Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1266: Chương 1266: Bạch Ly.




Vu Tiểu Dạ không viết thư gửi về Vu gia, điều này khiến Vu Nhai rất lo âu.

Dương Như Tiêm cười nói:

- Yên tâm đi, Tiểu Dạ và vị cao nhân kia là tiền bối trong công hội lữ giả, nàng sẽ rất nhanh có mặt.

Vị tiền bối kia cướp Vu Tiểu Dạ từ tay Dương Như Tiêm làm nàng buồn bực mấy ngày. Nhưng đành chịu, thực lực của Băng bà bà lợi hại hơn nàng nhiều, Vu Tiểu Dạ cũng đồng ý đi theo Băng bà bà.

Dương Như Tiêm không cho Vu Tiểu Dạ lực lượng cường đại như thế được, Băng bà bà thì có thể. Dương Như Tiêm thông cảm ước nguyện đuổi theo biểu ca của Vu Tiểu Dạ, khi Vu Nhai gặp nàng câu đầu tiên là hỏi tình huống Vu Tiểu Dạ khiến nàng vừa lòng. Tiếc nuối là Vu Tiểu Dạ sẽ không gả vào Dương gia Kiếm Vực.

Dương Như Tiêm không quan tâm ân oán giữa Dương gia Kiếm Vực và Vu Nhai, dù sao những mối thù đó không đại biểu cho nguyên Dương gia Kiếm Vực. Dương Như Tiêm rất muốn ghép đôi Dương Tiên Nặc và Vu Tiểu Dạ, tiếc rằng trái tim Vu Tiểu Dạ chỉ ở trên người biểu ca.

Bao nhiêu đêm Dương Như Tiêm ác ý nghĩ cầu cho họ Vu này hao hết tiềm lực, khi đó Vu Tiểu Dạ sẽ vượt qua hắn sẽ gai mắt biểu ca yếu hơn mình. Dương Như Tiêm không biết khi Vu Nhai còn là 'cặn bã' thì Vu Tiểu Dạ luôn quan tâm vị biểu ca này, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đối với vài người thì mạnh và yếu không phải thứ tính toán tình yêu.

Dương Tiên Nặc chóng mặt nghe Dương Như Tiêm, Vu Nhai nói chuyện, khi nhắc tới Vu Tiểu Dạ thì đầu óc gã rõ ràng hơn.

Dương Tiên Nặc chuyển hướng Vu Nhai, mắt nhìn hắn chằm chằm hỏi:

- Cái gì? Ngươi là Vu Nhai?

Vu Nhai mất kiên nhẫn với Dương Tiên Nặc:

- Ừm! Ta chính là Vu Nhai, lúc trước đã nói với ngươi rồi.

Dương Tiên Nặc phản ứng rất nhanh, vội nói:

- Ta đã thất lễ, trong phút chốc không nhớ ra ngươi là Vu Nhai đại danh đỉnh đỉnh, hạnh ngộ hạnh ngộ. Vu huynh thật tình, sao không sớm báo đại danh ra, hại ta xấu mặt.

- Nếu biết ngươi chính là kim bào khác họ duy nhất của Độc Cô gia thì ta làm sao dám vung tay múa chân với ngươi?

Tâm tình Dương Tiên Nặc như sấm chớp mưa sa háng sáu, cực kỳ âm trầm.

Lúc trước Dương Tiên Nặc cứ nghĩ hắn chỉ là gia tộc dân gian, bỗng chốc trở thành kim bào khác họ của Độc Cô gia, cách biệt quá lớn. May mắn Dương Tiên Nặc không lỡ miệng nói gì nếu không lại mất mặt, nhưng trong lòng gã đã sưng mặt.

- Cái gì? Hắn là Vu Nhai trong truyền thuyết?

- Đúng rồi, lúc trước nghe hắn nói tên là ta nhớ đến ngay. Nghe nói nhờ có hắn mới giữ dược Bắc Đẩu hành tỉnh, khiến Cổ Duệ chi dân thù hận vô cùng, nên mới phái mấy sát thủ đáng sợ đó giết hắn.

- Hèn gì lúc trước hắn không quan tâm mệnh lệnh của Dương Tiên Nặc. Kim bào Độc Cô gia nghe theo Dương gia Kiếm Vực chỉ huy, nói ra làm người cười rụng răng. May mắn lúc trước ta không nói linh tinh đắc tội hắn.

- Chúng ta đã nói xấu hắn!

Những người lúc trước truyền tống chung với Vu Nhai lòng run sợ thảo luận, mắt cứ liếc nhìn hắn.

Mấy người vốn định nịnh Dương Tiên Nặc chậm rãi lùi lại, đi tới sau lưng Vu Nhai. Thiếu nữ tặng khăn tuy không bỏ được tự tôn tới gần Vu Nhai nhưng cũng cách xa Dương Tiên Nặc.

Tóm lại bỗng chốc Dương Tiên Nặc thành người cô đơn.

Cảm giác nhục nhã trào dâng, Dương Tiên Nặc hận không thể đánh một trận với Vu Nhai ngay.

