Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1385: Chương 1385: Buổi tối không có Dạ Tình (hạ).




Lên trên nữa là bụng phẳng, tạm gác sang một bên, phía trên nữa có thứ quan trọng hơn. Đó là gò bồng đào kế thừa từ Ngọc Nữ tộc, lúc trước Tiểu Mỹ mặc áo đã thấy rất to giờ nhìn lại càng to hơn. Không biết hai cục thịt cứng chắc cỡ nào mà chịu được trọng lực không rớt xuống.

- Thật muốn cắn một miếng!

Đây là suy nghĩ bản năng của Vu Nhai, háo sắc thì háo sắc, dù sao lão tử vốn háo sắc.

Trên nữa là khuôn mặt nhỏ nhắn hé môi son. Vu Nhai chưa kịp phản ứng cái miệng kia sắp phát hiện tiếng hét. Không phải Tiểu Mỹ không chịu cho Vu Nhai nhìn mà là phản xạ tự nhiên, nàng thậm chí không chú ý tới đây là Vu Nhai.

Bởi vì mặt Vu Nhai là khuôn mặt Mộc Nguy.

Sao Vu Nhai có thể để Tiểu Mỹ hét chói tai? Hắn vội chạy lên, bàn tay to che miệng nhỏ. Tiểu Mỹ vặn vẹo, đây là hành động bản năng. Tiểu Mỹ nổi tiếng có sức mạnh lớn, Vu Nhai bất đắc dĩ vươn tray ôm nàng.

Vu Nhai vội nói:

- Tiểu Mỹ, ta là Vu Nhai, siêu lừa đảo của nàng đây!

Nghe giọng Vu Nhai, người Tiểu Mỹ cứng ngắc rồi chậm rãi mềm xuống, không còn mâu thuẫn tâm lý gì. Cơ thể trần trụi chậm rãi dựa vào Vu Nhai.

- Đáng ghét, lại hù ta.

- Là tự nàng đi ra cho ta xem rõ ràng ta . . . À thì ta ở trong tiểu thế giới binh linh.

Vu Nhai chợt nhớ hắn vào tiểu thế giới binh linh nên hèn gì Tiểu Mỹ lõa lồ đứng trước mặt hắn.

Tiểu Mỹ hầm hừ nói:

- Hừ! Ngươi lại định lừa ta, chắc chắn ngươi cố ý!

Vu Nhai thề thốt:

- Ta thề, ta tuyệt đối không phải cố ý!

Trong đầu Vu Nhai tà ác nghĩ đến mới đây nhìn Thôn Thiên kiếm linh trần truồng, so sánh với Tiểu Mỹ thì thật là mỗi người mỗi vẻ, nếu đứng chung với nhau . . . A di đà phật, lỗi quá lỗi.

Tiểu Mỹ lại hỏi:

- Vậy bàn tay ngươi bây giờ cũng không phải cố ý?

Vu Nhai sửng sốt hỏi:

- Bàn tay?

Vu Nhai bản năng bóp tay, cảm giác mềm mịn.

- A!

Tiểu Mỹ không chịu nổi Vu Nhai sàm sỡ, chạm vào thì thôi đi, còn bóp. Người Tiểu Mỹ mềm nhũn tựa vào vai Vu Nhai, đầu ngửa ra sau nhìn mặt hắn, mắt nàng ngập nước quyến rũ. Đôi mắt tinh nghịch đang nói điều gì, cầu xin Vu Nhai lam cái gì, Vu Nhai sắp không chịu đựng nổi.

Vu Nhai cảm nhận cảm xúc mềm mịn kia là gì, mới rồi Tiểu Mỹ vùng vẫy hắn trùng hợp ôm ngực nàng, kết quả ra thế này. Vu Nhai thề bàn tay này không cố ý đặt ở chỗ đó.

Nhìn mắt Tiểu Mỹ làm Vu Nhai không nói nên lời, máu lại xông lên não.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Tiểu Mỹ, hôm nay Dạ Tình tỷ không ở.

- Ừm!

Vu Nhai cười tà ác:

- Không còn ai ngăn cản ta khi dễ nàng.

- Ừm!

Tay Vu Nhai không rời khỏi ngực Tiểu Mỹ, càng gian ác nói:

- Vậy ta có thể ăn hiếp nàng không?

Tiểu Mỹ khẽ ừ:

- Ừm!

Tiểu Mỹ nhỏ giọng nói:

- Có đau lắm không?

Vu Nhai cười tà:

- Thử liền biết, dù sao nàng bị khi dễ, đau mấy cũng phải chịu. Lần này ta không lừa nàng, ta nói thật.

Vu Nhai bế Tiểu Mỹ ném lên giường, nàng nhu mì kích thích phần nam tính trong người hắn bùng nổ. Vu Nhai hấp tấp nhào lên.

Vu Nhai thề tối hôm nay hắn tìm Tiểu Mỹ tuyệt đối không phải vì muốn làm chuyện này. Nhưng Vu Nhai cũng thề bản năng nam tính rất khó khống chế, hắn là dê xồm tấdt nhiên sẽ làm chuyện không bằng cầm thú.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Mỹ yểu điệu nói:

- Siêu lừa đảo, đừng ăn hiếp ta, có vẻ rất đau.

