cát Minh Nguyệt." Gia Cát Minh Nguyệt cười rộ lên, "Tốt rồi, nhà nhóc ở đâu? Ta đưa nhóc trở về."

"Ở ngay kia ạ." Tiểu chính thái chỉ vào một nơi cách đó không xa.

"Tốt." Gia Cát Minh Nguyệt thúc giục Cự Phong, chạy về phía bên kia, đã đến cổng lớn của một ngôi nhà, dừng lại, đặt tiểu chính thái xuống dưới.

"Tỷ tỷ, lần sau ta mời tỷ ăn bánh hạt dẻ nha!" Tiểu chính thái rất chấp nhất ước định này.

"Tốt, nhất định." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn gương mặt đỏ bừng tiểu kia, gật đầu cười."Như vậy ta còn có việc, ta đi trước."

"Vâng, tỷ tỷ hẹn gặp lại." Tiểu chính thái vẫy tay, đưa mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt rời đi.

Gia Cát Minh Nguyệt đi xa rồi, tiểu chính thái mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt. Vừa mới chuyển thân, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Tiểu Kỳ, tại sao lại vụng trộm chạy ra ngoài mua đồ ăn vặt?" Một giọng nói đầy yêu thương nhưng không mất uy nghiêm vang lên, một gã nam tử trung niên tướng mạo uy vũ, thể trạng cường kiện đứng sau lưng tiểu chính thái. Người này chính là cha của hắn, tuổi trung niên mới có con, tự nhiên là vô cùng yêu thương. Chỉ có điều đứa con trai này tinh linh cổ quái, cứ luôn bỏ qua hạ nhân tự mình chạy đi mua đồ. Khiến cho hắn đau đầu không dứt.

"Phụ thân!" Tiểu chính thái vội vàng quay người, giấu bánh hạt dẻ ra sau lưng, đối diện với khuôn mặt uy nghiêm kia, lại ngoan ngoãn đưa ra.

"Muốn ăn thì ăn, nam tử hán đại trượng phu, ăn mà cũng phải nhăn nhăn nhó nhó." Trung niên nam tử thấp giọng khiển trách, ánh mắt lại toát ra ôn hòa vui vẻ.

Tiểu chính thái nhìn bộ dạng này của phụ thân, biết rõ hắn cũng không tức giận, vì vậy vui vẻ gặm lấy gặm để, vừa ăn vừa hàm hàm hồ hồ nói: "Vâng, phụ thân nói rất đúng, mà thứ này cũng không phải con mua đâu, là tỷ tỷ mời con ăn."

"Tỷ tỷ?" Trung niên nam tử hơi nghi hoặc, chẳng lẽ là nữ tử nào trong tộc nào mua cho hay sao?

"Chính là tỷ tỷ." Tiểu chính thái chỉ chỉ bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi phong báo rời đi, tự hào nói, "Tọa kỵ của tỷ tỷ cực kỳ lợi hại, thoáng một phát đã đánh bay con ngựa điên kia."

"Sao?" Trung niên nam tử nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, dùng ánh mắt của hắn, không khó để nhìn ra, đó không phải là tọa kỵ gì, mà là ma sủng phong báo chính cống, hơn nữa cũng không phải phong báo bình thường.

Không đợi tiểu chính thái giải thích, bên cạnh có một bác gái trung niên, tận mắt thấy tình huống vừa rồi, thấp giọng trách mắng: "Ngươi làm phụ thân kiểu gì thế, vừa rồi may mắn có vị cô nương kia ra tay, bằng không con của ngươi đã bị ngựa điên giẫm chết rồi, về sau ngàn vạn lần đừng để mặc hắn một mình chạy loạn."

Nam tử trung niên hơi xấu hổ chắp tay nói phải, sau đó trừng mắt nhìn tiểu chính thái, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Có ngựa điên lao tới, là tỷ tỷ kia đã cứu ta." Tiểu chính thái sờ lên đầu.

"Vậy con có biết cảm ơn người ta hay không?" Nam tử trung niên giận tái mặt hỏi.

"Tạ ơn rồi, hơn nữa con đã hẹn với tỷ tỷ, lần con mời tỷ ấy ăn bánh hạt dẻ." Tiểu chính thái đắc ý giơ bánh ngọt trong tay lên.

