Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1413: Chương 1413: Cường giả ngớ ngẩn nhất (hạ).




Lúc này Nguyệt Cổ không còn tâm tình bình tĩnh như trước nữa. Không thể trách Nguyệt Cổ, chỉ tại 'Cường giả ngu ngốc mạnh nhất' không làm theo lẽ thường.

Mộc Nguy cố gắng điều chỉnh sức mạnh, nuốt đan dược xuống rốt cuộc hơi khỏe lại.

Nguyệt Cổ nhìn cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc chậm rãi đến gần, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi không giết ta?

- Ngươi thấy ta nên giết ngươi sao? Ha, ngươi hãy suy nghĩ đi, nếu vừa rồi ta không ra tay thì bây giờ ngươi sẽ như thế nào?

Mới rồi Vu Nhai nhìn quanh, còn dùng linh giác cảm ứng phát hiện xung quanh không có ai nên mới đến gần Nguyệt Cổ. Chỗ này thuộc khu hoang dã bách tộc loạn địa, chỗ này rất loạn, có nhiều di tích thượng cổ, đầy rẫy nơi thiếu bóng người.

Nghe lời Vu Nhai nói thì Nguyệt Cổ sửng sốt, gã ngâm nghĩ sau đó mắt trợn to.

Vừa rồi thất vọng, thất bại nhấn chìm Nguyệt Cổ, bây giờ gã tỉnh táo lại lập tức phân tích ngay. Nếu không nhờ cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc ngu ngốc ra tay thì Nguyệt Cổ đã chết không kịp ngáp. Là người này cứu gã?

Nguyệt Cổ thầm nghĩ:

- 'Cường giả ngu ngốc mạnh nhất'? Ha, suýt nữa mình thành đồ ngu, hắn chỉ biểu diễn cho người ta xem.

Nguyệt Cổ không vòng vo, gã hỏi thẳng:

- Tại sao ngươi muốn cứu ta?

Nguyệt Cổ không hiểu nổi, người thông minh cách mấy cũng không đoán ra tại sao cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc muốn cứu người, trừ phi người này phản đối thu phục bách tộc loạn địa. Nhưng theo Nguyệt Cổ được biết thì Cổ Duệ chi dân không có nhiều suy nghĩ quỷ quái như nhân loại bình thường, bọn họ cực kỳ đoàn kết. Cấp trên ra lệnh là Cổ Duệ chi dân sẽ làm theo, không thể có chuyện phe chủ hòa và chủ chiến kịch nhau.

Cổ Duệ chi dân đều tín ngưỡng chân thần, chân thần nói cái gì thì là cái đó.

Nguyệt Cổ đoán một lý do:

- Chẳng lẽ hắn định đối phó Thanh Mộc hoàng tử nên muốn thu phục ta? Mục đích của hắn vẫn là muốn Thú Nhân tộc đầu phục Cổ Duệ chi dân, nhưng Thanh Mộc hoàng tử chọn Lai Nhân Vô Hám tướng quân còn hắn thì chọn ta?

Nếu đúng như vậy thì có thể lợi dụng, Nguyệt Cổ lại tràn trề lòng tin.

Vu Nhai nói thẳng:

- Tại sao cứu ngươi? Đương nhiên là vì không muốn thấy Tinh Linh tộc bị Cổ Duệ chi dân thu phục, không muốn thấy trưởng lão lang nhân tộc trở tành vật trong túi của Cổ Duệ chi dân.

Vu Nhai phá vỡ tất cả phỏng đoán của Nguyệt Cổ.

Nguyệt Cổ há hốc mồm, gã hoàn toàn không hiểu tình huống trước mắt. Nguyệt Cổ không chú ý thấy cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc nói Cổ Duệ chi dân chứ không phải Thần Duệ chi tộc.

Vu Nhai nhìn thấu Nguyệt Cổ thắc mắc, nhắc nhở gã:

- Ta không dùng bí thuật thần thông của Cổ Duệ chi dân, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu sao?

Nguyệt Cổ vụt ngẩng đầu, lần này gã giật nảy mình, người run run.

Nguyệt Cổ nhìn Vu Nhai chằm chằm gằn từng chữ:

- Mới rồi ngươi sử dụng tuyệt kỹ huyền binh giả, chẳng lẽ ngươi là gián điệp Huyền Binh đế quốc xếp vào trong Cổ Duệ chi dân? Hành động gián điệp của Huyền Binh đế quốc thật sự thành công?

Lúc trước có nói kế hoạch gián điệp của Huyền Binh đế quốc, Ma Pháp đế quốc luôn thất bại, Nguyệt Cổ biết điều đó.

Nhưng Nguyệt Cổ không ngờ Huyền Binh đế quốc thành công, còn khiến gián điệp có địa vị cao như vậy, trở thành cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc. Đây đúng là truyền kỳ. Tuy Thú Nhân tộc không muốn dựa vào nhân loại bình thường nhưng xem tình huống trước không như thời hòa bình.