Chậm rãi thanh âm nỉ non rồi lại:

- Không, không đau, khi dễ ta, siêu lừa đảo, mau ăn hiếp ta đi. Ghét quá, tại sao ta rất muốn bị khi dễ . . .

Thật lâu sau căn phòng yên lặng. Tuy Tiểu Mỹ rất mệt nhưng nàng không ngủ, trợn to mắt tròn xoe nhìn Vu Nhai chằm chằm. Vì Tiểu Mỹ mới khai bao nên Vu Nhai không dám làm quá, mặc dù với thực lực của nàng không thành vấn đề nhưng dê xồm cũng có trách nhiệm nghề nghiệp, không thể chỉ biết làm chuyện đó.

Vu Nhai nói:

- Nàng còn nhìn ta như vậy là ta không kiềm được lại khi dễ nàng.

- Đừng, không có Dạ Tình tỷ là ngươi chỉ biết ăn hiếp ta.

Tiểu Mỹ nói nhanh:

- Phải rồi, ta cảm giác rất lạ như là cơ thể không phải của mình. Thật muốn nhìn xem Dạ Tình ty có bị như vậy không? Nhưng lúc mới đầu đau thật.

Khóe môi Vu Nhai co giật, cậu nhỏ lại chào cờ. Tiểu Mỹ, nàng có thể đừng ngờ nghệch như vậy được không?

- Nhưng về sau thì rất thoải mái, hình như ta nói lời rất đáng xấu hổ?

Tiểu Mỹ lại hỏi:

- Thật tình, sao ta có thể muốn bị ngươi ăn hiếp? Ta ghét nhất là bị ăn hiếp, nhưng lúc ấy ta rất muốn, tại sao vậy . . .

- Grao!

Cầm thú bị lời Tiểu Mỹ kéo ra ngoài, Vu Nhai đè lên nàng:

- Thử thêm lần nữa sẽ biết ngay!

Trong phòng lại vang giọng của Tiểu Mỹ, ngừng rồi lại tiếp tục, tới lui mấy lần sau đó hoàn toàn yên tĩnh. Bởi vì Tiểu Mỹ đã mệt mỏi không nói nên lời. Vu Nhai nhìn Tiểu Mỹ, khóe môi co giật, thật là yêu tinh nhỏ mê chết người không đền mạng, mỗi lần đều hại hắn không thể làm quân tử.

Rõ ràng Tiểu Mỹ ngờ nghệch nhưng lại hấp dẫn Vu Nhai xúc động, sau này hắn làm sao bắt chẹt nàng đây? Vu Nhai nghĩ tới cuộc sống sau này bị hút khô, hắn vất mong chờ, không biết mỗi ngày có chịu nổi tình hình như vậy không?

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Xem ra phải tu luyện mạnh hơn nữa mới ứng đối được. Lão tử lại có ước mơ!

Tuy Tiểu Mỹ rất mệt nhưng nàng chợt nhớ ra một vấn đề, mở miệng hỏi:

- Này siêu lừa đảo, tại sao lúc trước ngươi đứng ra bênh vực con lai làm gì? Còn kích động bọn họ, ngươi làm như vậy chẳng phải là càng thêm nguy hiểm?

- Rất đơn giản, Cổ Duệ chi dân thanh niên hay thế hệ trước đều không muốn thấy con lai nổi bật, ta rất có thể là thủ lĩnh con lai không được phép đi lên cao, nhưng ta đã lấy được vật thần tứ, thắng Thanh Mộc hoàng tử. Vì trấn an con lai, thậm chí là nhân loại bình thường, bọn họ không thể giết ta ngay.

Tiểu Mỹ hỏi:

- Vậy bọn họ sẽ làm sao?

- Nàng nhìn xem, trong Thần Mộc thành không lan nhiều tin Thanh Mộc hoàng tử bị đánh bại. Ta là người đánh thắng Thanh Mộc hoàng tử nhưng tại sao thần vương gì đó không triệu kiến ta? Đương nhiên là vì không muốn làm lớn chuyện, không muốn tạo thế cho con lai như ta. Bọn họ đang tìm cách đối phó với ta.

Vu Nhai cười nói:

- Nếu ta không bênh vực con lai thì những chuyện bên trên sẽ không xảy ra, tin tức lan rồng, thần vương triệu kiến, ta sẽ thành nhân vật phong vân trong Thần Mộc thành. Bây giờ bọn họ quyết không cho ta nổi bật, bởi vì ta đã đụng chạm lằn ranh thần của bọn họ.

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Nhưng bọn họ không thể giết ta thì làm sao đây? Chỉ có thể đuổi ta ra khỏi mảnh đất bí ẩn, tốt nhất là đến tiền tuyến hai đế quốc. Kết cuộc hay nhất là ta chết ở tiền tuyến, chờ quay về Thần Huyền đại lục thì nơi đó là địa bàn của ta, sợ gì nữa?

Vu Nhai bênh vực con lai người và thần là vì nguyên nhân này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.