"Đã hẹn rồi? Con biết người ta là ai sao?" Nam tử trung niên hơi buồn cười nhìn con trai bảo bối của mình. Hài tử mới năm tuổi, biết gì chứ.

"Tỷ tỷ tên là Gia Cát Minh Nguyệt, con đã hỏi kỹ rồi." Tiểu chính thái cắn bánh hạt dẻ, hai mắt sáng long lanh, rất chờ mong lần sau mời Gia Cát Minh Nguyệt ăn bánh ngọt.

"Gia Cát Minh Nguyệt?" Nam tử trung niên ngẩn người, hắn mới quay trở lại kinh thành không lâu, cũng không tham gia yến hội cung đình lần trước, cho nên không biết Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn bế tiểu chính thái lên, lại để cho tiểu chính thái cưỡi trên cổ của mình, nói, "Như vậy lần sau phụ thân sẽ giúp con hẹn tỷ tỷ đến có được không? Về sau không được lén lút chạy ra ngoài một mình nữa, vạn nhất xảy ra chuyện, mẹ con sẽ đau lòng chết mất. Lần này là có tỷ tỷ cứu, lần sau thì sao? Lần sau gặp chuyện không may thì sẽ không có cách nào mời tỷ tỷ ăn bánh ngọt nữa đâu."

Tiểu chính thái rất nghiêm túc suy tư một phen, quyết định: "Được ạ, vậy sau này con không lén chạy đi nữa, về sau phụ thân người dẫn con đi mua."

"Tốt." Trung niên nam tử cười cười, sau lại thấp giọng tự nói, "Gia Cát Minh Nguyệt, chẳng lẽ là người Gia Cát gia?" Nhưng mà, chưa từng nghe qua có người như vậy. Vẫn nên phái người nghe ngóng thoáng một phát trước đã, hắn là người ân oán phân minh, ân cứu mạng này, nhất định phải báo đáp.

Bên ngoài cổng bắc của kinh thành, đỉnh Tê Phượng sơn, một tòa thạch tháp bốn tầng ngạo nghễ đứng, đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Gia Cát Minh Nguyệt lấy toàn bộ bánh hạt dẻ còn lại ném cho Cự Phong, thằng này cho gì ăn nấy, căn bản không đợi Gia Cát Minh Nguyệt phải mời, lập tức vui sướng hài lòng cắn bánh hạt dẻ, bóng dáng lóe lên biến, sau đó Gia Cát đi bộ đi vào trong tháp, bị một gã ăn mặc như hộ vệ ngăn lại.

"Ta là đồ đệ của Thương Vô Nhai, sư phụ có một phong thư muốn ta giao trực tiếp cho Hình Lâm Châu lão. . . Lão tiên sinh." Gia Cát Minh Nguyệt nhất thời không lưu ý, thiếu chút nữa đem nguyên mấy chữ ‘lão gia hỏa’ nói ra, may mà sửa giọng nhanh.

Hộ vệ tiếp nhận thư, nhìn phong ấn trên mặt một chút, dẫn Gia Cát Minh Nguyệt tiến vào trong tháp, đi vào một gian phòng loạn thất bát tao chất đầu sách vở, hạ giọng nói, "Đại sư đang ở trên lầu làm thí nghiệm, xin ngài chờ một lát, ngoài ra không nên tùy ý đi đi lại lại, bằng không ảnh hưởng tới đại sư, hắn sẽ rất tức giận." Dứt lời rón rén đi ra ngoài.

"Vậy à." Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng lên tiếng, tìm một chỗ ngồi xuống, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Hình Lâm Châu này là một luyện kim sư? Bằng không làm thí nghiệm gì chứ?

Gia Cát Minh Nguyệt nhàm chán cầm lấy vài cuốn sách lật lật một chút, mới phát hiện những sách này thuộc rất nhiều thể loại, đọc lướt qua liền thấy nào là động vật thực vật quáng tinh cùng với xem bói lịch sử nhân văn, đoán chừng nhân vật gọi là Hình Lâm Châu này cũng là một vị đại sư học rộng tài cao.

Tên hộ vệ kia canh giữ ở cửa ra vào, thỉnh thoảng ngó nghiêng trong phòng vài lần, hiển nhiên là sợ Gia Cát chạy loạn ảnh hưởng tới đại sư làm thí nghiệm.

