Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1477: Chương 1477: Chỗ lánh nạn của Cổ Ma tộc (hạ).




- Đừng nói là đế ấn che giấu bí mật lớn thế này, chỉ tính chuyện nó là tượng trưng cho Cổ Ma tộc, ta không thể để nó tan vỡ. Sau khi biết mình không thể sửa lại đế ấn, ta nghĩ ra nhiều cách phong ấn nó lâu dài.

- Khi ta gần chết thì tìm ra một cách, khiến đế ấn tạm thời có ý thức của mình. Dùng ý thức này khống chế nguyên không gian rồi để ý thức đó nhận phong ấn, thế là phong ấn sẽ không biến mất theo thời gian. Ta trở thành ý thức tạm thời của Cổ Ma đế ấn.

Vu Thuấn liếc Thí Thần Ma Nhẫn, nói:

- A, Thí Thần không biết chuyện này. Vì ta sợ Thí Thần sẽ vào theo mình, ta không chắc cách nghĩ của mình có thành công hay không. Hơn hết ta hy vọng Thí Thần sẽ có chủ nhân mới.

Vu Nhai hỏi:

- Kết quả tiền bối thành công?

- Đúng vậy, ta thành công sống đến hiện tại. Ta đặt ra điều kiện giải phong đế ấn, đó là khi xuất hiện người dung hợp tinh huyết của ta, được bách tộc ủng hộ thì Cổ Ma đế ấn sẽ được giải, ta sẽ tặng cho người đó món quà cuối cùng.

Vu Thuấn nói đến đây liếc hướng Vu Nhai như đang nói người giải phong đó chính là ngươi.

- Bài toán khó của Cổ Ma tộc được giải một cách dễ dàng, số phận đã định ngươi là truyền nhân Cổ Ma tộc. Có vẻ đế ấn không phải vật mạnh nhất.

Vu Nhai đã hiểu tại sao Vu Thuấn đột nhiên xuất hiện, thì ra gã đặt điều kiện như vậy.

Vu Thuấn tiếp tục cảm thán cơ thể Vu Nhai có thể hấp thu Cổ Ma đế ấn chứng minh đế ấn không lợi hại bằng.

Vu Nhai trả lời:

- Vu Thuấn tiền bối, bây giờ ta chưa giải bài toán khó Cổ Ma đế ấn, cũng chỉ phong ấn nó trong người chứ không thu phục. Tạm thời Cổ Ma đế ấn không nghe ta điều khiển, ta và thứ kia còn cần tiếp tục trưởng thành, không biết cuối cùng sẽ ra sao. Nếu ta đoán đúng thì Cổ Ma đế ấn lúc ở đỉnh cao có sức mạnh ngang ngửa với mảnh đất bí ẩn.

Vu Nhai nghe Vu Thuấn nói chợt nghĩ đến Cổ Ma tộc. Có lẽ Cổ Ma tộc cũng là hậu duệ của thần, dân bản xứ trong Lục Thiên thần ấn. Chỉ vì không gian tan vỡ nên Cổ Ma tộc buộc phải dọn đến Thần Huyền đại lục.

Khiến người cảm thán là Cổ Ma tộc không hay biết chuyện này, thời đại thần chi nguyên giới rốt cuộc là thời đại như thế nào?

Vu Thuấn kinh ngạc hỏi:

- A? Vẫn chỉ là phong ấn? Cổ Ma đế ấn ngang ngửa với mảnh đất bí ẩn?

Vu Thuấn chợt nhớ lúc nãy giao lưu cùng Thí Thần Ma Nhẫn có nghe nó nhắc đến thần chi nguyên giới. Vu Thuấn gật gù, gã hiểu rõ nhiều điều, càng biết nhiều hơn về Thần Huyền đại lục, Cổ Duệ chi dân.

- Đúng vậy! Chỉ là phong ấn, nhưng ta nghĩ thực lực của ta tăng mạnh thì chắc chắn sẽ điều khiển được Cổ Ma đế ấn.

Vu Thuấn gật đầu, nói:

- Ta tin, ngươi ưu tú, có vận may hơn ta.

Vu Thuấn không dây dưa vấn đề Cổ Ma đế ấn nữa, kết hợp lời kể của Thí Thần Ma Nhẫn, cộng với gã đã hiểu sơ nên dễ dàng rõ ràng vụ việc. Vu Thuấn không muốn nói nhiều cho đám người bách tộc nghe rồi đồn bậy.

Nếu muốn thảo luận thì Vu Thuấn có thể nói riêng với Vu Nhai sau.

Vu Nhai tạm thời không nói tên thật của Cổ Ma đế ấn là Lục Thiên thần ấn, hắn định chờ sau này nói riêng với Vu Thuấn.

Vu Nhai hỏi:

- Vu Thuấn tiền bối, giờ Cổ Ma đế ấn bị phong ấn trong người ta, vậy thân thể của tiền bối ra sao?

