Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 316: Chương 316: Quả là thần côn bẩm sinh! (2)




Editor: Fuurin

“Gian này là phòng ngủ của đại nhân Nicole, còn mấy gian này là phòng dành cho khách, đôi khi có vài vị ẩn tu và thành viên của Hội Nguyên Lão từ khắp nơi trên đại lục đến hành hương sẽ ở lại đây, ngài có thể chọn một gian trong số này làm phòng ngủ.” Đi tới trước mấy căn phòng, Raphael giới thiệu với Gia Cát Minh Nguyệt, qua vẻ mặt của ông có thể thấy, ông không hy vọng Gia Cát Minh Nguyệt chọn phòng của Nicole, đó là nơi cuối cùng lưu giữ kỉ niệm về bà.

“Ta chọn gian này.” Gia Cát Minh Nguyệt chọn bừa một gian phòng khách, dù sao nàng cũng không có ý định ở đây trong thời gian dài, hơn nữa chính bản thân nàng cũng không muốn chọn phòng ngủ của Nicole để làm phòng nghỉ.

“Nếu còn cần thêm cái gì, Thánh Nữ đại nhân chỉ cần dặn dò một tiếng là được, giờ ta sẽ đi thông báo cho các Nguyên Lão trong Cổ Điển Thánh Giáo tới tham gia nghi lễ nhậm chức.” Raphael nói xong, liền mang theo vài tên Thủ Hộ Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư rời đi, chỉ để lại vài nữ Mục Sư.

“Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói với mấy cô gái mắt vẫn còn đỏ hoe.

“Vâng, thưa Thánh Nữ đại nhân.” Các nữ Mục Sư liền lui ra.

Gia Cát Minh Nguyệt mở cánh cửa gỗ, trong phòng trang trí đơn giản, có vài phần lịch sự tao nhã, đương nhiên cũng không thể thiếu một số chỗ hiện ra hơi thở trang nghiêm đặc hữu của tôn giáo.

Không khí bi thương mà đám người Raphael để lại lại tràn ra, Gia Cát Minh Nguyệt điều chỉnh cảm xúc trước, rồi nói với Socrates: “Socrates đại nhân, bây giờ có thể mang Giggs đại nhân và Audrey đại nhân tới đây không?”

“Bây giờ ư? Ngươi không cần chút thời gian để làm quen với Quang Minh Ma Pháp sao?” Socrates đã từng nghe nói về phương thức truyền thừa ma pháp của vu nữ Azike và Quang Minh Thánh Nữ, nhưng lại không thể nào cảm nhận được loại cảm giác khắc cốt ghi tâm như bẩm sinh đã có lúc truyền thừa, nên không quá yên tâm hỏi lại.

“Chắc là có thể, ta thuộc rồi.” Vừa rồi khi còn ở trong thế giới tinh thần kỳ diệu, chỉ trong trời gian ngắn, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt đã luyện tập ma pháp này vô số lần, dù bây giờ có luyện thêm thì cũng không thể tiến bộ nhanh chóng được nữa.

“Vậy ta sẽ cho người mang họ tới đây.” Socrates là Ma Pháp Sư Phong Hệ kiêm Ma Pháp Sư Không Gian, đương nhiên là có không gian giới chỉ, nhưng trong đó là một không gian chân không độc lập, hai vị Đại Sư lại không có Luân Hồi Thủy Tinh khiến thời gian ngừng lại, nên ông không thể mang họ theo, đành phải dể họ lại thành Miranda.

Socrates bố trí một tọa độ truyền tống ở trong phòng, ngay lập tức, hai người tùy tùng mang theo Giggs cùng Audrey xuất hiện.

Hai vị Ma Đạo Sư vẫn mê man như cũ, hơi thở trên người còn suy yếu hơn so với lúc trước, linh hồn của họ đang bị ăn mòn không ngừng.

“Sư phụ, hãy đợi ta, chờ ta chữa trị tốt cho hai vị Đại Sư, liền tới cứu người.” Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng vội vàng, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng sử dụng Quang Minh Tinh Lọc Thuật, nên không dám lấy tính mạng Nicolas ra để mạo hiểm, trong lòng nói xin lỗi với Nicolas, sau đó liền niệm Quang Minh chú ngữ đối với hai người Giggs.