Ngoài cửa sổ, hào quang lờ mờ xuyên qua, trong thạch tháp lộ ra vẻ nặng nề mà áp lực, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi một hồi liền bắt đầu cảm thấy bực bội, thừa dịp hộ vệ không chú ý, bóng dáng lóe lên, dọc theo thang lầu chật hẹp lặng lẽ đi lên lầu hai.

Nhẹ nhàng đẩy cửa liền nhìn thấy một gian phòng gần như hoàn toàn bị bịt kín, một lão đầu râu ria xồm xàm ăn mặc lôi thôi lếch thếch đang một tay cầm dược thảo, một tay coi chừng điều chỉnh bếp lò tinh xảo, trên lò lửa là một cái vạc sành tạo hình cổ kính, bên trong là chất lỏng đủ mọi màu sắc đang sôi sùng sục, lão đầu hết sức chăm chú nhìn chằm chằm chất lỏng trong đỉnh, hai mắt không dám nháy một cái.

Bốn góc phòng, năm sáu tên nam nữ duỗi dài cổ nhìn động tác của lão đầu, đoán chừng là đệ tử của lão, im lặng tập trung, không dám thở mạnh.

Thì ra là thí nghiệm luyện kim, lão nhân này hẳn là Hình Lâm Châu rồi, quả nhiên là một vị luyện kim sư, Gia Cát Minh Nguyệt hai mắt tỏa sáng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, rón rén đứng vào một góc, cũng hứng thú bừng bừng nhìn động tác của lão đầu.

Tất cả mọi người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào lò luyện kim, hoàn toàn không có ai phát hiện ra nàng.

Ngọn lửa ổn định cháy lên, chất lỏng đủ mọi màu sắc trong vạc dung hòa vào cùng một chỗ, theo thời gian dần trôi qua, chất lỏng biến thành màu xanh thắm, lão đầu râu ria xồm xàm duỗi tay ra, đang định ném dược thảo trong tay vào.

"Không nên!" Gia Cát Minh Nguyệt nhịn không được hô một tiếng. Dược thảo mà lão đầu cầm trong tay chính là Thái Dương Hoa, mà chất lỏng đang sôi trào trong vạc, nếu như nàng không có nhìn lầm, hẳn là an thần dược cao cấp, dùng Thái Dương Hoa vốn là có thể luyện chế an thần dược tề, nhưng nếu như không cho vào ổn định tề thích hợp, hậu quả không thể lường được.

Tất cả mọi người bị giọng nói của nàng làm cho sợ hết hồn, lão nhân kia hung hăng trừng mắt liếc một cái, đám đệ tử cũng trợn mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nếu như không phải sợ ảnh hưởng đến tâm cảnh của lão sư, có lẽ Gia Cát Minh Nguyệt đã bị đá ra khỏi cửa.

"Ngươi cứ bỏ vào như vậy, sẽ bị bạo tạc nổ tung đấy." Gia Cát Minh Nguyệt áy náy liếc bọn hắn, sau đó nhẹ nhàng nói.

"Một tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì, ngươi là luyện kim sư hay ta là luyện kim sư?" Lão đầu râu ria xồm xoàm khinh thường hừ một tiếng, đem Thái Dương Hoa ném vào vạc sành.

Chất lỏng đang sôi trào thoáng cái liền bình tĩnh trở lại, giữa màu xanh thẳm lại lộ ra mấy tia màu vàng, nhìn có vẻ càng thêm thanh tịnh, tựa như hồ sâu tĩnh mịch và trong trẻo, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Lão đầu râu ria xồm xàm đắc ý liếc Gia Cát Minh Nguyệt, một đám đệ tử cũng bắt chước quăng cho nàng một ánh mắt xem thường. Lão đầu bắt đầu suy nghĩ lát nữa phải xử lý nha đầu kia một chút, đột nhiên xông vào, quá vô lễ rồi, rõ ràng tới quấy phá mình làm thí nghiệm.

