Triệu Hoán Thần Binh

Chương 527: Chương 527: Đầu heo này là ai (hạ)?




- Nếu ta không nhìn lầm thì hắn mặc giáp hiệu úy. Chết tiệt, để một gian tế lăn lộn đến quân hàm hiệu úy. Kỵ sĩ Bắc Đẩu, người này tên là gì? Là thuộc hạ của ai?

Hoàng Phủ đại tướng quân không phải hoàn toàn không biết gì, ít nhất biết giáp này thuộc về hiệu úy, biết hỏi tên gian tế Ma Pháp đế quốc và trưởng quan của gã.

Mọi người đưa mắt nhìn qua.

Vu Nhai ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:

- Tên của hắn là Dương Tiên Tuấn.

- Cái gì? Tiểu tử nhà ngươi nói tên hắn là gì?

Dương Như Hóa là người thứ nhất nhảy ra, mới rồi gã đã cảm thấy hơi thở người đầu heo này rất quen thuộc, còn tưởng là thuộc hạ nào. Nghe Vu Nhai nói gian tế Ma Pháp đế quốc đúng là thuộc hạ của Dương Như Hóa, gã mới biết tại sao cảm giác quen thuộc.

- Tên của hắn là Dương Tiên Tuấn. Dương tướng quân đoán không sai, hắn chính là Dương Tiên Tuấn mà tướng quân để lại chiêu đãi chúng ta.

Dù sao chuyện đã như vậy, Vu Nhai sẽ không ngần ngại gì, nói thẳng trước mặt Dương Như Hóa. Vu Nhai im lặng nhìn Dương Như Hóa, chờ đợi phản ứng của gã.

Dương Như Hóa vọt tới trước mặt Dương Tiên Tuấn, kiểm tra khắp người gã, sắc mặt từ từ âm trầm. Người Dương Như Hóa phát ra khí thế đáng sợ khuếch tán khắp đại điện. Những người khác không có phản ứng gì. Nếu gian tế Ma Pháp đế quốc là điệt tử của Dương Như Hóa thì không cần bọn họ ra măt, các tướng quân tò mò nhìn Vu Nhai. Chắc không phải Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị này bị làm khó dễ trước cửa thành nên chơi ác đi? Hơi quá đáng.

Bên kia trừ Yến đại nhân ra đám kỵ sĩ ba hành tỉnh khác ôm tâm tình xem kịch vui, uống rượu như thường. Cứ tưởng Bắc Đẩu hành tỉnh kêu gọi tử tôn đại gia tộc hành tỉnh khác sẽ hơi rắc rối, giờ xem ra toàn là đồ ngu.

Yến đại nhân dù bình thường không có cảm xúc gì lúc này tâm tình phức tạp, Vu Nhai thật biết gây sự.

Hoàng Phủ đại tướng quân say khướt hỏi han:

- Nói này Dương Như Hóa tướng quân, chuyện gì đây? Ta nhớ Dương Tiên Tuấn là điệt tử của ngươi, tại sao hắn biến thành gian tế?

Dương Như Hóa nói:

- Đại tướng quân, tuyệt đối không có việc này. Ta đường đường là người Dương gia Kiếm vực sao có thể là gian tế Ma Pháp đế quốc?

Tim Vu Nhai đập nhanh, không ngờ Dương Như Hóa, Dương Tiên Tuấn là người của Dương gia Kiếm vực hành tỉnh. Tên của Dương lão sư là Dương Như Tiêm, chắc cùng bối phận với Dương Như Hóa. Nhưng Vu Nhai dám đối nghịch với Độc Cô gia huống chi là Dương gia.

Dương Như Hóa tiếp tục bảo:

- Xin đại tướng quân chờ một chút, ta nhất định sẽ hỏi rõ ràng, điều tra manh mối. Những kẻ dám vô cớ vu không an người Dương gia ta dù có thân phận gì thì ta tuyệt đối không bỏ qua.

Dương Như Hóa nói xong không đợi Hoàng Phủ đại tướng quân đáp lời mắt trợn trừng Vu Nhai, từng bước áp sát, khí thế bay lên. Hạng Phi giáo quan định ra tay nhưng bị Yến đại nhân cản lại, gã rất sốt ruột. Bao nhiêu thanh niên có thể đỡ được khí thế như vậy? Sợ là trước khi Dương Như Hóa hỏi chuyện nhóm Vu Nhai, Dạ Tình, Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá đã bị thương nặng.

Tất cả cao thủ đều nghĩ như vậy.

Nhưng đám Vu Nhai, Dạ Tình, Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá khiến bọn họ thất vọng. Vu Nhai, Độc Cô Cửu Tà mặt không biểu tình nhìn Dương Như Hóa. A không, Độc Cô Cửu Tà suýt cười, không biết có phải vì tính cách gã như vậy.

Lý Thân Bá nhíu mày, không phục nhìn Vu Nhai, Độc Cô Cửu Tà, cố gắng mặt không đổi sắc.