Nhưng Dương Tiên Nặc phải nhịn, tính cách của gã vốn là thế. Mắt Dương Tiên Nặc xoay tròn tìm cớ an ủi mình. Độc Cô gia có là gì? Nơi này là tất cả thiên tài Thần Huyền đại lục, không chỉ Huyền Binh đế quốc, càng không chỉ có Kiếm vực hành tỉnh.

Dương Như Tiêm cáo già phát hiện có vấn đề, hỏi:

- Có chuyện gì?

- Không có gì, Như Tiêm cô cô, chúng ta đi trước đi. Ta muốn tìm hiểu tình huống nơi này hơn.

Dương Tiên Nặc không còn mặt mũi ở lại đây, kéo Dương Như Tiêm vội vàng rời đi. Dương Tiên Nặc sợ tiếp tục ở đây sẽ không kiềm được đại chiến với Vu Nhai.

Trong khi Dương Như Tiêm định hỏi cả nhóm xảy ra chuyện gì thì lại một thanh âm quen thuộc vang lên:

- Ha ha ha ha ha ha! Như Tiêm lão sư, đi gì mà đi, lão sư là ở phe chúng ta!

Lữ Nham và người dẫn đường nam nhân ẻo lả của gã, cuối cùng là Lý Thân Bá.

Lý Thân Bá cũng có người dẫn đường nhưng đã chết, đó là phụ thân của gã.

Người nói chuyện là mượn kiếm huynh, bọn họ ở trong góc mà quảng trường thì quá lớn, khi chạy tới thì Vu Nhai và Dương Như Tiêm nói chuyện xong. Nghe Dương Tiên Nặc kêu Dương Như Tiêm đi, mượn kiếm huynh khách sáo giữ nàng lại.

Mượn kiếm huynh lăn lộn trong công hội lữ giả không có địa vị cao, tuy gã nắm giữ khá nhiều tài nguyên nhưng không phải lực lượng thật sự của gã.

Dương Như Tiêm cười cười:

- Cái này . . . Thôi ta dẫn Tiên Nặc đi trước, các ngươi đã lâu không gặp chắc có rất nhiều lời muốn nói, chút nữa tập hợp lại.

Mượn kiếm huynh bất đắc dĩ nhún vai, không ngăn Dương Như Tiêm lại. Mượn kiếm huynh cáo già nhìn ra được không khí cứng ngắc, gã cũng gai mắt Dương Tiên Nặc.

Mượn kiếm huynh thầm nghĩ:

- Xem ra đầu tư vào Dương Như Tiêm không thành công.

Mượn kiếm huynh đầu tư Vu Nhai, với Dương Như Tiêm cũng vậy. Đầu tư đi kèm mạo hiểm nên mượn kiếm huynh không để bụng.

Mượn kiếm huynh nhìn hướng Vu Nhai, nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Vu Nhai huynh đệ, rốt cuộc trông thấy ngươi. Lần trước ở Bắc Đẩu nhờ có ngươi nên ta mới sống đến bây giờ, tiếc rằng công hội lữ giả có quá nhiều việc nên ta không ở lại Bắc Đẩu được. Vô cùng tiếc nuối không thể thấy Vu Nhai huynh đệ đại phá Cổ Duệ chi dân.

- Người ta nên cảm ơn là Bạch lão sư, nếu không nhờ người thì ta không biết Tiểu Mỹ mất tích như thế nào.

Vu Nhai nhận nhiều nhân tình từ mượn kiếm huynh, việc nhỏ cứu người không đáng hắn để trong lòng. Hai người cảm ơn nhau vài câu, nam nhân ẻo lả đứng ra nói câu kết thúc. Vu Nhai đưa mắt nhìn Lý Thân Bá, Lữ Nham, muốn ôm siết bọn họ.

Vu Nhai ngẩn ngơ nói:

- Các ngươi . . .

Lữ Nham cười nói:

- Công hội lữ giả thích bán thánh đỉnh thiên binh sư hơn đúng không?

Lý Thân Bá rất là oách nói:

- Thiên phú như Vu Nhai ngươi còn ngừng ở đỉnh thiên binh sư thì chúng ta lên thánh giai rất buồn cười.

Vu Nhai ngẩn người sau đó cười to, đấm mạnh vào Lữ Nham, Lý Thân Bá.

- Không uổng là thành viên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, có dứt khoát. Chỉ khi ngừng ở đỉnh thiên binh sư đến lúc không thể ngừng được nữa mới trở thành cường giả cuối cùng.

Một thanh âm lười biếng vang lên từ truyền tống trận phía sau.

- Ta cũng là thành viên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị!

Thì ra truyền tống trận lại đưa một đám người đến, chủ nhân phát ra thanh âm mặc kệ áo lực xung quanh, nói xong thong dong đi ra.

Lý Thân Bá, Lữ Nham đồng thanh kêu lên:

- Độc Cô Cửu Tà!

Vu Nhai kinh ngạc hỏi:

- Sao Cửu Tà huynh cũng đến?

Lúc trước không thấy Độc Cô Cửu Tà trong Độc Cô gia, hóa ra gã cũng tham gia lữ hành của công hội lữ giả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.