Triệu Hoán Thần Binh

Chương 346: Chương 346: Còn vô sỉ hơn cả ta




Giống như lần trước vậy, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo. Dường như thoáng cái trời cũng tối sầm xuống.

Độc Cô Cửu Tà chợt đứng lên, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, linh giác phóng ra.

Các kỵ sĩ dự bị và Yến đại nhân cũng nhìn không chớp mắt. Trước đây bọn họ cũng ở tại chỗ, nhìn thấy bộ dạng của Vu Nhai ngăn cản một kiếm của Độc Cô Cửu Tà, đồng thời đối với một kiếm khủng bố này của Vu Nhai cũng tràn ngập sự hiếu kỳ.

Còn đối với những người rất quen thuộc với Vu Nhai, nói ví dụ như Dạ Tình lại càng không cần phải nói.

Quen thuộc sao? Có đôi khi quen thuộc, có đôi khi xa lạ. Đây là cảm nhận của tất cả những người hiểu Vu Nhai.

- Nguy rồi. Độc Cô Cửu Tiên không ngăn cản được một kiếm này của hắn!

Đúng lúc này, có người khẽ kêu lên. Đó chính là nam tử mặc ngân bào lúc trước đã ra tay với Vu Nhai cứu Độc Cô Cửu Tiên một mạng.

- Lập tức ra tay, nếu không Cửu Tiên sẽ xong đời.

- Như vậy, thật sự phải đánh sao?

Nam tử mặc áo bào tím thật sự không muốn ra tay. Ba đánh một, hơn nữa người ta còn chỉ là Linh Binh Sư mà thôi. Sau chuyện này, bọn họ làm sao tiếp tục lăn lộn được nữa?

- Nếu như còn không ra tay, Cửu Tiên chắc chắn phải chết. Ta không nghi ngờ về điều này!

Nam tử mặc ngân bào kia đã nhìn ra được, vừa rồi Vu Nhai sử dụng quyền bông vải kia chính là cạm bẫy, khiến Độc Cô Cửu Tiên uất nghẹn xuất thủ không lưu lại đường lui. Sau đó hắn sẽ đánh ra một chiêu tuyệt kỹ khủng bố như vậy. Đây gần như có thể cắn nuốt tất cả.

Tiếng nói vừa dứt, nam tử mặc ngân bào đã xông ra, tiến vào trong phạm vi của Thôn Thiên Kiếm.

Áo bào tím nam tử do dự một chút, nhưng vẫn lao theo.

- Vô sỉ, chúng ta...

Đám người Lữ Nham, Dạ Tình và Tiểu Mỹ vô cùng phẫn nộ, muốn cùng xông lên. Đáng tiếc bọn họ đã bị Hạng Phi ngăn cản. Chỉ nghe hắn nói:

- Hiện tại các ngươi xông vào có tác dụng hay không? Các ngươi biết cách để giúp đỡ Vu Nhai tăng cường uy lực trong đó không?

- Chuyện này...

Đúng vậy. Kiếm kỹ của Vu Nhai thật sự quá quỷ dị. Bọn họ phải giúp thế nào đây?

Tất cả mọi người nhìn về phía Hạng Phi, Hạng Phi nhún vai:

- Ta cũng nhìn không ra được. Ta đi tới không những không giúp được gì, không chừng còn cản trở hắn. Yến đại nhân, ngài thấy thế nào?

A a a...

Vô số đôi mắt lại rơi vào trên người Yến đại nhân. Yến đại nhân mặt không đổi sắc, trong lòng lại mắng Hạng Phi muốn máu chó đầy đầu.

Nếu như ta biết, cần gì phải ngây ngốc ở chỗ này chứ?

- Ừ, đây là chuyện của Độc Cô gia, chúng ta không nên dính dáng vào.

Không ai dính dáng vào. Tất cả mọi người chỉ có thể lẳng lặng nhìn.

- Phá phá phá...

Vu Nhai cũng thầm mắng. Không ngờ lại là ba người cùng tiến vào. Mẹ nó, ngày hôm nay cho dù liều mạng, cũng phải khiến ba người các ngươi đều đổ chút máu. Quá vô sỉ, so với lão tử còn muốn vô sỉ hơn. Thật sự không thể tha thứ được.

Từng thủ ấn đánh ra. Thôn Kiếm Nhất Thức cái nọ ép cái kia.

Ngay khi Vu Nhai đánh ra một lần thủ ấn cuối cùng, trong nháy mắt, ba người đối diện đồng thời phun ra một búng máu lui về phía sau. Vu Nhai cũng bắt đầu biến mất.

Mẹ nó. Nếu như thêm một chút nữa, sợ rằng ba người này đều phải quỳ xuống.

- Hắc hắc, đáng tiếc ta không phải là Hoàng Binh Sư!

Thân thể Vu Nhai loạng choạng nói.

