Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1191: Chương 1191: Các ngươi đến bái sư học nghề.




Vu Nhai như bị hút vào đôi mắt ấy, chúng nó có sức hút mạnh mẽ. Vu Nhai nhớ đến lúc trước Thủy Tinh dùng một chữ 'định' đã hóa đá đám người Hắc Đạt Tư, tật bệnh bẩm sinh vừa đáng buồn vừa đáng sợ.

Thủy Tinh lạnh nhạt nói:

- Thật ra ta không quá quan tâm đôi mắt này, ta phát hiện có thể tu luyện nó, không ngừng biến mạnh. Đó là thứ giống như thiên phú đặc biệt, bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh, ta cảm thấy năng lực nào đều có ích.

Thủy Tinh xấu hổ vì bị Vu Nhai nhìn.

Vu Nhai cười gian nói:

- Đúng vậy! Rất đẹp, nhưng nàng đeo lên kính sát tròng lão công chế tạo thì càng đẹp hơn.

Vu Nhai biết Thủy Tinh giả bộ kiên cường, Vu Nhai thu ánh mắt về chậm rãi đeo kính sát tròng. Tài liệu rất nhẹ mỏng, Vu Nhai tin tưởng khi Thủy Tinh đeo kính sát tròng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Vu Nhai tự tay đeo kính sát tròng cho Thủy Tinh.

Khi Vu Nhai thu tay về nhìn lại Thủy Tinh, hắn chết trân, ngơ ngác nhìn nàng. Đẹp, thật là đẹp quá, thì ra khi đôi mắt Thủy Tinh bình thường sẽ đẹp như vậy. Thủy Tinh như đóa sen chớm nở, đôi mắt tôn lên làn da không còn đẹp bệnh hoạn mà tràn ngập sức sống thanh xuân.

Có lẽ vì ngại ngùng, bộ dạng rụt rè của Thủy Tinh làm bất cứ nam nhân nào đều không kiềm được muốn che chở.

Quả nhiên Thủy Tinh xấu hổ cúi đầu hỏi:

- Sao . . . Như thế nào??

Vu Nhai tỉnh táo lại nói:

- Ta cảm thấy đeo băng vải lên tốt hơn.

- Tại sao?

Thủy Tinh ngạc nhiên tròn xoe mắt khiến Vu Nhai sắp hóa thú.

Vu Nhai cười lưu manh:

- Tất nhiên là vì nàng quá đẹp, nàng như vậy mê nam nữ gia trẻ chết mệt thì ta biết làm sao?

Mắt Vu Nhai không rời khỏi mặt Thủy Tinh, hắn nhìn nàng chằm chằm, rất muốn hôn lên đôi mắt.

Tâm tình Thủy Tinh thả lỏng, nũng nịu mắng:

- Ba hoa!

Thủy Tinh không chịu nổi ánh mắt nóng cháy của Vu Nhai.

Vu Nhai mặc kệ Thủy Tinh có chịu nổi hay không, nửa người dưới rục rịch chiếm hết lý trí của hắn. Vu Nhai cúi đầu xuống. Thủy Tinh xấu hổ bản năng khép mắt, nhưng đuôi mắt nàng liếc hướng bóng người đứng bên cạnh thì vội vã đẩy Vu Nhai ra.

Thủy Tinh nũng nịu nói:

- Ngươi làm gì vậy? Dạ Tình còn ở đây.

Dạ Tình vốn biết điều đi ra ai ngờ Thủy Tinh liếc mắt thấy nàng, không biết nên làm sao. Dạ Tình muốn ghen tỵ nhưng không làm được, mọi người đều biết chuyện mắt của Thủy Tinh.

- A! Sợ gì? Dạ Tình không phải người ngoài, đều là lão bà của ta, tương lai sẽ đắp mền ngủ chung.

Vu Nhai hơi lúng túng, nhưng lúc này hắn có điểm nam nhân cứng rắn, kéo Dạ Tình lại, da mặt dày và vô sỉ cãi chày cãi cối. Vu Nhai còn há miệng rồng hôn lên mặt mỗi người, cảm giác trái ôm phải ấp là đây.

Thủy Tinh, Dạ Tình cùng đẩy con dê ghê tởm ra:

- Ai da, bẩn quá đi! Cái gì đắp chung mền, ai thèm với ngươi?

Nhưng hai nàng không đẩy được, tiểu tử này giờ như lưu manh đi kỹ viện, rất ác ôn làm Thủy Tinh, Dạ Tình muốn bóp nát 'chú em' kia. Hai nàng có ăn ý thật sự vươn tay bóp.

- Ui cha, đau đau đau, mưu sát chồng!

Thủy Tinh, Dạ Tình cùng quát to:

- Chưa chịu buông tay?

Vu Nhai cứng cổ:

- Không buông, có chết cũng không buông!

Dạ Tình, Thủy Tinh thì rất cảm động, bất giác tay thả lỏng. Ngươi mà mềm là hắn cứng, sàm sỡ sờ mó. Tại sao cái tên này hay thích biến không khí cảm động thành thứ khác?

