Triệu Hoán Thần Binh

Chương 740: Chương 740: Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu suy đoán (hạ).




Trước mắt suy luận khả năng Độc Cô Chiến Phong lén giúp đỡ Vu Nhai là rất thấp, Đan Đạo Hùng hiểu rõ con người Độc Cô Chiến Phong.

- Độc Cô Chiến Phong ơi là Độc Cô Chiến Phong, sợ là bây giờ ngươi vẫn không hay biết nhi tử bị ngươi lãng quên đang tiến bộ siêu tốc. Thiên phú của hắn hoàn toàn vượt qua ngươi và ta, sẽ có một ngày ngươi bị Vu Nhai vượt qua. Thật mong chờ ngày đó đến, cái tên máu lạnh. Tiếc rằng hắn dung hợp cục gạch, lại chậm trễ ba năm tuyệt nhất của huyền binh giả từ mười sáu đến mười tám tuổi, nếu không . . .

Bất giác Đan Đạo Hùng cười khẽ, nếu cao tầng công hội võ học có mặt hay Thủy Tinh trông thấy bộ dạng của gã sẽ trợn to mắt, nghe lời gã nói càng rớt con mắt.

Ở trong mắt nhiều người Đan Đạo Hùng là kẻ máu lạnh, ít nhất chưa ai thấy gã cười, Thủy Tinh cũng vậy. Nhìn biểu tình thì Đan Đạo Hùng rất giống Độc Cô Chiến Phong. Nhưng Độc Cô Chiến Phong hoàn toàn quên nhi tử, sau này biết về Vu Nhai, đồng ý nhận hắn chỉ vì hắn kế thừa huyết mạch Độc Cô gia. Nếu khi đó Vu Nhai tìm tới Độc Cô gia không phải nam mà là nữ thì Độc Cô Chiến Phong sẽ không nhìn hắn cái nào. Nếu không có nữ nhi hay nhi tử, chỉ một mình Vu Thiên Tuyết thì dù nàng bị người ta hành hạ, giết trước mặt Độc Cô Chiến Phong gã cũng không nhìn cái nào.

Đan Đạo Hùng giống như Độc Cô Chiến Phong, trông thì thờ ơ, lạnh lùng, nhưng khi nghe nữ nhi vào Mê Vụ sơn mạch gã buông tất cả chạy qua. Khi thấy Thủy Tinh tu luyện Quang Ma Kính định vượt qua mình, Đan Đạo Hùng không nói câu nào, giả bộ không biết, làm nhiều chuyện giúp đỡ.

Hai phụ thân, một lãng quên, một lặng lẽ bảo vệ.

Không ai chú ý nam nhân trung niên bình thường trong góc khuất, ánh mắt mọi người dính vào gian hình vuông có Vu Nhai. Bọn họ giống như Đan Đạo Hùng, mắt sáng rỡ nhìn.

Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu giật mình kêu lên:

- Kiếm, cự kiếm, chuy, kích, nỗ tiễn . . . Tiểu tử này chẳng lẽ là . . . Chẳng lẽ là . . .

Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu đã hiểu cảm giác lúc trước đến từ đâu, tại sao có cảm giác quen thuộc với huyền binh của Vu Nhai. Thì ra đây là những dấu vết chiến đấu để lại trong Huyền Bảo Lâu.

Hơi thở bị Thôn Thiên kiếm đánh tan nhưng dấu vết thì không có thời gian xóa, nếu không đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu đã chẳng lần mò được manh mối, càng không suy đoán rất nhiều người lẻn vào Huyền Bảo Lâu giết hai thiên binh sư. Mọi bí ẩn dễ dàng cởi bỏ, nhiều người vào Huyền Bảo Lâu làm sao có thể không bị phát hiện? Thậm chí không tìm thấy chút dấu vết gì?

Nếu đối phương chỉ có một người thì khó nói.

- Là hắn, là hắn giết hai thiên binh sư. Nhưng sao có thể? Hắn chỉ mới là địa binh sư tam đoạn, khi đó chỉ cỡ địa binh sư nhất đoạn. Cái . . . Này . . . Thì . . .

Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu ngây như phỗng.

- Phải rồi, con ma thú, chắc chắn là ma thú rất lợi hại.

- Mặc kệ thế nào phải báo cáo với điện chủ ngay, tuy có lẽ điện chủ đã biết sự thật.

Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu chạy nhanh đến bình đài của Huyền Binh đại đế. Tuy Hoàng đế đã đi nhưng không xua đám người Thất hoàng tử, Huyền Thần điện chủ xuống, cả đám người còn đứng trên đài quan sát cuộc so tài.

Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Cung mời Nhị hoàng tử rời khỏi bình đài đi chỗ gã ở. Sau khi Huyền Binh đại đế đi Mông thân vương cũng đi, gã không chút hứng thú với chiến đấu trong đấu trường hoàng gia.