Nguyệt Cổ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cần dựa vào nhân loại bình thường, vì gã biết rõ nếu bách tộc loạn địa không đoàn kết thì không chủng tộc nào chặn lại Cổ Duệ chi dân được. Vẫn câu cũ. Bách tộc loạn địa bài xích nhân loại bình thường.

Việc đã đến nước này bọn họ còn có thể tiếp tục bài xích nhân loại bình thường sao? Ít ra nhân loại bình thường tốt hơn Cổ Duệ chi dân một chút.

Lúc này đầu óc Nguyệt Cổ hỗn loan, không thể phán đoán chính xác như trước.

Vu Nhai không biết nên nói cái gì:

- A! Thật đáng tiếc, ta không phải gián điệp của Huyền Binh đế quốc xếp vào Cổ Duệ chi dân, ta chỉ là trùng hợp đi đến bây giờ.

Này lang nhân huynh, ngươi tưởng tượng hơi quá.

Nguyệt Cổ muốn khóc trong gió, gã rất muốn nói: Đại ca, ngươi có thể nói thẳng thân phận của mình được không?

Có lẽ vì nghe thấy tiếng lòng của Nguyệt Cổ, Vu Nhai ngần ngừ một lúc rồi quyết định nói thật ra. Nguyệt Cổ trợn tròn mắt nhìn Vu Nhai xé lớp mặt nạ da người lộ ra khuôn mặt thật, gã há to mồm đủ nhét quả trứng rồng.

Vu Nhai hỏi:

- Hình như ngươi biết ta? A, ta nghĩ chắc bây giờ ngươi đã lần tìm được chút manh mối?

Nguyệt Cổ khép miệng, giật mình kêu lên:

- Vu . . . Vu Nhai . . .

Vù vù vù vù vù!

Gió thổi qua dãy núi trập trùng, lướt qua người Vu Nhai, Nguyệt Cổ. Mái tóc dài màu trắng và đen bay cùng một hướng. Tất nhiên Nguyệt Cổ nhận ra Vu Nhai, trong công hội lữ giả chỉ có hắn khiến gã thừa nhận không địch lại.

Tuy khi xảy ra sự kiện Bạch Trọc thì Nguyệt Cổ còn ở vòng ngoài, sau này nghe bằng hữu kể mới biết. Nguyệt Cổ nhìn hình ma pháp Vu Nhai chiến đấu, giết hội viên hạch tâm, gã giật mình không còn lời gì để nói. Khi ấy Vu Nhai mới cỡ đỉnh thiên giai, đỉnh thiên binh sư vậy mà đồ sát nguyên đoàn đội hạch tâm, mạnh hú hồn, ai có thể làm được?

Vu Nhai còn va chạm một kích với thánh giai cao đoạn, đó là sức chiến đấu khủng bố biết bao, cảm giác ngạo thị thiên hạ. Nguyệt Cổ bị đả kích hồn vía lên mây, điều đáng an ủi là không chỉ mình gã bị kích thích.

Nguyệt Cổ có xúc động muốn gặp Vu Nhai một lần. Một cao thủ trẻ tuổi khiến người tôn sùng, thiên tài như Nguyệt Cổ cũng không nổi lòng ghen ghét nổi, gã tôn sùng Vu Nhai. Tiếc rằng Vu Nhai đi vòng ngoài chín chết một sống, thiên tài ngchị thiên cũng phải chết, khi ấy Nguyệt Cổ còn cảm thán trời đố anh tài.

Nguyệt Cổ không bao giờ ngờ sẽ gặp lại thiên tài nhân loại vốn nên chết trong vòng ngoài thế giới lữ giả tại đây.

Nguyệt Cổ cười khổ thầm nhủ hai cái chữ:

- Manh mối?

Hiện tại Nguyệt Cổ có manh mối gì? Người vốn nên chết đột nhiên chạy vào Cổ Duệ chi dân làm cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc, Nguyệt Cổ có manh mối gì? Nguyệt Cổ vô cùng hoang mang, gã không phải đám người Bắc Đẩu hành tỉnh đã quen thấy Vu Nhai sáng tạo kỳ tích. Bọn họ không thèm suy nghĩ thật sự, nếu nghĩ nhiều thì sẽ điên.

- Hóa ra là Vu huynh, tại hạ không có manh mối gì.

Nguyệt Cổ cảm thấy yếu thế trước mặt Vu Nhai không có gì phải xấu hổ, gã vốn là yếu, mới rồi còn thua tơi bời trong tay hắn. Trông bộ dáng Vu Nhai không thèm để ý, phát huy thực lực Thanh Mộc thần tộc mà hắn diễn kịch. Buồn bực nhất là Nguyệt Cổ bỗng phát hiện huyền khí của Vu Nhai chưa đến cảnh giới thiên binh sư, tức là hắn vượt giai đánh gã bầm dập.

Được rồi, so với vị thánh giai cao đoạn của công hội lữ giả bị ép tự bạo thì Nguyệt Cổ vẫn không có gì phải mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.