Ánh sáng thánh khiết dày đặc phát ra từ cơ thể nàng, giống như ánh mặt trời hướng đến hai vị Ma Đạo Sư đang bất tỉnh, dưới vầng hào quang trắng noãn, một mảnh hoa văn màu đen từ từ hiện lên trên người họ, càng ngày càng rõ nét, bày ra một trận đồ ma pháp và phù chú.

Quả như dự đoán, bọn Hắc Ám Thuật Sĩ đúng là đã thi triển ma thuật hắc ám lên người họ, giam cầm linh hồn của họ.

Socrates và Rijkaard đều tập trung tinh thần nhìn Hắc Ám Ma Pháp Trận, trận pháp này vô cùng tinh xảo và khéo léo, tuy lấy thực lực của họ cũng có thể mạnh tay sử dụng sức mạnh Đại Ma Pháp để bài trừ, nhưng nếu không khéo, thì sẽ làm tổn thương linh hồn đang bị giam cầm của hai vị Ma Đạo Sư. Quan trọng hơn là, nếu không có Quang Minh Nguyên Tố thuần khiết, bọn họ căn bản không thể làm cho Ma Pháp Trận hiện ra rõ ràng như thế.

Chú ngữ của Gia Cát Minh Nguyệt biến đổi, trong phòng tràn ngập hơi thở ấm áp, ngay cả Socrates và Rijkaard cũng có thể cảm giác được tinh thần mình đang rung lên, như được ngâm trong suối nước nóng, có cảm giác trẻ ra cả mười tuổi. Bầu không khí trước mắt trở nên vô cùng trong lành tươi mát, mọi tạp chất đều được thanh lọc, khi đứng giữa nó, họ như đang ở giữa rừng rậm Tinh Linh, từng lỗ chân lông trên người đều nở ra, đắm chìm trong bầu không khí trong sạch.

Thánh Quang chiếu xuống, Hắc Ám Pháp Trận kia chậm rãi bị loại bỏ không còn dấu vết, cũng không gây bất kỳ ảnh hưởng gì cho linh hồn của hai người Giggs.

Socrates và Rijkaard liếc mắt nhìn nhau, hiểu được vì sao Gia Cát Minh Nguyệt lại tự tin như thế, nếu Nicole tự mình thi triển Quang Minh Tịnh Hóa Thuật, hiệu quả chắc chắn cũng không hơn thế này. Đối với truyền thừa của Quang Minh Thánh Nữ, và khả năng nắm bắt ma pháp của Gia Cát Minh Nguyệt, từ tận đáy lòng hai người vô cùng thán phục.

“Đây là đâu?” bỗng nhiên Audrey mở mắt, tuy cấm chế của pháp thuật hắc ám đã được giải trừ, trông ông vẫn vô cùng suy yếu, vẻ mặt có chút mờ mịt.

“Saintis, Quang Minh giáo đình.” Socrates trả lời.

“Là Nicole phải không? Ta nhớ rõ bản thân hình như đã bị Hắc Ám Thuật Sĩ đánh bại, khiến cho linh hồn bị giam cầm, đây chính là Quang Minh ma pháp do Nicole phát minh ra, đúng không?” Audrey nói, giọng mệt mỏi, vừa xoay mặt qua liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Gia Cát Minh Nguyệt.

“Vị này là Gia Cát Minh Nguyệt đại sư, tân nhậm Quang Minh Thánh Nữ.” Socrates giới thiệu.

“Cám ơn ngươi đã cứu ta, Nicole đâu?” Audrey không nhìn thấy Nicole, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, lo lắng hỏi. Bà và Nicole thực lực ngang nhau, tính tình cũng hợp, quan hệ luôn luôn rất tốt.

“Trước tiên hãy nghỉ ngơi một lát đã, chờ ngươi khá hơn một chút ta sẽ nói cho ngươi.” Socrates nói.

Audrey nhắm mắt lại, đại khái đã đoán được Nicole gặp chuyện không may, có điều hiện tại, vì vừa mới được giải thoát khỏi cấm chế của ma pháp hắc ám, bà suy yếu tới nỗi ngay cả nói chuyện cũng khó khăn vô cùng.