Nhị hoàng tử nhìn biểu hiện của Vu Nhai, thản nhiên nói:

- Đúng là rất lợi hại nhưng còn trong phạm trù thiên tài trẻ, trong kỵ sĩ bên tai tuy không nhiều tử tôn thiên tài của đại gia tộc nhưng cũng có vài người.

- Cung đường đệ, ngươi là thế tử đệ nhất thân vương của Huyền Binh đế quốc ta chẳng lẽ không trị không được người này?

- Nhị hoàng tử có điều không biết, người này chẳng những lọt vào mắt xanh của Thất hoàng tử còn là tử tôn kim bào khác họ của Độc Cô gia, được Liễu đại sư, Tư Mã đại sư che chở. Dường như Vu Nhai được gia chủ Độc Cô gia, vài trưởng lão Độc Cô gia nhìn với con mắt khác, ta thật sự không biết xuống tay như thế nào. Bây giờ ta còn chưa phải là thân vương.

Biểu tình của Hoàng Phủ Cung đã trở về bình tĩnh chứa nét kiêu ngạo, tiếp tục bảo:

- Đương nhiên nếu ta bất chấp giải quyết Vu Nhai thì cũng được, nhưng khó ăn nói với phụ vương của ta. Đối với một con kiến Vu Nhai không cần phải gióng trống khua chiêng, nhưng không dạy dỗ hắn thì ta khó tan mối hận.

Nhị hoàng tử hỏi:

- Cho nên ngươi muốn nhờ ta hỗ trợ?

- Đúng vậy! Chờ thánh hội kết thúc chắc chắn Vu Nhai sẽ theo Thất hoàng tử, trở thành kỵ sĩ của Thất hoàng tử đi ma pháp đế quốc. Khi đó Nhị hoàng tử cũng sẽ đi, chuyến đi lần này chắc chắn là Nhị hoàng tử dẫn đầu. Ta muốn nhờ Nhị hoàng tử thuận tay giải quyết Vu Nhai, chuyện này nhỏ như con thỏ với người.

Hoàng Phủ Cung cười nói:

- Nếu có thể bắt sống hắn rồi đưa tặng hắn và nữ nhân của Vu Nhai cho ta thì sau này Hoàng đế bá bá không vừa lòng Nhị hoàng tử, tiểu đệ sẽ xin phụ vương của ta ra mặt cầu tình.

Thế tử Mông thân vương nói ẩn ý nhưng Nhị hoàng tử nghe hiểu. Ý của Hoàng Phủ Cung rất đơn giản: Nếu ngày nào đó ngươi tranh giành ngai vàng thì thân vương ta đây chắc chắn sẽ đứng bên Nhị hoàng tử.

Ít nhất thế tử Mông thân vương sẽ không nghiêng hướng người khác, đây là ý của Hoàng Phủ Cung.

Mắt Nhị hoàng tử lóe tia sáng, biểu tình nửa cười nửa không nhìn hướng Vu Nhai. Nhị hoàng tử khá tò mò về Vu Nhai, là lực lượng gì buộc Hoàng Phủ Cung làm ra lựa chọn này?

Nhị hoàng tử nhìn thẳng Vu Nhai không phải vì hắn lợi hại cỡ nào mà chỉ vì hắn giúp gã tăng thêm một phe giúp đỡ. Mặc kệ là lý do gì, Vu Nhai thật sự lợi hại cũng tốt, hoặc Hoàng Phủ Cung tranh giành khí phách bồng bột cũng được, Nhị hoàng tử không quan tâm. Nhị hoàng tử muốn cảm ơn Vu Nhai, cách cảm ơn đó là đưa hắn đi chết.

- Cung đường đệ nói gì vậy? Người này đắc tội ngươi, ta làm ca ca tất nhiên phải giải quyết giúp ngươi.

Nhị hoàng tử giơ ly rượu lên, mỉm cười uống cạn, liếm môi.

Nhị hoàng tử bỗng lên tiếng:

- Phải rồi, Cung đường đệ có hứng thú đi ma pháp đế quốc với ca ca không? Ha ha ha ha ha ha! Yên tâm, chuyến đi này sẽ không tồn tại nguy hiểm gì.

Dù có lời hứa của thế tử Mông thân vương nhưng vẫn chưa đủ ổn thỏa, Nhị hoàng tử muốn hoàn toàn cột gã vào bên mình.

- Cái kia . . . Để ta suy nghĩ lại.

Hoàng Phủ Cung đập động tâm, nhưng ma pháp đế quốc làm gã sợ hãi. Đã nhiều năm không đi sứ, thế tử Mông thân vương không biết ma pháp đế quốc có nguy hiểm ẩn số gì không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.