Đúng lúc này, chất lỏng thanh tịnh đột nhiên hiện lên mấy ánh lửa."Đùng!" Một tiếng vang thật lớn, chất lỏng vốn đang ổn định chợt nổ tung, ánh lửa cực lớn bùng lên, đỏ bừng một khoảng không gian.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, lão đầu râu ria xồm xàm vẫn còn đứng tại nguyên chỗ, vẻ mặt ngốc trệ, nhếch miệng, cũng không biết là muốn cười hay là muốn khóc, tóc tai lộn xộn dựng đứng giống như bị sét đánh, thỉnh thoảng còn bốc lên từng sợi khói xanh, trên mặt đen kịt một mảnh giống như mới chui ra từ trong lò than.

"Ha ha ha ha. . ." Gia Cát Minh Nguyệt nhẫn nhịn mãi, cuối cùng vẫn nhịn không được, cười lên ha hả.

"Lão sư, lão sư ngài không sao chứ." Đám đệ tử vội vàng chạy qua, ba chân bốn cẳng đỡ lấy lão đầu ân cần hỏi han.

"Không có việc gì, không có việc gì." Lão đầu đặt mông ngồi dưới đất, lau mặt xong, nói với đám đệ tử một cách thấm thía, "Các ngươi đã thấy chưa, thí nghiệm luyện kim là vô cùng nguy hiểm, không thể chịu được một chút quấy nhiễu nào, nếu không sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn."

Nghe hắn nói xong, những tên đệ tử kia một lần nữa lại trừng mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt sắp phun ra lửa. Theo như bọn hắn thấy, chính là Gia Cát Minh Nguyệt quấy nhiễu thầy của bọn hắn.

Gia Cát Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, lão già chết tiệt này, rõ ràng tự mình làm sai, không chịu thừa nhận còn thừa cơ thuyết giáo. Những tên đệ tử, thật sự là não tàn, rõ ràng thầy của mình sai rồi, bọn hắn còn tỏ vẻ chính nàng mới là kẻ tội ác tày trời.

"Dừng! Giả vờ giả vịt!" Gia Cát Minh Nguyệt khó chịu rồi, cũng mặc kệ tôn ti trưởng ấu, "Đã nói sẽ bạo tạc nổ tung ngươi không tin, hiện tại còn đổ cho người khác. Kỹ nghệ không tinh, tự tìm bậc thang cho chính mình cũng thôi đi, còn lôi ta lên?"

"Hừ, nói ta kỹ nghệ không tinh? Vậy ngươi đến thử xem." Lão đầu cảm thấy rất chói tai, bị Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, giận nhảy dựng lên. Thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện này, có biết hắn là ai hay không?

Mà các đệ tử của lão đầu tức thì vừa xem thường lại vừa khiếp sợ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, rốt cuộc nàng có biết nàng đang nói chuyện với ai hay không? Thầy của bọn hắn, chính là luyện kim sư đệ nhất cả nước! Những Dược Tề trân quý lại hiếm có kia, cũng chỉ có lão sư có thể luyện chế. Những thứ dược tề có tiền mà không mua được, hoặc là hầu hết Dược Tề giá cả đắt nhất, đại bộ phận đều xuất ra từ tay lão sư. Những quý tộc thế gia kia, ai mà không nịnh bợ lão sư đây? Vậy mà giờ đây thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mới có mười lăm mười sáu tuổi này, rõ ràng lại dám to mồm phét lác như thế. Vậy thì bọn họ sẽ chờ xem kịch vui đi, lát nữa lão sư nhất định sẽ gọi người đá nàng ta văng ra ngoài.

"Đến thì đến." Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cũng trả lại cho mọi người một ánh mắt xem thường.

"Tốt, ta đây thực muốn nhìn thử luyện pháp( phương pháp luyện kim) của ngươi." Lão đầu thở phì phì nói. Thuận tay lau mặt đen sì.

Dưới cái nhìn trừng trừng của đám đệ tử, Gia Cát Minh Nguyệt một lần nữa thay đổi vạc sành sạch sẽ, đốt lò lửa, đổ một nửa nước vào trước, sau đó vừa sửa sang lại dược thảo vừa nói, "Ngươi đều dùng loại nước này, không thất bại mới là lạ."

"Nước này thì làm sao, đây chính là nước suối tốt nhất, ngay cả hoàng gia cũng chưa chắc đã được uống nước suối sạch sẽ như vậy đâu." Lão đầu căm giận nói.