Hắc ám ma pháp trên người Giggs cũng đã được loại bỏ hoàn toàn, nhưng xem ra cấm chế trên người vị Ma Đạo Sư này mạnh hơn, cho nên hiện tại vẫn đang hôn mê, chưa thể tỉnh lại ngay.

Gia Cát Minh Nguyệt không hề dừng lại, nhanh chóng mở Thánh Linh Giới Chỉ. Nàng kinh ngạc phát hiện, dấu ấn ma pháp khắc sâu trong đầu kia, cứ mỗi một lần sử dụng, trí nhớ của nàng về nó liền yếu đi một ít. Nghĩ lại lần trước, những ma pháp chú ngữ mà vu nữ Azike khắc ở trong đầu nàng, chỉ vừa thi triển một lần đã hoàn toàn biến mất, một cái âm tiết đều không thể nhớ ra. Thì ra, truyền thừa như vậy cũng không phải là nhất lao vĩnh dật (*). Còn cần phải không ngừng tu luyện, làm cho trí nhớ thêm sâu sắc, mới có thể đem những ma pháp chú ngữ này biến thành trí nhớ của chính mình.

(*) nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.

Linh hồn trong suốt đến mức khó có thể thấy được của Nicolas dần dần xuất hiện, Bạo Phong Lĩnh Chủ Adler khốn khổ im lặng đứng bên cạnh, lần này nó ngay cả một câu nịnh hót cũng không nói, vừa xuất hiện liền liều mạng đem linh hồn lực của chính mình bổ sung cho cơ thể ông.

Gia Cát Minh Nguyệt lại khởi động chú ngữ, thật cẩn thận loại bỏ hắc ám pháp thuật đang bám vào linh hồn Nicolas, tình huống hiện tại của ông so với hai người Giggs và Audrey thì nguy kịch hơn rất nhiều, chỉ một chút sơ suất, cũng có thể khiến ông hồn phi phách tán. Trán Gia Cát Minh Nguyệt đầy mồ hôi, hết sức chăm chú khống chế Quang Minh Tịnh Hóa Thuật. Nhìn thấy tình cảnh này, trái tim của mấy người Socrates đều treo lơ lửng ngay cuống họng.

Cũng may, nhờ có kinh nghiệm vừa rồi, Gia Cát Minh Nguyệt có thể khống chế Quang Minh Tịnh Hóa Thuật một cách hoàn mỹ, từng chút một tiêu trừ cấm chế của hắc ám ma pháp trên người Nicolas.

Khi chút vệt đen còn lại hoàn toàn biến mất, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thân hình hư ảo của Nicolas cuối cùng cũng tụ lại được phần nào, nhờ vào sự bổ sung linh hồn lực không ngừng của Adler, đã có thể miễn cưỡng thấy được khuôn mặt thương lão vĩnh viễn mang theo vài phần kiêu ngạo kia.

“Sư Phụ!” Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng bước tới, mắt lấp lánh ánh nước.

“Cám ơn, Minh Nguyệt, ngươi làm rất khá, nhưng mà, ta thích ngươi gọi ta là lão nhân hơn.” Tiếng cười mỏng manh của Nicolas vang lên trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt trong đầu vang lên.

“Lão nhân, hãy cho con biết, phải làm thế nào mới có thể cứu được người.” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Hãy cố gắng gia tăng thực lực của bản thân, chờ ngươi chân chính nắm vững sức mạnh của Ma Đạo Sư, ta sẽ dẫn ngươi đi lấy Viêm Tâm Hoả, sẽ dạy ngươi phải làm như thế nào.” Trong đầu, giọng nói của Nicolas càng ngày càng nhỏ.

“Vâng, con biết rồi, người nghỉ ngơi đi ạ.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, đem Nicolas và Adler vào lại Thánh Linh Giới Chỉ. Nàng vô cùng hài lòng với biểu hiện của Bạo Phong Lĩnh Chủ, chỉ cần có linh hồn lực của nó bổ sung, tin chắc rằng Nicolas sẽ không còn gặp nguy hiểm.

