Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1506: Chương 1506: Cổ Ma Trận




Nếu như Hắc Nguyệt Thần Vương đã mở miệng, vậy bọn họ cũng sẽ không tiếp tục chờ nữa. Thân ảnh điên cuồng chớp hiện, trực tiếp xông về phía Thú Đằng Vương Thành.

Không ai nhìn về phía Vu Nhai. Nếu Hắc Nguyệt Thần Vương đã nói, vậy bọn họ cũng sẽ không động thủ với Vu Nhai.

- Đại quản sự, ngã ở chỗ nào thì đứng lên từ chỗ đó.

Hắc Nguyệt Thần Vương lại nói.

- Vâng. Sẽ không lại để cho ngài thất vọng nữa.

Đại quản sự Hắc Nguyệt cuối cùng đã có cơ hội mở miệng. Hắn cười âm hiểm. Ý của Hắc Nguyệt Thần Vương dĩ nhiên chính là để đại quản sự Hắc Nguyệt đi đối phó Vu Nhai.

Chuyện cũng giống như Hắc Nguyệt Thần Vương chỉ huy vậy. Nhìn thần cấp Cổ Duệ xông tới, thần cấp liên minh bách tộc tất nhiên liền xông ra.

Vừa rồi, Vu Nhai đứng đầu. Hiện tại lại được bảo vệ ở phía sau. Cho dù Vu Nhai nghịch thiên tới mức nào đi nữa, hắn cũng chỉ là Thánh Binh Sư bát đoạn. Ở trước mặt thần cấp quả thực không đủ nhìn.

Nếu quả thật mọi chuyện phát triển giống như Hắc Nguyệt Thần Vương đã an bài, như vậy hai vị Thần Vương căn bản không cần ra tay. Cấp Thần Tướng ra tay là đủ. Quả thực, bọn họ chính là tới chấn áp. Bọn họ cũng không cần phải ra tay.

Tối đa nhiều chính là bảo vệ cho những Thần Tướng cấp khác không đến mức tổn thất. Cho dù là dân Cổ Duệ, Thần Tướng cấp cũng không thể tùy tiện tổn thất. Trước đó bọn họ đã tổn thất sáu Thần Tướng cấp. Đúng vậy, theo hai đại Thần Vương thấy, bắt liên minh bách tộc căn bản không thành vấn đề, chỉ là vấn đề tổn thất nhiều hay ít. Cuộc chiến tranh Bách tộc loạn địa cùng với Côn vực trước đó chênh lệch quá lớn, căn bản không phải cùng một cấp bậc.

Đương nhiên, Thần Vương vẫn phải tới. Đó là bọn họ thể hiện thái độ mãnh liệt đối với một kẻ phản kháng thậm chí đùa bỡn với mình. A, thật ra bọn họ cũng đề phòng nghiệp đoàn Lữ Giả hoặc hai đại đế quốc âm thầm giúp Vu Nhai một tay. Chỉ có điểm đó là cần lo lắng.

Nhưng Vu Nhai sẽ để cho sự an bài của Hắc Nguyệt Thần Vương phát triển sao?

- Hắc Nguyệt Thần Vương, ta đã từng nói ta quen đi con đường của mình.

Vu Nhai chợt mở miệng, sau đó lắc mình một cái không ngờ đã xuất hiện ở phía trước 20 thần cấp của Bách tộc. Các thần cấp Bách tộc khiếp sợ, thân hình dừng lại. Chợt nghe Vu Nhai lại nói:

- Các ngươi đi đối phó với hai Thần Vương. Những kẻ này cứ giao cho ta.

- Cái gì?

- Nghe chưa? Động thủ.

Vu Nhai lại chợt quát, sau đó xông về phía hơn mười thần cấp Cổ Duệ. Hắn căn bản không cho thần cấp Bách tộc có cơ hội để hỏi, cũng quả thực không có thời gian để giải thích quá nhiều. Trước mắt chính là cuộc chiến thần cấp.

- Tin tưởng đại đế, động thủ.

Đan Đạo Hùng là người đầu kiên có phản ứng. Hắn trực tiếp quay người đánh về phía hai đại Thần Vương. Những người khác cũng là thần cấp, phản ứng đặc biệt rất nhanh, theo sát phía sau Đan Đạo Hùng. Nếu Vu Nhai đã nói như vậy, khẳng định có nắm chắc. Giết!

- Tiểu tử này đang muốn chết sao? Thánh Binh Sư bát đoạn đối mặt với mười mấy Thần Tướng cấp Cổ Duệ sao?

Các thần cấp Cổ Duệ đều trợn trừng mắt, không nghĩ ra Vu Nhai muốn làm gì. Lẽ nào hắn nghĩ rằng chúng ta sẽ không giết hắn? Đoán chừng, hắn vẫn thật sự ngây thơ tới mức đáng thương:

- Lưu lại một người. Những người khác giết thần cấp Bách tộc.

- Ta có cho các ngươi đi sao? Cổ Ma Trận lên. . .