"Hừ, nước suối? Ngươi biết trong nước này có bao nhiêu khoáng vật không, còn có bao nhiêu sinh vật phù du không, được rồi, nói ngươi cũng không hiểu, lần này thì thôi, lần sau nhất định phải dùng nước tinh khiết, giống như hơi nước vậy, đó mới thực sự là tinh khiết không có tạp chất." Gia Cát Minh Nguyệt lên mặt dạy dỗ.

Gia Cát Minh Nguyệt nói có vài thứ lão đầu không biết rõ, nhưng mà, cảm giác, cảm thấy hình như rất có lý. Có điều hắn nghĩ vậy chứ đời nào chịu nói ra lời.

Kế tiếp, Gia Cát Minh Nguyệt lấy vài loại dược thảo theo thứ tự thả vào trong vạc, trình tự thời cơ giống y như đúc, chất lỏng trong vạc lần nữa lại sôi trào lên, nổi lên đủ mọi màu sắc sặc sỡ.

Thấy động tác của nàng thuần thục như vậy, đối với thời cơ hỏa hầu nắm chắc như thế, những tên kia đệ tử liền không dám khinh thị nữa, đều hết sức chăm chú nhìn nàng. Bởi vì chính là bọn họ cũng không dám làm thí nghiệm này.

"Đây không phải làm giống y như ta sao?" Lão đầu nghi ngờ hỏi, thân là một gã luyện kim sư, từ trước tới giờ toàn bộ tinh thần đều giành hết cho luyện kim thuật, hắn sớm đã đem chút khinh thị bất mãn với Gia Cát Minh Nguyệt lúc nãy ném xa chín tầng mây rồi.

"Đợi một chút, còn chưa xong." Gia Cát Minh Nguyệt nói xong lấy ra vài cọng dược thảo thoạt nhìn không liên quan đến việc luyện chế an thần dược, ước lượng phân lượng, cẩn thận mài thành bụi phấn, sau đó để qua bếp lò bên cạnh sấy một lúc, hỗn hợp trộn lẫn hoàn toàn xong, chờ đúng thời cơ đổ hết vào trong vạc, cuối cùng, cũng lấy Thái Dương Hoa ném vào trong vạc luôn.

Chất lỏng ổn định trở lại, giữa màu xanh thẳm lộ ra chút ít màu vàng, nhìn thanh tịnh giống như không hề có tạp chất. Giống y như lão đầu đã làm vừa nãy.

Lúc này đây, đã có vết xe đổ vừa rồi, tất cả đệ tử có mặt đều lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, chỉ có lão đầu còn không sợ chết vẫn chăm chú nhìn chất lỏng trong vạc.

Ánh sáng màu đỏ lóe lên, chẳng qua lúc này lại không có bạo tạc nổ tung, chỉ thấy một đỉnh đầy chất lỏng nhanh chóng co rút lại, sau đó ngưng chỉ còn chừng một bình thuốc nhỏ.

"Thành công rồi, thật sự thành công rồi." Lão đầu mừng rỡ lấy bình sứ thu dược tề lại, ánh mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đã bất đồng. Thí nghiệm phức tạp như vậy, hắn đã thất bại rất nhiều lần, nhưng mà thiếu nữ trước mắt lại làm liền một mạch!

"Vừa rồi ngươi thả chút bột phấn đó là sao vậy." Lão đầu phục hồi lại tinh thần, vội vàng hỏi.

"Cái kia gọi là ổn định dược tề, dùng để đề cao xác suất luyện chế thành công." Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt trả lời.

"Ổn định dược tề. . ." Lão đầu hai mắt tỏa sáng. Cả đám đệ tử cũng mở to hai mắt, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua còn có dược tề như vậy đâu.

"Tốt rồi, đều đi ra ngoài đi, cần làm gì thì đi làm đi, đừng ở đây chướng mắt nữa." Lão đầu xua tay đuổi các đệ tử ra khỏi gian phòng. Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, các đệ tử ở chỗ này, hắn không có mặt mũi.

"Ngươi cũng là luyện kim sư sao?" Đợi đệ tử đều đi hết sạch, lão đầu mới cười tủm tỉm hỏi Gia Cát Minh Nguyệt.

Nhìn nụ cười của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy giống như đã từng quen biết. Hơn nữa cảm giác có chút chíp bông. ( từ này có nghĩa lóc chóc, nhí nhố giống con nít đó)

"Xem như thế đi, à đúng rồi, ta tới để đưa tin đấy, ông chính là Hình Lâm Châu đại sư sao, ta là đồ đệ của Thương Vô Nhai, tên là Gia Cát Minh Nguyệt, sư phụ muốn ta tự tay đem phong thư này giao cho ông." Gia Cát Minh Nguyệt móc thư ra đưa tới.