“Ngươi cũng mệt rồi, trước tiên hãy đi nghỉ một lát đã.” Quân Khuynh Diệu thân thiết nói với Gia Cát Minh Nguyệt.

“Dạ.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng cảm giác được, sử dụng Quang Minh Tịnh Hóa Thuật sẽ phải tiêu hao một lượng tinh thần lực khổng lồ, nếu không nhờ có trụ cột của triệu hồi sư, e rằng nàng khó mà ứng phó nổi.

Sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng, Gia Cát Minh Nguyệt nằm ở trên giường, rất nhanh liền tiến vào trạng thái minh tưởng, dưới sự dẫn dắt của bảo thụ, hỏa hệ nguyên tố và quang minh nguyên tố, cùng lực lượng của bản thân nàng hợp thành một thể, mạnh mẽ tiến vào không gian tinh thần của nàng, nhanh chóng lấp đầy lượng tinh thần lực vốn đã bị tiêu hao gần hết.

Gia Cát Minh Nguyệt lúc này mới phát hiện, dưới sự dung hợp của bảo thụ, mấy loại lực lượng khác nhau này còn có thể tùy ý chuyển hóa thành sức mạnh hoặc tinh thần lực, thậm chí là ma pháp, giúp đề cao thực lực, đồng thời tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn so với trước kia. Có lẽ, đây mới là ma pháp song tu chân chính.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng ý thức được, kỳ ngộ nàng gặp ở đại lục Thừa Trạch mang đến cho mình biết bao chỗ tốt.

Nghĩ lại mà mừng, tinh thần Gia Cát Minh Nguyệt dần tiến vào trạng thái Không Minh.

Tới khi chạng vạng, Gia Cát Minh Nguyệt mới tỉnh lại từ trong trạng thái Không Minh, liền vui mửng phát hiện, thực lực của mình lại được nâng cao không ít. Lẽ nào, cứ sau mỗi lần tiêu hao hết năng lực, thì khối Bảo Thụ này sẽ tự động kích hoạt tiềm năng, khiến cho cơ thể lúc đang khôi phục cũng đồng thời được nâng cấp thực lực? Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới lần trước, vì cứu thổ hệ Cự Long mà tiêu hao hết sinh mệnh lực, sau đó liền sống lại như Phượng Hoàng niết bàn, bước vào cảnh giới Ma Đạo Sư, liền đoán như vậy.

Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán, nàng không dám đem tính mạng của mình ra đùa.

Ăn cơm chiều xong, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.

Có tiếng gõ cửa vang lên, Gia Cát Minh Nguyệt mở cửa phòng, liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Raphael.

“Thưa Thánh Nữ đại nhân, Thánh Chủ Nghê Hạ đã truyền tin tới, mời người tham gia nghi lễ tiếp nhận chức vụ Quang Minh Thánh Nữ vào sáng ngày mai, tại Giáo Đình Sous.

“Được, ta đã biết, cám ơn ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói, rồi đóng cửa.

Gia Cát Minh Nguyệt thật sự không thích mấy loại lễ nghi tôn giáo phiền phức này, vừa nhàm chán, lại vừa không thú vị, khiến người ta buồn muốn chết.

“A, tiểu miêu, lâu quá không gặp.” Bỗng nhiên bên tai nàng truyền đến một giọng nói lười biếng, còn có một ít mị hoặc, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

“Nam Cung Cẩn!” Gia Cát Minh Nguyệt quay ngoắt lại, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, là khuôn mặt tuấn tú tà mị, chỉ cần nhìn một lần liền cả đời không quên, đó không phải Nam Cung Cẩn thì còn ai vào đây nữa. Lần nữa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt nổi lên cảm giác thân thiết khó hiểu, tia lo lắng trong lòng cũng trở thành hư vô.

“Không ngờ lần này gặp lại, nàng đã thành đồng nghiệp của ta. Nhưng nhìn nàng có vẻ không muốn trở thành Quang Minh Thánh Nữ cho lắm nha.” Nam Cung Cẩn mỉm cười, tà tà tựa vào cửa sổ, lười biếng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.