Đường phố đã khôi phục lại sự sáng sủa lúc trước. Mọi người xung quanh đều há hốc miệng, nhìn bộ dạng ba vị Hoàng Binh Sư bị đánh tới mức khóe miệng dính máu, lại nhìn người đối diện được xem là Linh Binh Sư kia...

Đại lục Thần Huyền từ lúc nào trở nên điên cuồng như vậy? Độc Cô gia đột nhiên biến thành đóa hoa yếu ớt như vậy sao?

- Ta muốn giết ngươi!

- Ngươi đã nói lời này rất nhiều lần rồi. Đáng tiếc ta vẫn còn rất tốt. Nhưng các ngươi... Hắc hắc, đương nhiên, các ngươi có thể tiếp tục liên thủ. Ba người liên thủ, ta đương nhiên đánh không lại, ta đương nhiên sẽ chết!

Vu Nhai cười lạnh.

- Ngươi... Một mình ta là đủ rồi!

Độc Cô Cửu Tiên quát.

- Đủ rồi. Độc Cô Cửu Tiên, còn ngại mất mặt chưa đủ sao?

Độc Cô Cửu Tà xuống, trên mặt vẫn mang theo vẻ tiếc nuối. Nhìn cả buổi hắn vẫn không nhìn ra được tinh túy của một kiếm này. Vu Nhai đã mất đi sức chiến đấu. Mà thôi thế cục bây giờ, có mình gánh vác, Vu Nhai cũng không có việc gì. Chuyện hẳn phải tạm thời kết thúc. Đáng tiếc Độc Cô Cửu Tà lại đánh giá thấp mức độ vô sỉ của ba người Độc Cô Cửu Tiên...

- Độc Cô Cửu Tà, chuyện này không liên quan tới ngươi.

- Hừ, khiến Độc Cô gia mất mặt, tất nhiên là chuyện liên quan đến ta. Ba người liên thủ còn bị thương, thật là uy phong nhỉ.

Độc Cô Cửu Tà cười lạnh, trong lòng lại có chút thoải mái. Lần trước bị Vu Nhai chấn động tới mức xuất huyết cũng rất mất mặt. Cuối cùng lại có người khác cũng bị như vậy, hơn nữa còn là ba người.

- Độc Cô Cửu Tà, ít nói mát đi. Chúng ta chính là liên thủ đấy, làm sao nào? Người này cũng là người của Độc Cô gia. Xét về mặt mũi của Độc Cô gia, liên thủ đối chiến cũng không phải là chuyện gì đáng nói!

Độc Cô Cửu Tiên vẫn già mồm át lẽ phải. Hiện tại hắn không thể lui được nữa. Chuyện cũng đã thành như vậy, mặt mũi mất sạch. Nếu như còn không giết chết Vu Nhai, vậy trên mặt càng không có ánh sáng, về gia tộc còn bị trừng phạt.

- Thú vị thú vị. Vừa rồi còn nói vạn kiếm xuyên tim. Hiện tại biến thành người Độc Cô gia nhà mình so tài.

Dạ Tình không nhịn được mở miệng. Vừa nãy những người này muốn coi nàng giống như thành hàng hóa, nàng đã sớm uất nghẹn một hồi.

Không ai phản đối nàng mở miệng. Cho dù hiện tại nàng ra tay cũng không có ai phản đối. Dù sao nàng cũng là Vị hôn thê của hắn.

- Đúng vậy. Làm như này có chút quá đáng. Vị… vị huynh đệ này, bên trong Độc Cô gia các ngươi cũng có quần đấu sao?

- Nói một chút đi. Chúng ta là tiểu gia tộc, có thể tham khảo một chút.

Xung quanh cũng có người bất mãn đối với Độc Cô gia, châm ngòi thổi gió là chuyện không tránh khỏi. Dù sao bây giờ là kích động thế nào cũng không có việc gì. Là đệ tử ngân bào người ta địa vị cao thượng nói, bọn họ chỉ là Hiếu Kỳ hỏi một chút mà thôi.

Xung quanh có vài người Độc Cô gia bị Thỉnh Giáo mặt đỏ lên, không biết nên nói như thế nào. Độc Cô Cửu Tiên cũng đứng trước tình cảnh tiến lui đều khó.

Đúng lúc này, nam tử mặc ngân bào đứng bên cạnh lại ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói gì đó. Hai mắt Độc Cô Cửu Tiên sáng ngời.

- Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, thừa kế năng lực sử dụng kiếm siêu cường của Độc Cô gia chúng ta. Ta cũng thừa nhận, đối mặt với một kiếm vừa nãy ta không phải là đối thủ của ngươi, bại bởi thiên tài nắm giữ huyết mạch Độc Cô gia cũng không có gì mất mặt. Nhưng ngươi vẫn là người đang mang tội. Cho dù ta không phải là đối thủ của ngươi cũng phải bắt ngươi lại xử lý theo gia pháp. Vừa rồi ngươi không phải nói nếu như ngươi là Hoàng Binh Sư, ba người chúng ta không thoát được ngươi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.