Triệu Hoán Thần Binh

Chương 12: Chương 12: A, phi lễ




Lão gia gia trông coi bí tịch thực sự là người tốt.

Vừa nãy, chỉ một thoáng, hắn đã trực tiếp đột phá đến Chưởng Binh Giả cửu đoạn. Đúng vậy, liên tục đột phá ba đoạn.

Hắn cũng có thể khẳng định mình không cần phải tu luyện lại. Hắn căn bản không thấy Ma Ảnh. Hắn nhận ra những chữ in trên đó. Hơn nữa đây còn là bí tịch do Thôn Thiên Kiếm chọn ra. Tuy rằng gia hỏa này không nói lời nào, nhưng hắn chắc chắn sẽ không gây họa cho chủ nhân.

Thầm hát bài hát lưu hành trong kiếp trước, Vu Nhai không để ý tới ánh mắt thương hại của tất cả mọi người, giống như phát điên đi ra khỏi Bí Tịch Điện.

Lúc này Vu Tiểu Dạ đã xử lý tốt những chuyện có liên quan tới học viện, ở bên ngoài chờ. Ánh mắt nàng có phần cổ quái nhìn chằm chằm vào biểu ca trước mắt đang cố gắng áp chế hưng phấn. Biểu ca quả thực khác nhiều so với trước đây. Nhưng thay đổi lớn nhất, chính là vẻ mặt này thật sự rất muốn ăn đánh.

- Vu Nhai của bộ binh phòng, nhiễu loạn trật tự hội triển lãm Huyền Binh, đả thương học sinh Bắc Đấu, hiện tại chính thức bắt ngươi!

Vu Nhai cùng Vu Tiểu Dạ từ trong học viện Bắc Đấu đi ra, xung quanh có không ít học sinh vẫn nhìn bọn họ, ánh mắt có chút cổ quái, khiến hai huynh muội cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Bọn họ cảm giác hình như có gì đó đang chờ bọn họ ở bên ngoài.

Quả nhiên, ngay khi hắn bước ra khỏi học viện Bắc Đấu, phía trước lập tức xuất hiện hai kỵ sĩ. Dưới thân là con ngựa trắng đầy uy vũ. Không ngờ chính là người đội kỵ vệ Bắc Đấu. Ngay chớp mắt khi Vu Nhai vừa bước ra khỏi học viện, bọn họ liền phát ra lệnh bắt.

- Không nên phản kháng, đi theo chúng ta, ngay lập tức!

Trước khi Vu Nhai xuất hiện, không ít người đều cảm thấy rất nghi ngờ. Không phải tiểu tử này đã bị nắm sao? Tại sao lại được thả ra. Sau đó hắn đánh bại Cổ Phong, khiến không ít người đã thay đổi suy nghĩ đối với hắn. Nhưng vẫn người đứng về phía Cổ Phong, có nhìn khó chịu đối với hắn. Cho nên có người tìm được đội kỵ vệ Bắc Đấu, báo cáo tình hình với bọn họ.

Từ tháng trước, Liêu Thanh chính thức trở thành thành viên của đội kỵ vệ Bắc Đấu. Từ trước tới nay, danh tiếng của đội kỵ vệ Bắc Đấu ở Bắc Đấu Thành không tệ. Chẳng những bọn họ làm việc đều để ý, hiểu được cách giả vờ thanh cao, mỗi người đều rất tuấn tú, cưỡi con ngựa trắng, giáp trắng, quả thực chính là vương tử.

Liêu Thanh hết sức hài lòng đối với công việc này. Lòng hư vinh của hắn rất lớn. Hơn nữa mỗi ngày đều nghe lãnh đạo khích lệ và bách tính ủng hộ, lòng hư vinh lại liên tục tăng lên. Hắn không chỉ có chút lâng lâng. Nhưng tất cả mọi thứ đều bị phá hủy vào ngày hôm qua. Mà kẻ phá hủy lại chính là tiểu binh thủ thành trước mắt này. Hắn đùa giỡn thiếu nữ không nói, còn khiến cấp trên ăn nghẹn, khiến sắc mặt bọn họ tối sầm, khiến đội kỵ vệ Bắc Đấu bọn họ bị nghi vấn.

Không thể nhẫn nhịn được.

Khi nghe được có người nói hắn đến học viện Bắc Đấu gây chuyện, Liêu Thanh không chút do dự cùng một gã kỵ sĩ khác chạy tới, chờ ở ngay cửa lớn của học viện Bắc Đấu. Quả nhiên đã chờ được hắn.

- Các ngươi muốn làm gì?

Vu Tiểu Dạ theo thói quen đứng ra hỏi. Rõ ràng tuổi nàng còn nhỏ lại thích làm đại tỷ.

- Đội kỵ vệ Bắc Đấu làm việc, người không có liên quan mau tránh ra. Nếu còn ngăn cản, sẽ luận tội xử lý.

Liêu Thanh nhìn Vu Tiểu Dạ, mắt không tránh khỏi sáng ngời. Trong lòng hắn không hiểu sao lại cảm thấy đố kỵ đối vởi tiểu binh thủ thành này.

