Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1726: Chương 1726: Chỉ một kiếm




Có vài người đã từng nghiên cứu qua lịch sử Độc Cô gia kinh ngạc kêu lên, nhưng lập tức lại rất nghi ngờ.

- Kiếm ý, bên trong tràn ngập kiếm ý nồng đậm. Ta... ta cảm giác mình sắp đột phá.

Vừa vặn, ở chỗ này có người trẻ tuổi thiên phú rất mạnh thì thào tự nói, sau đó liều lĩnh ngồi xuống. Kiếm ý trên người bắt đầu khởi động, mang theo vài phần tương tự với loại kiếm ý từ mấy chữ lớn kia.

- Kiếm ý, là kiếm ý. Vu Nhai bảo chúng ta quan sát kiếm ý của hắn. Nhưng vì sao lại viết là Kiếm Thần Độc Cô Nguyên Đạo?

Càng lúc càng có nhiều người tới xem. Mỗi người đều cảm thấy khó hiểu. Nhưng bọn họ đều biết Vu Nhai vẽ xuống chính là kiếm ý Thần cấp. Dường như hắn muốn chỉ điểm cho những người trẻ tuổi của Độc Cô gia, thậm chí là những người của thế hệ trước còn chưa thành thần. Nhưng không có ai biết vì sao hắn lại muốn viết Kiếm Thần Độc Cô Nguyên Đạo, tại sao muốn dùng kiếm ý trước mắt chỉ điểm cho người Độc Cô gia. Mỗi người không nghĩ ra.

...

- Đại ca ca Vu Nhai...

Vu Nhai không quan tâm tới suy nghĩ của bọn họ. Hắn đi tới hùng quan kiếm hoàn thứ tám, sau đó chuyển hướng đi tới sơn trang Thiên Tội. Lúc này sơn trang Thiên Tội đã không còn giống với lúc Độc Cô Cửu Lan dẫn theo hai hài tử nghe những lời nói tệ hại của vệ binh kia nữa. Bởi vì Thí Thần Quân từ phía dưới Thiên Tội Uyên đi ra, đột nhiên xông ra khỏi sơn trang Thiên Tội. Các vệ binh đều bị bọn họ đánh ngã.

Những lời Vu Nhai nói với tiểu thư Ân Đại trước đó, bọn họ đều nghe được rõ ràng. Thoáng cái nhiệt huyết bắt đầu sôi trào. Sau đó bọn họ kích động. Cho tới bây giờ bọn họ còn chưa hết kích động. Bọn họ rất muốn chiến đấu.

- Các ngươi đều không sao chứ?

Vu Nhai hỏi.

- Chúng ta không có việc gì. Đại ca ca Vu Nhai, chúng ta cũng muốn cùng đại ca ca chiến đấu. Đại ca ca không chỉ có một mình!

Tiểu Loan thay mọi người nói ra lời bọn họ muốn nói. Nàng cũng chớp chớp đôi mắt to, đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Không chỉ là nàng, tất cả mọi người đều nhìn Vu Nhai.

- Ta đương nhiên biết ta không chỉ có một mình. Sau lưng ta còn có vô số người. Nhưng trận chiến đấu trước mắt này, các ngươi không thể tham dự. Các ngươi quay về sơn trang Thiên Tội đi. Cứ chờ tin tức tốt của ta.

Vu Nhai nhìn bọn họ nói. Nhìn khí thế của đội Thí Thần Quân này, Vu Nhai biết trong khoảng thời gian qua bọn họ không lười biếng. Nhưng dù vậy, trong chiến đấu trước mắt, bọn họ thật sự không thể tham dự. Vu Nhai biết mình có hậu trường lớn là Lạc Thiên Kiếm Linh. Hắn sẽ không có việc gì. Nhưng nếu như Thí Thần Quân xông ra, đó chính là cuộc chiến đấu vô vị.

- Nhớ những lời ta đã từng nói với các ngươi... Trở về đi, ta đi đây.

Vu Nhai chỉ nhìn bọn họ vài lần, nói vài câu sau đó bảo Tiểu Thúy bay vọt ra ngoài. Hắn không thể lưu lại. Mặc dù những lời mình nói trước đó khiến rất nhiều người trẻ tuổi Độc Cô gia đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Nhưng trong gia tộc nào không có mấy người bại hoại. Nếu như đám người Độc Cô Cửu Lan bị những kẻ đó cố tình nhớ tới, vậy sẽ không xong. Vẫn không nên tiếp xúc nhiều với bọn họ thì tốt hơn.

- Đại ca ca, chúng ta vĩnh viễn tin tưởng đại ca ca...

Tiểu Loan vẫy tay nói.

Đúng vậy. Vu Nhai đã từng nói phải tin tưởng hắn vô điều kiện. Hiện tại vẫn phải tin tưởng. Nhưng trong lòng Độc Cô Cửu Lan có chút không quá thoải mái. Bao giờ cũng bảo người khác tin tưởng, bao giờ cũng tự mình đi gánh vác. Đây tính là chuyện gì? Nhưng mình vẫn quá yếu. Hắn đối với mình hình như vẫn là dáng vẻ đó. Khoảng cách càng ngày càng xa sao? Không, chỉ cần dẫn theo hai hài tử, khoảng cách này sẽ không xa nữa.