"Ngươi là Triệu Hoán Sư!" Hình Lâm Châu lộ ra vài phần mất mát, trong lòng âm thầm mắng, "Tên ngu ngốc Thương Vô Nhai này, thiên tài luyện kim sư tốt như vậy lại bị ngươi kéo đi làm Triệu Hoán Sư, lãng phí nhân tài a, phung phí của trời a!"

Xé mở phong ấn, Hình Lâm Châu đọc lướt qua nội dung bức thư, càng tức giận tới mức cắn răng.

"Lão quái vật, lần này xem ngươi làm sao so với ta, đây là đồ đệ ta mới thu, chớ xem thường nó, chính là song trọng Triệu Hoán Sư, chỉ bằng những thứ dưa sứt táo mẻ ngươi thu nhận, cả đời này cũng đừng nghĩ vượt qua được nó. Đúng rồi, đồ đệ thiên tài này của ta đã là đại địa Triệu Hoán Sư rồi đó, so với đám dưa táo vứt đi của ngươi hẳn là mạnh hơn không ít đi? Có phải ngươi rất tức giận hay không, ha ha, tức đi, giận đi, tức chết lão quái vật nhà ngươi! Nếu như ngươi bị ta làm cho tức chết, ta sẽ giúp ngươi nhặt xác, quan tài cũng nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt cho ngươi!" Hàng chữ cuối cùng nhìn nét mực hẳn là mới viết thêm vào, xuyên qua bút tích rồng bay phượng múa kia, Hình Lâm Châu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra Thương Vô Nhai lúc này cười đắc ý tới mức mặt mo chảy xuống thành trái mướp, ông giận run người, hận không thể xé tan bức thư thành nghìn mảnh.

Hừ!" Hình Lâm Châu đem bức thư đập rầm rầm lên trên mặt bàn, rầu rĩ không vui ngồi xuống, trong lòng mắng thầm, "Lão bất tử này, đắc ý cái gì mà đắc ý, chẳng qua chỉ thu được một tên đồ đệ là Đại Địa Triệu Hoán Sư mà thôi, có cái gì tốt mà chảnh chứ, dám nói đồ đệ ta thu đều là dưa sứt táo mẻ, chẳng lẽ ta nhiều đệ tử như thế, đặt cùng một chỗ cũng không bằng một tên đồ đệ Đại Địa Triệu Hoán Sư của ngươi? Song trọng triệu hoán. . ."

Hình Lâm Châu lại cầm lấy lá thư nhìn lại một lần nữa, thử dò hỏi Gia Cát Minh Nguyệt, "Ngươi biết song trọng triệu hoán?"

"Đúng vậy a, làm sao vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu.

"Như vậy thử triệu hoán cho ta xem một chút được không?" Mặc dù Hình Lâm Châu biết Thương Vô Nhai sẽ không bốc phét, nhưng hắn vẫn còn có chút không cam lòng, muốn tự mình chứng kiến mới hết hy vọng.

Vì vậy, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng triệu hồi Cự Phong và vẹt mập ra, sau đó không đợi hắn phản ứng lần nữa , lại cho bọn hắn trở về.

Hình Lâm Châu tận mắt nhìn thấy tất cả, thoáng cái nhụt chí rồi, song trọng Triệu Hoán Sư a, điều này nghĩa là như thế nào chứ? Đừng nói mấy thứ dưa vẹo táo sứt mình thu nhận, cho dù thu thêm mấy quả táo không sứt nữa thì thúc ngựa cũng không đuổi kịp, lần này mình triệt triệt để để bại bởi lão bất tử này rồi. Xem ra, đa trọng triệu hoán thuật của lão bất tử kia, có người kế nghiệp rồi.

"Đúng rồi, song trọng triệu hoán của ngươi học lúc nào vậy, lão gia hỏa Thương Vô Nhai kia dạy ngươi bao lâu?" Hình Lâm Châu hữu khí vô lực mà hỏi.

