Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1511: Chương 1511: Cấp Thần Vương




- Ngươi là ai?

Hắc Nguyệt Thần Vương không tiếp tục để ý tới lão nữ vương tinh linh nữa, mà nhìn chằm chằm vào Vu Nhai hỏi. Lấy lực lượng của hắn làm sao có thể nhìn không ra được biến hóa phát sinh ở trên người Vu Nhai. Đồng thời hắn cũng cảm giác được sau loại biến hóa này chính là sự uy hiếp.

Đúng vậy, không ngờ hắn cảm giác bị uy hiếp. Chỉ có điều sau khi Vu Nhai bị phụ thể, mới có thể khiến hắn cảm giác bị uy hiếp. Vậy người phụ thể Vu Nhai rốt cuộc là ai?

- Ngươi không tư cách biết.

Trong miệng Vu Nhai phát ra giọng nói của Vu Thuấn, trầm thấp lại uy nghiêm. Năm đó hắn trấn thủ Thí Thần Ma Cung, khiến dân Cổ Duệ không dám bước vào nửa bước, thậm chí chỉ có thể vòng qua hắn chém giết đại đế Cổ Ma lúc đó, có thể thấy được trước đây hắn là tồn tại thế nào.

Năm đó, Thần Vương quả thực không khiến hắn để vào mắt.

Đáng tiếc, tuy rằng thực lực của hắn khủng khiếp nhưng một cây chẳng chống vững nhà. Cuối cùng Cổ Ma tộc vẫn bị thua. Từ trên điểm này cũng có thể thấy được tới, trước đây đại lục Thần Huyền không chỉ có một vị cấp bậc Thần Hoàng. Mà bây giờ, nếu có người nói chỉ có vị Thần Hoàng của dân Cổ Duệ mới là vị duy nhất đạt được cấp bậc Thần Hoàng trên đại lục. Đây tuyệt đối là trò đùa cực lớn, không có người nào tin tưởng.

Bất kể thế nào, số lượng Thần Hoàng rất hiếm, chắc chỉ đếm được trên hai tay.

- Phụ thể, đại đế Cổ Ma. . . A, nói vậy ngươi chính là Vu Thuấn Cổ Ma đại đế cuối cùng không được thừa nhận? Trước đây bị buộc vào đường cùng, thậm chí tông táng toàn bộ Cổ Ma tộc theo người. Không ngờ lại dám nói Thần Vương tộc của ta không có tư cách biết. Nực cười.

Lúc này Thanh Mộc Thần Vương cũng tiến vài bước, đi tới trước mặt Vu Nhai, cười lạnh nói ra sự tích về Vu Thuấn.

- Chí ít dân Cổ Duệ các ngươi không giết chết được ta. Nhưng thật ra trên tay ta dính không ít máu Thần Vương các ngươi.

Vu Thuấn nói.

- Đại đế Cổ Ma cuối cùng. Hóa ra là ngươi. Thật không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống. Ngươi bây giờ hẳn chỉ còn lại có một đạo tàn hồn thôi đúng không? Từng dính máu của Thần Vương Cổ Duệ chúng ta sao? Ha ha, vậy thì đã tính là gì. Nếu như ngươi vẫn là ngươi năm đó, chúng ta sẽ lập tức rút đi. Nhưng ngươi hiện tại chẳng qua chỉ là một đạo tàn hồn nho nhỏ mà thôi. Hôm nay ta sẽ chém chết ngươi. . . Đại quản sự, nói vậy ngươi đối với tàn hồn Thần Hoàng này, hẳn là cảm thấy hứng thú chứ?

Sau khi Hắc Nguyệt Thần Vương nghe Thanh Mộc Thần Vương nói vậy, cũng muốn bắt vị đại đế cuối cùng của Cổ Ma tộc. Ngược lại cũng là thừa nhận thực lực của hắn trước đây. Nhưng trong lòng không có khả năng kính sợ gì. Hắn cũng sẽ không quá kinh ngạc. Dù sao cũng là người chết.

- Đương nhiên, cảm ơn Thần Vương ban ân.

Đại quản sự Hắc Nguyệt nhanh chóng kêu lên.

- Bách tộc, nếu như đạo tàn hồn này chính là chỗ dựa của các ngươi, vậy các ngươi có thể đi chết đi.

Hắc Nguyệt Thần Vương không tin hắn đường đường là tồn tại có lực lượng gần với Thần Hoàng lại thất bại trong tay một đạo tàn hồn. Ngươi nói uy áp của Vu Thuấn sao? Quả thực rất khủng khiếp. Nhưng điều đó không đại biểu cho bất kỳ điều gì khác. Hắn chẳng qua ỷ vào lực lượng đã từng là Thần Hoàng cấp phát ra mà thôi, không đáng để lo ngại.

- Thí Thần, kẻ địch nhất định đang suy nghĩ hiện tại ta không đại biểu cho bất kỳ điều gì. Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?

- Oong. . . Giết!