Dạ Tình đứng phía sau thì không chịu nổi:

- Khụ.

Nhờ có ba người đứng trước nhất chặn bớt nên Dạ Tình chỉ ho khan. Ngay lúc Dạ Tình hết chịu nổi bỗng một bóng người che trước mặt nàng, áp lực xung quanh biến mất. Dạ Tình ngẩn ra, khi thấy chướng ngại vật trước mặt thì ánh mắt phức tạp, đó là Vu Nhai.

Dương Như Hóa thấy Vu Nhai chặn khí thế cho nữ nhân sau lưng thì rất tức giận:

- Quả nhiên có chút bản lĩnh, nhưng ngươi cho rằng chặn được tương khí là có thể khiêu chiến quyền uy của ta sao?

Những người khác rất ngạc nhiên. Thực lực của ba người này không đơn giản là hoàng binh sư thất đoạn như mặt ngoài, ít nhất không phải hoàng binh sư thất đoạn bình thường.

Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Dương tướng quân, ta chưa từng muốn khiêu chiến quyền uy của người. Ta chỉ không muốn vi phạm tinh thần của đế quốc, dù gian tế có thân phận gì thì ta sẽ không bỏ qua.

Vu Nhai lặp lại lời đã nói với đám Dương Như Hóa.

- Gian tế? Ha ha, tiểu tử, ngươi nói điệt tử của ta là gian tế? Ngươi đang nghi ngờ Dương Như Hóa ta là gian tế sao?

- Đúng vậy! Ta nghi ngờ Dương tướng quân, nếu điệt tử của người là gian tế thì dù tướng quân không phải gian tế cũng có tội đã lơ là nhiệm vụ!

Vu Nhai hiên ngang lẫm liệt, bộ dáng ta không sợ quyền thế, rất khó tưởng tượng hắn chính là kẻ xấu xa đã tặng không gian giới chỉ cho Dương Tiên Tuấn.

Nhiều tướng quân bỗng chốc có hảo cảm với Vu Nhai, ít người trẻ tuổi nào ngay thẳng như vậy.

Dương Như Hóa tức giận người run run:

- Tốt tốt, đã lâu không có tiểu bối dám dám nói kiểu đó trước mặt ta. Hôm nay tiêu diệt ngươi trước sau đó ta sẽ thỉnh tội với đế quốc, thỉnh cầu điều tra!

Dương Như Hóa bộc phát huyền binh muốn giết Vu Nhai trước nói sau. Dương Như Hóa không phải gian tế, chỉ cần cấp trên điều tra ra kết quả, với thân phận như gã giết kẻ vu không an Vu Nhai sẽ được phán là vô tội.

Khi huyền binh sắp đụng vào người Vu Nhai thì hắn chợt thốt hai chữ:

- Ngươi sợ?

Dương Như Hóa thu huyền binh về, run run hỏi:

- Sợ? Nếu ta sợ sẽ thỉnh cầu đế quốc điều tra?

- Ta nói rồi, có lẽ ngươi chỉ lơ là nhiệm vụ, nhưng người này là gian tế. Khi ta chết không ai chỉ khống điệt tử của ngươi, không biết Dương tướng quân có đơn giản dàn xếp hết tội danh của hắn không?

Mọi người chớp mắt. Chẳng lẽ điệt tử của Dương Như Hóa thật sự là gian tế Ma Pháp đế quốc? Tại sao thanh niên này bình tĩnh như vậy? Hắn đánh người ta thê thảm như thế sao còn đi tới phủ đại tướng quân? Mọi chuyện đã rõ ràng.

Hạng Phi giáo quan thở phào, lại ngồi xuống, gã vốn định lao ra cứu người.

Lúc này nữ tướng quân trung niên lên tiếng:

- Đại tướng quân, hay đánh thức Dương Tiên Tuấn hiệu úy rồi nói đi. Bọn họ chiến đấu ở đâu chắc có người chứng kiến, gọi những nhân chứng đến hỏi rõ liền biết.

Nữ tướng quân trung niên gật đầu với Vu Nhai.

Vu Nhai ngây người sau đó mỉm cười, hắn đã đoán đúng, Dương Như Hóa có kẻ thù trong Kiếm Sơn hùng quan. Kẻ thù của Dương Như Hóa tức là chiến hữu của Vu Nhai, có đại nhân vật lên tiếng bênh vực càng tốt.

Hoàng Phủ đại tướng quân gật đầu, nói:

- Ừm! Đúng vậy. Tuy Dương gia không lý nào là gian tế nhưng trong lịch sử có gian tế trong đại gia tộc, còn là gia tộc mười tám binh khí. Hạng Phi giáo quan các ngươi vẫn chưa phải gia tộc mười tám binh khí.

Hoàng Phủ đại tướng quân nói quá độc ác, Dương Như Hóa tức giận suýt nổi khủng nhưng không dám cãi lại.

Vu Nhai hoàn toàn không hiểu tình huống trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.