Dạ Tình, Thủy Tinh liếc nhau, thầm nghĩ:

- Nhưng rất vui đúng không?

Dạ Tình, Thủy Tinh sẽ không biểu hiện ra ngoài, hai nữ nhân lại bóp 'chú em'. Trong sân vang lên các loại thanh âm, ba người đều quên sân nhỏ không kín.

Mấy nam nữ chạy ra từ chỗ Vu Nhai hấp tấp vào sân, hai bên ngây người. Thiếu nữ dẫn đầu nhóm chạy vào sân mặt đỏ lên.

Vu Nhai chớp mắt hỏi:

- Liễu Mị Nhi, sao nàng ở đây?

Vu Nhai rất ngạc nhiên.

Liễu Mị Nhi tức điên:

- Họ Vu, đồ khốn kiếp, khốn nạn, đáng chết, ngươi đi chết đi!

Liễu Mị Nhi chửi Vu Nhai xong quay người đi, không muốn thấy tiểu tử này.

Vu Nhai choáng váng, chẳng lẽ hắn từng làm chuyện gì quá đáng với nàng? Tại sao Liễu Mị Nhi ở đây?

- Thì ra ngươi là Vu đại sư, ngươi giỏi lắm, hừ!

- Vu đại sư đúng là lợi hại, rất bận rộn.

- Chúng ta đi, ở lại đây đúng là lãng phí thời gian!

Mấy nam nữ đi theo Liễu Mị Nhi lạnh lùng châm chọc, xoay người đuổi theo Liễu Mị Nhi. Trong nhóm có nam có nữ, không phải ghen tỵ Vu Nhai mà thật sự tức giận.

- Có chuyện gì?

Vu Nhai choáng váng, chẳng lẽ hắn làm chuyện gì chọc người oán trời giận? Chuyện quái quỷ gì đây?

sát khí thật mãnh liệt, còn rất gần, hình như bắn ra từ hai bên người. Hai bên là . . .

Vu Nhai liếc sang trái phải đối diện hai ánh mắt đầy sát khí, hắn ngây người, chợt nhớ lời Liễu Mị Nhi vừa nói.

Vu Nhai hét lên:

- Cha nó, ta và nàng kia tuyệt đối trong sáng! Không hề làm chuyện gì quá trớn! Cùng lắm là đánh mông của nàng ấy . . . Á!

- Liễu Mị Nhi, nàng đứng lại đó, hãy mau giải thích rõ. Tổ cha nó, nếu tối nay lão tử không được ngủ trên giường nhất định sẽ ngủ nàng . . . Á không, ta không hề nói gì!

Càng nói càng sai, Vu Nhai không dám la ó nữa, kéo hai nữ nhân đầy sát khí chạy theo nhóm Liễu Mị Nhi.

Liễu Mị Nhi bị Vu Nhai đuổi theo, trào phúng nói:

- Như thế nào? Chẳng phải Vu thành chủ rất bận rộn sao? Bận đến nỗi không có thời gian tiếp kiến chúng ta, ngươi bận thật, trái ôm phải ấp.

Liễu Mị Nhi bị chọc tức chết, tiểu tử này nói bận rộn, bỏ lơ mấy phù văn sư.

Nếu tiểu tử này bận thật thì thôi, kết quả là hắn tâm tình tán tỉnh. Đường đường là phù văn sư lại bị Vu Nhai bỏ sang một bên chỉ vì hai nữ nhân, ai đều thấy tức giận. Càng đừng nói Vu Nhai từng đắc tội Liễu Mị Nhi, hắn đánh mông nàng. Sau khi thánh hội Huyền Thần điện kết thúc, Liễu Mị Nhi định dịu dàng với Vu Nhai một chút lại bị hắn xem như mãnh thú hồng hoang. Trong di tích ma pháp viễn cổ, tên khốn này hóa trang thành A Kích giao lưu với nàng, lừa gạt nàng khốn khổ, chết tiệt.

Lần này Huyền Binh Đại Đế phái Liễu Mị Nhi đến học long văn với Vu Nhai, tưởng đâu hắn đã chết báo hại nàng đau buồn mấy đêm. Sau đó Vu Nhai trở về, ngày hôm qua Liễu Mị Nhi rất vui, nhưng đến hôm nay cầu kiến thì nàng không vui nữa.

Liễu Mị Nhi trông thấy Vu Nhai trái ôm phải ấp, trừ hận ra còn có cảm giác kỳ lạ với hắn mà lúc trước Tam công chúa nhắc nhở nàng.

Vu Nhai ngơ ngác nói:

- Tiếp kiến? Chúng ta là bằng hữu, tiếp kiến gì? Nàng trực tiếp tìm ta là được, mà sao nàng ở đây? Đến Dao Quang thành bao giờ?

Trán Liễu Mị Nhi nổi gân xanh:

- Chẳng lẽ ngươi không chú ý thấy ngày hôm qua trên người binh sĩ của ngươi đều khắc phù văn chiến đấu?

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Không . . . Không có.

- Chúng ta đi!

Liễu Mị Nhi tức xì khói, những người khác cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.