Vu Thuấn cười chỉ vào Thí Thần Ma Nhẫn, nói:

- Ta? Ha ha, ta còn có Thí Thần. Ta tạm thời ở trong tiểu thế giới binh linh của Thí Thần là được, ta cũng không biết mình còn có thể . . . Thôi không nói, giờ lo chuyện của ngươi trước đi. Nay ngươi đã là Cổ Ma đại đế, cộng với tình huống hiện giờ, ta nghĩ lo chuẩn bị chặn đợt công kích thứ nhất của Cổ Duệ chi dân rồi tính tiếp.

Vu Thuấn nhắc Vu Nhai là Cổ Ma đại đế, nên tập trung vào chiến tranh sinh tử tồn vong. Truyền thừa đã kết thúc, Vu Thuấn không định làm lãng phí thời gian của Vu Nhai.

Vu Nhai gật gù, quay sang nhìn đám người xung quanh. Mọi người nhìn Vu Nhai chằm chằm. Khi Vu Nhai nhận Cổ Ma đế ấn, đối thoại với Vu Thuấn, bọn họ nghe ù ù cạc cạc, không hiểu hai đời Cổ Ma đại đế cách biệt hơn vạn năm nói đề tài gì. Có một điều đám người hiểu là có vẻ Vu Nhai lợi hại hơn Cổ Ma đại đế viễn cổ Vu Thuấn.

Ít nhất Vu Nhai gỏi hơn về mặt thiên phú, dường như trong người hắn ẩn giấu pháp bảo nghịch thiên gì đó.

Hiện giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, đúng như Vu Thuấn nói, sắp sửa chiến đấu. Ánh mắt bọn họ nhìn Vu Nhai đã khác với trước, bởi vì danh chính ngôn thuận nên mọi người càng tin tưởng hắn hơn.

Chính vì người bách tộc yên lòng, thề sống chết khiến Vu Nhai cảm nhận được điều gì.

Lúc trước Vu Thuấn phát ra khí thế vương giả bỗng chốc toát ra khỏi người Vu Nhai. Bất giác Vu Nhai thành tựu thánh đạo thứ hai mươi ba, là thánh đạo đặc biệt, bá khí thánh đạo nhưng khác với cự long thánh đạo, nó thuộc về vương giả.

Mọi người cảm nhận được Vu Nhai khác biệt.

Khí thế từ người Vu Nhai trở nên xa xôi nhưng càng thân thiết hơn, khiến người ỷ lại, càng hấp dẫn. Sức hấp dẫn không phải với nữ nhân mà khiến người đoàn kết theo bên hắn.

Vu Nhai nhìn quét một vòng sau đó hỏi Vu Thuấn:

- Vu Thuấn tiền bối, lúc trước người có nói gần đây có sân nhà nào trợ giúp chúng ta đối kháng với cao thủ Cổ Duệ?

Mọi người cùng nhìn Vu Thuấn, bọn họ suýt quên chuyện quan trọng này.

Vu Thuấn gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Lúc trước Cổ Ma tộc ta quân alam thiên hạ tất nhiên xây dựng nhiều sân cường đại. Ta nhớ bên này có một chỗ dùng để tử tôn hoàng tộc lánh nạn, lúc trước Cổ Duệ chi dân đến quá nhanh, quá mãnh liệt nên hoàng tộc không có thời gian rút lui, chưa từng dùng chỗ này.

Mắt mọi người lóe tia sáng. Nơi hoàng tộc lánh nạn chắc chắn phòng ngự được cường giả thần giai, sân đó mạnh đến mức nào?

Mọi người hưng phấn. Vu Nhai đúng là siêu may mắn, bách tộc có hy vọng.

Một Ải Nhân tộc đầu gỗ nghi hoặc hỏi:

- Nếu có tuyệt địa cường đại như vậy lại ở gần đây thì tại sao chúng ta không phát hiện ra?

Sư nhân thần giai khinh bỉ liếc Ải Nhân tộc đặt câu hỏi:

- Ngớ ngẩn, thời gian lâu như vậy tất nhiên phủ bụi dưới lòng đất.

Chỉ số thông minh của Ải Nhân tộc còn kém hơn Thú Nhân tộc.

Sư nhân thần giai hành lễ, hỏi Vu Thuấn:

- Không biết nơi Vu Thuấn đại đế nói là ở đâu?

Vu Thuấn chỉ một hướng, nói:

- Ta cảm giác được hơi thở chỗ lánh nạn đó, là hướng kia. Với tốc độ thánh giai đi gần nửa canh giờ là tới nơi.

Mắt lão nữ vương Tinh Linh lóa tia sáng nói:

- Hướng kia? Gần nửa canh giờ? Đó chẳng phải là địa bàn của Thú Đằng tộc sao?

Vu Nhai cảm thấy hắn rất có duyên với Thú Đằng tộc, hớn hở ra lệnh ngay:

- Thú Đằng tộc sao? Hì hì, xuất phát!

Thời gian rất gấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.