Vu Nhai sao có thể để cho bọn họ đi. Tiếng nói vừa dứt, mấy trăm trang Cổ Chỉ thần bí từ trong tay hắn bay ra ngoài, giống như phi tiêu bao vây xung quanh mười mấy thần cấp Cổ Duệ. Trên không trung lập tức có mấy trăm điểm quang ảnh chớp động!

- Thứ gì vậy?

Ở đây ngoại trừ Vu Nhai ra, linh giác của mọi người đều rơi vào mấy trăm điểm quang ảnh này. Không chờ bọn họ kịp phản ứng, trong nháy mắt mấy trăm điểm quang ảnh u ám liên kết với nhau trên không trung tạo thành một sát trận bao vây Vu Nhai và mười mấy thần cấp Cổ Duệ ở bên trong.

- Cổ Ma Trận? Là sát trận Cổ Ma tộc. Giết. Vu Nhai không có việc gì, chúng ta chuyên tâm chiến đấu với Thần Vương.

- Các ngươi. . .

- Đi tìm chết đi!

Đan Đạo Hùng nhìn về phía bên ngày. Khi biết Vu Nhai có phần nắm chắc thành công, cũng không để ý tới chuyện của Vu Nhai nữa. Hắn trực tiếp quát lớn, dẫn theo các thần cấp Bách tộc xông về phía hai Đại Thần Vương.

Cùng lúc đó, trong lòng mọi người đều xuất hiện hi vọng. 20 thần cấp đối phó với hai Đại Thần Vương khẳng định không có vấn đề. Xem ra có hi vọng giành được chiến thắng.

Mà thời điểm bọn họ đang hưng phấn, đại quản sự Hắc Nguyệt vừa rồi còn chuẩn bị đi đối phó với Vu Nhai đã ngăn cản ở phía trước bọn họ, muốn nói chuyện. Đáng tiếc Đan Đạo Hùng một gậy đánh bay hắn. Hắn tính là gì chứ?

- Không sợ tranh đấu. 20 Thần Tướng cấp, cho dù là thêm hai đại đế quốc chiến đấu cũng chỉ đủ để làm nóng người. Đã lâu không có giết người, càng quá lâu không có giết cường giả thần cấp. Thanh Mộc, nhiều lần xem ai giết nhiều hơn.

Hắc Nguyệt Thần Vương lạnh lùng nói. Đối với hành động của Vu Nhai, thật ra hắn có chút bất ngờ. Đúng vậy, chính là bất ngờ vì Vu Nhai có thể buộc bọn họ động thủ, nhưng không hơn.

- So về giết người, ta lại không bằng ngươi. Tuy nhiên vẫn muốn thử một chút.

Thanh Mộc Thần Vương lạnh lùng nói.

Sau đó, hai đại Thần Vương liền trực tiếp động thủ, biến mất ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện ở trong hai mươi thần cấp Bách tộc.

Thần lực của Hắc Nguyệt và thần lực của Thanh Mộc bạo phát trên bầu trời. Lực lượng cấp bậc Thần Vương thật sự hiện ra ở trước mặt Bách tộc.

- A. . .

Một tiếng hét thảm vang lên. Một đạo thân ảnh chớp mắt đã hạ xuống. Đó là trưởng lão Man tộc thần cấp ở phía bắc Bách Tộc Loạn Địa.

- Man Vũ. . .

Các thần cấp Bách tộc điên cuồng kêu lên, sau đó cũng cảm giác khí tức của hắn trở nên yếu ớt rồi trực tiếp biến mất.

Chết.

Vừa bắt đầu đã tổn thất một cường giả thần cấp. Vừa bắt đầu đã bị giết chết?

Các thần cấp Bách tộc cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Cấp bậc Thần Vương? Đây lực lượng là cấp bậc Thần Vương sao?

Tại sao lại kinh khủng như vậy?

- Một. Thanh Mộc, ngươi tốt nhất là nhanh lên một chút. Đừng để ta giết hết tất cả.

Sau khi Hắc Nguyệt Thần Vương giết xong, lại thản nhiên nói.

- Không nên cứng đối cứng. Không nên vọng động. Khởi động Thần Binh của các ngươi, chủ yếu là để phòng ngự, ngăn chặn bọn họ. Chỉ cần các ngươi có thể ngăn chặn bọn họ là được. Chỉ cần kiên trì một lát, ta sẽ cùng các ngươi trao đổi đối thủ. Kiên trì một lát ta có thể đối phó Thần Vương. Ta đã từng nói, ta sớm có dự đoán. Ngàn vạn không nên chết nữa.

Giọng nói Vu Nhai từ trong sát trận truyền ra.

Chết?

Hắn cũng không nghĩ tới Hắc Nguyệt Thần Vương lại khủng khiếp đến mức như vậy. Tuy rằng hắn đã chuẩn bị tâm lý, sẽ phải đối mặt với sự hy sinh của chiến hữu, nhưng lúc này vẫn cảm giác tim đang rỉ máu. Quá nhanh. Nhanh tới mức hắn cũng không kịp chuẩn bị tâm lý.

Nhưng đây là chiến tranh. Hiện tại càng không có thời gian đi thương tiếc cho người bị giết chết. Chỉ có thể bảo vệ tốt người sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.