"Hắn không có dạy ta song trọng triệu hoán, ta có sẵn từ trước rồi." Gia Cát Minh Nguyệt thấy Hình Lâm Châu âm tình bất định, người kia bên ngoài nhìn có vẻ dọa người nhưng trong lòng rất chíp bông đấy, cho nên thành thật trả lời.

"Ha ha, hóa ra chính ngươi biết trước sao, ta cứ tưởng lão bất tử kia có bao nhiêu lợi hại, ha ha ha ha." Hình Lâm Châu cười ha ha, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, hỏi, "Ngươi có muốn học luyện kim thuật hay không?"

"Hỏi cái này để làm gì?" Gia Cát Minh Nguyệt thấy cảm xúc của Hình Lâm Châu càng ngày càng không ổn định, đã ở vào ranh giới phát tác, cẩn thận dò hỏi.

"Ta có thể thu ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi luyện kim thuật lợi hại nhất trên thế giới." Lão đầu vội vàng nói.

"Không có hứng thú!" Gia Cát Minh Nguyệt nhếch miệng, "Lại còn là luyện kim thuật lợi hại nhất cơ đấy, ta thấy gọi là thuốc nổ lợi hại nhất còn nghe được." Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác tóc mình đang thẳng mượt như thế này là tốt lắm rồi, không muốn biến thành tóc quăn đâu.

"Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!" Hình Lâm Châu ngượng ngùng cười cười, ra sức cường điệu một phen, sau đó cố vuốt đám tóc dựng ngược cho xẹp xuống, nói tiếp, "Nếu như ngươi bái ta làm thầy, tất cả tài liệu, kim loại luyện kim ở đây, ngươi muốn lấy cái gì thì lấy, nếu như ở đây không có, chỉ cần ngươi nói ra một tiếng, ta cũng có thể nghĩ biện pháp tìm giúp ngươi."

Nghe hắn nói như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt có chút tâm động, tuy lão nhân này hơi có chút nhếch nhác, trình độ luyện kim thoạt nhìn cũng không giỏi lắm, nhưng mà không thể không thừa nhận, những dược liệu hắn sưu tầm này bất kể chủng loại hay là phẩm chất đều khiến cho người ta kinh ngạc, thậm chí còn đầy đủ hơn so với những thương hội lớn kia, phẩm chất cũng cao hơn một chút.

Chỉ có điều, Gia Cát Minh Nguyể vẫn còn rất hoài nghi đối với thực lực của lão đầu này đồng thời lo lắng cho sự an toàn của bản thân, cho nên nàng không vội vã quyết định.

"Như vậy đi, tặng cho ngươi cái này trước, cho ngươi kiến thức thực lực chân chính của ta một chút." Thấy Gia Cát Minh Nguyệt do dự, Hình Lâm Châu cắn răng một cái, xuất ra bảo bối cất kỹ.

"Đây là cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn cái bình gần như trong suốt kia, thấy nó cũng không khác bình thuốc bình thường là mấy, tò mò hỏi.

"Đây là dược tề ẩn thân, tuy chỉ có tác dụng trong ba phút, nhưng lại có thể hoàn toàn che giấu thân hình và khí tức của ngươi, không phải ta khoác lác, phóng mắt toàn bộ đại lục cũng không tìm thấy loại dược tề này đâu. Đây là ta cất giữ đã lâu đấy." Hình Lâm Châu dương dương đắc ý nói.

"Dược thủy ẩn thân, ba phút!" Gia Cát Minh Nguyệt thoáng cái kích động lên, tay cũng hơi run. Nghịch thiên, trên thế giới thật sự có loại dược tề nghịch thiên này !

Ẩn thân ba phút, trước khi khi Gia Cát Minh Nguyệt chưa luyện tập thượng cổ thể thuật thì tác dụng của nó cũng không quá lớn, nhưng mà hiện tại nha, theo thời gian tu luyện thượng cổ thể thuật, năng lực cận chiến của nàng càng ngày càng mạnh lên, chỉ cần khoảng thời gian ẩn thân ba phút này, nàng lập tức biến thành thích khách kinh khủng nhất thế giỏi, nhất kích tất sát tuyệt đối không có vấn đề.

"Thế nào, hiện tại quyết định rồi chứ?" Hình Lâm Châu cười híp mắt hỏi.

"Còn có thể luyện chế ra loại dược tề này không?" Gia Cát Minh Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.