A, ta đường đường là kỵ vệ Bắc Đấu cũng không có cô nương xinh đẹp như vậy đi cùng.

- Tiểu Dạ, ngươi lui xuống trước đi!

Vu Tiểu Dạ đang muốn phản bác, chợt nghe được từ phí sau truyền đến giọng nói của Vu Nhai. Giọng nói rất trấn định tự nhiên, không khỏi khiến Vu Tiểu Dạ cảm giác an tâm. Nàng theo bản năng tránh ra, liền thấy Vu Nhai đi qua bên cạnh nàng. Khi hắn đi qua nàng một chút, không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm giác bóng lưng biểu ca thật cao lớn. Chỉ có điều sau khi Vu Nhai mới mở miệng, hình tượng cao lớn này của hắn trong nháy mắt liền rơi đầy đất.

- Vậy, hai vị kỵ vệ đại nhân, các ngươi cao quý như vậy, sao lại tự mình đến bắt một tiểu binh thủ thành như ta chứ? Ha ha, mấy ngày nay ở thủ thành, tại hạ thu được không ít lợi ích. Chờ sau khi trở về, ta sẽ chia cho hai vị vậy?

- Tội của ngươi lại tăng thêm một, ý đồ hối lộ chúng ta!

Liêu Thanh sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới cả giận nói.

- Vậy là hối lộ sao? Khi ta vừa mới vào thủ thành không lâu, những lão binh kia đều nói cái này gọi là hiếu kính. Đúng, còn nói chúng ta không thể đắc tội người của đội kỵ vệ Bắc Đấu. Nếu không cẩn thận đắc tội, sẽ phải hiếu kính. Bọn họ cũng làm như vậy!

- Ngươi… ngươi thối lắm!

- Kỵ vệ Bắc Đấu đại nhân, các ngài sao lại mắng chửi người. Ta… ta cái gì cũng không hiểu. Ta có nói sai rồi ngài cũng đừng mắng chửi người chứ!

Vừa nãy, hai người Liêu Thanh chờ ở chỗ này, xung quanh cũng có không ít người dừng lại chờ xem náo nhiệt. Tuy rằng có không ít người biết hắn chính là kẻ bại hoại ngày hôm qua, nhưng dù sao đó cũng là số ít.

Nhìn xung quanh một chút, tuy rằng người của đội kỵ vệ bộ dạng rất tuấn tú, nhưng tiểu tử chất phác này cũng không giống như đang nói láo. A, Vu Nhai hành động không tồi, nhưng theo thói quen mang bộ mặt chất phác này ra cũng thu được không ít sự đồng tình.

- Đáng chết. Chúng ta bắt tiểu tử này!

Trong lòng Liêu Thanh siêu cấp phiền muộn. Tấm tình hắn vốn không tốt lắm, sau khi đánh tiếng với bạn đồng hành, hai người nhanh chóng xuống ngựa, vọt về phía Vu Nhai.

- Các ngươi sao lại động thủ như vậy? Các ngươi dựa vào cái gì bắt ta?

Vu Nhai giống như một con lươn trơn trượt, nhanh chóng thoát khỏi sự vây đánh của hai người, hét lớn.

- Lúc nãy đã nói, ngươi nhiễu loạn trật tự của buổi trưng bày Huyền Binh, đả thương học sinh Bắc Đấu...

- Ta… ta nhiễu loạn trật tự buổi trưng bày Huyền Binh, đả thương học sinh lúc nào? Đó là do hắn đưa ra khiêu chiến với ta...

- Câm miệng, có lời gì chờ trở về rồi hãy nói!

- Các ngươi quá bá đạo. Đội kỵ vệ Bắc Đấu đều như vậy sao? Ngay cả lời cũng không cho ta nói. A, cứu mạng!

- Ít nói nhảm thôi. Đội kỵ vệ Bắc Đấu chúng ta từ trước đến nay đều công bằng công chính. Chỉ cần ngươi vô tội, đến lúc đó chúng ta tự nhiên sẽ thả ngươi ra!

Liêu Thanh và đồng bạn của hắn cố gắng vây bắt, thế nhưng lại bị hắn thoát được. Phải nhanh chóng bắt hắn, nếu không để miệng hắn nói thêm điều gì nữa, cái mặt này sẽ bị ném sạch. Hai người Liêu Thanh đều hận tới nghiến răng nghiến lợi.

- A, phi lễ!

Một lát sau, Vu Nhai đã bị dồn đến một góc khác trong đám người vây xem. Trong mắt hai người Liêu Thanh đều lóe lên ánh cười âm trầm. Lúc này còn bắt không được ngươi sao?

Mà đang lúc Liêu Thanh vươn tay ra, trong nháy mắt, trước mắt bất chợt hoa lên một cái. Tay hắn nắm phải nơi nào đó cực lớn, cực mềm mại. Một tiếng thét chói tai vang bên ở bên tai bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.