Thí Thần Ma Nhận nhận thể phát ra chấn động đầy hưng phấn. Nhận linh còn khe khẽ hô giết. Hắn thật sự rất hưng phấn. Không ngờ cách hơn vạn năm, hắn lại sóng vai cùng Vu Thuấn chiến đấu. Cảm giác thật tuyệt vời. Hiện tại hắn rất muốn giết người, hiện tại hắn thực sự khát máu. . .

Thí Thần Ma Nhận biết, một trận chiến này, chỉ sợ là lần cuối cùng hắn cùng với Vu Thuấn sóng vai chiến đấu với nhau.

Bất kể thế nào, nhất định phải thắng. Không chỉ thắng, còn phải thắng một cách đặc sắc, thắng rực rỡ. Hắn đã không còn là hắn của vạn năm trước kia. Trên lưỡi dao của hắn có khắc phù văn Huyền Binh Điển. Hắn còn khắc phục được ngướng ngại cắn nuốt Thí Thần Ma Nhận trong lòng. So với vạn năm trước, hắn đâu chỉ mạnh mẽ gấp mười lần. Thí Thần Ma Nhận biết, năm đó lực lượng của hắn còn chưa đủ, làm liên lụy tới Thần Hoàng Cực Vu Thuấn.

- Ha ha ha, được, vậy giết. . . Tà Nhận Thất Trảm.

Vu Thuấn cười ha ha. Đó là tiếng cười bị đè nén hơn vạn năm. Đó là tiếng cười lớn khi gánh vác trên lưng theo gánh nặng Cổ Ma diệt tộc. Hắn cần phóng ra. Hắn cần chiến đấu. Hắn càng phải chém giết dân Cổ Duệ. Nếu như không phải vì vậy, Cổ Ma tộc bọn họ cũng sẽ không bị diệt tộc!

Cự Nhận màu đen trực tiếp xé rách không gian. Không trung bị nghiền nát giống như thủy tinh, trực tiếp lao đến trước mặt Hắc Nguyệt Thần Vương.

Thất Trảm Tương Liên. . .

- Hắc Nguyệt Đoạn Không. . .

Hắc Nguyệt Thần Vương hiển nhiên cũng bị chấn động trước lực lượng nho nhỏ của Vu Thuấn. Mặc dù chỉ là tàn hồn, nhưng hắn cũng biết lực lượng của Vu Thuấn không có khả năng chỉ là Thần Tướng cấp. Dù vậy hắn cũng không cảm thấy có gì phải khẩn trương. Loan nguyệt thoáng mở trực tiếp cắt Thất Trảm này!

- Nghịch, Tà Nhận Thất Trảm.

Vu Thuấn cười nhạt một tiếng. Nghịch Tà Nhận Thất Trảm lần thứ hai chém ra. Vẫn là Thất Trảm Tương Liên, nhưng lực công kích nghịch tà nhận. Đặc biệt thời điểm đạt được trảm thứ bảy lại gấp trảm thứ nhất 64 lần. Mà lực lượng cấp bậc Thần Vương phát huy ra, đó là cảm giác thế nào?

Đánh giá lại, tàn hồn Vu Thuấn tính là Thần Vương cấp!

Trên thực tế, trên các phương diện lĩnh ngộ hắn vẫn là Thần Hoàng. Chỉ có điều, thân thể Vu Nhai thật sự khó có thể tiếp nhận được lực lượng khủng bố của Thần Hoàng. Thậm chí chỉ có huyền khí Thánh Binh Sư cho hắn sử dụng, đồng thời, tàn hồn của hắn cũng rất khó phát huy ra lực lượng Thần Hoàng.

Nói cách khác, hắn chỉ là một người có lĩnh ngộ Thần Hoàng, lại chỉ có thể phát huy ra lực lượng cấp Thần Vương mà thôi.

Đúng vậy. Mọi người cảm giác chính là như vậy. Cũng không cảm giác được áp lực của Kinh Thiên Nhất Kiếm phía trên. Chỉ có từng mảnh nhỏ không gian khủng khiếp và không gian lưu chuyển loạn trong sự chấn động. Nhận quang màu đen trực tiếp xé nát không gian, giống như có người dùng bút lông dính mực, sau đó nặng nề vạch vài cái ở trên một bức tranh tuyệt mỹ. Loại cảm giác này, lúc trước Tà Nhận Thất Trảm có, nhưng không mãnh liệt như vậy, cũng không ảnh hưởng tới xung quanh.

Nhưng bây giờ, các Thần Tướng cấp xung quanh đều kích động muốn rời khỏi đó. Bọn họ sợ sẽ bị lực lượng không gian xé thành mảnh nhỏ.

Ầm. . .

Hắc Nguyệt Thần Vương vốn còn tưởng rằng là Thất Trảm lúc trước. Nhưng khi phát hiện ra sự khủng khiếp của Nghịch Thất Trảm, hắn muôn phản ứng đã không kịp nữa, chỉ có thể sử dụng thần lực của bản mạng tạo thành một tấm lá chắn với hình mặt trăng, đỡ một đòn khủng bố này.

Ngay sau đó, dãy núi cao phía sau Hắc Nguyệt Thần Vương thoáng cái đã điên cuồng bị phá ra. Hắc quang đi qua, hơn mười ngọn núi ầm ầm đổ nát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.