Độc Cô Cửu Lan nghĩ đến mình lại tự khinh bỉ mình. Không ngờ mình lại buồn nôn như vậy, phải nhờ tới hai hài tử.

- Trở về đi. Chúng ta không thể kéo chân Vu Nhai được.

Độc Cô Cửu Lan cuối cùng vẫn khẽ nói một câu. Ôi, Thí Thần Quân đầy nhiệt huyết của Độc Cô gia vẫn không cách nào xuất chiến. Về phần chuyện đánh vệ binh, cũng không tính là chuyện gì. Chỉ cần Vu Nhai không có việc gì, vậy chuyện gì cũng không sao. Vu Nhai có việc, bọn họ không đánh vệ binh cũng có chuyện.

- Vu Nhai, ta thừa nhận ngươi xem như là một người đạt tiêu chuẩn của Độc Cô gia. Trừ ngươi ra vẫn không có người nào muốn đổi lại họ Độc Cô... Ta cũng bội phục dũng khí của ngươi. Nhưng lão gia chủ có lệnh, nhất định phải bắt ngươi. Hiện tại ta đành phải ỷ lớn hiếp nhỏ.

Hùng quan kiếm hoàn thứ tám, cuối cùng có trưởng lão cấp Thần Tướng xuất hiện, chữ lót là thanh. Trước đây phần lớn thời gian hắn đều bế quan. Nhưng bởi vì chuyện dân Cổ Duệ, hắn bị thỉnh cầu xuất quan, cũng tham dự vào trận chiến tỉnh Côn vực. Nếu đã xuất quan, vậy không nhất thiết phải trở về. Vừa vặn hắn ở khu vực kiếm hoàn thứ tám, đi ra ngăn cản Vu Nhai.

- Lệnh gia chủ khó làm trái được. Lão tiền bối ra tay đi.

Vu Nhai gật đầu. Đối với vị trưởng lão cấp Thần Tướng này, hắn vẫn rất có thiện cảm. Nhưng thiện cảm thì thiện cảm, chiến đấu vẫn phải tiếp tục.

- Keng...

Kiếm quang đan xen. Trong nháy mắt này, thời không dường như bị dừng lại. Tất cả nhìn chăm chú vào ở cuộc chiến. Chợt có người mắt tinh phát hiện trên mặt trưởng lão Thần Binh Sư cấp tướng hiện lên nụ cười khổ. Sau đó nghe hắn thở ra một hơi thật dài:

- Ta thua. Ha ha, quả nhiên không hổ danh là Vu Nhai đại đế trong truyền thuyết. Lão gia chủ chắc là nhầm.

- Cái gì, Thanh Khê trưởng lão thua? Chỉ một kiếm sao?

- Không thể như vậy được. Nói đùa, nhường sao?

- Không giống lắm. Thanh Khê trưởng lão có tiếng là cổ hủ và nghiêm túc. Nếu như không phải thật sự thua chắc chắn sẽ không chịu thua.

Từng đôi mắt xung quanh đó đều đang chớp động, quay vòng. Không phải bọn họ choáng đầu, mà bị cảnh tượng trước mắt làm mê đi. Tuy rằng Vu Nhai trong truyền thuyết rất đáng sợ, dám chiến đấu với Thần vương, nhưng không có khả năng một chiêu đã đối phó được Thanh Khê trưởng lão.

- Đa tạ vị trưởng lão này.

Vu Nhai chắp tay nói.

Thanh Khê trưởng lão cứ cười khổ bay vào bên trong khu vực kiếm hoàn thứ tám, biến mất trong đám người và các công trình kiến trúc.

Không biết từ lúc nào, trong tay Vu Nhai đã đổi thành thân kiếm màu lửa đỏ. Hắn không rời khỏi đó, mà tạm dừng lại trên không trung một lát, sau đó mới không nhịn được nói:

- Các vị tiền bối còn muốn ở xung quanh quan sát bao lâu nữa? Từ khi ta bắt đầu vào thành, các ngươi đã ẩn núp không dám ra? Còn mệnh lệnh của vị lão gia chủ kia? Chẳng lẽ lại ra lệnh cho các ngươi đường đường là Kiếm Thần của Độc Cô gia đứng ở một bên nhìn trộm ta, quan sát thực lực của ta? Sau đó chờ ta tiến sâu hơn, hoặc gặp phải nhiều cao thủ bao vây tấn công, mới đồng loạt xông ra giết ta sao?

- Cái gì? Xung quanh vẫn có trưởng lão Thần Binh Sư sao? Bọn họ ở một bên nhìn trộm sao?

- Không thể nào đâu. Người của Độc Cô gia làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được? Không phải nên đi ra, đồng thời trực tiếp bắt lấy hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.