Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1848: Chương 1848: Do ta nắm giữ




Nhưng đúng vào lúc này hắn lại ngây ngẩn cả người, kêu lên một tiếng kỳ quái, tránh về phía bên cạnh. Trong nháy mắt, một cảm giác đau đớn từ trên cánh tay truyền vào ý thức. Tên điên Vu Nhai này, lại còn không truyền tin cho Độc Cô gia chủ, lại còn mượn cơ hội này hạ sát thủ đối với mình?

- Vu Nhai, ta rất bội phục dũng khí của ngươi. Nhưng mặc dù bây giờ ngươi có thể giết ta thì thế nào? Một khi không truyền tin cho cao thủ Thần Hoàng của Độc Cô gia, ngươi vẫn sẽ chết. Thần Hoàng của đế quốc Huyền Binh sẽ tới đây.

Huyền khí của Tô Thần Hoàng nhẹ nhàng chấn động. Vết thương trên cánh tay hắn đã khôi phục. Vừa nói hắn không nhịn được nở nụ cười lạnh:

- Sao vậy. Ngươi mới ý thức tới vấn đề này sao? Nhưng bây giờ đã quá trễ. Cho dù bây giờ ngươi đưa tin cho Thần Hoàng của Độc Cô gia, tốc độ của bọn họ tất nhiên cũng chậm hơn so với đế quốc Huyền Binh ta.

- Thu...

Vu Nhai lại không để ý tới, vẫn điên cuồng công kích, điên cuồng rèn luyện bản thân. Hắn cảm giác tình trạng của hắn còn chưa đạt được điều kiện tốt nhất. Hắn cảm giác trong khoảng thời gian ngắn hắn còn có thể nâng cao thực lực lên nữa.

- Đồ điên...

Tô Thần Hoàng bởi vì quá đắc ý, trái lại, bị Vu Nhai áp chế. Hắn không nhịn được thầm mắng một tiếng. Chỉ có điều tâm tình của hắn cũng không tốt lắm. Hắn không quan tâm Vu Nhai là thiên tài thế nào. Chờ đợi Vu Nhai chỉ có một con đường chết. Chết? Tới khi Vu Nhai chết, tên của hắn cũng chỉ có thể trở thành lịch sử.

- Lục Thiên thức thứ bảy...

Trong tay nắm Thôn Thiên Kiếm, Vu Nhai điên cuồng ám sát Tô Thần Hoàng. Thật ra, sở dĩ huyền khí nửa Thần Hoàng của Tô Thần Hoàng không có ưu thế lớn như vậy cũng bởi vì có liên quan đến Thôn Thiên Kiếm cường đại. Thôn Thiên Kiếm bù đắp cho sự thiếu hụt của Vu Nhai ở trên phương diện huyền khí...

Đúng vào lúc này, kiếm thế của Vu Nhai đột nhiên thay đổi. Hắn không còn lấy tuyệt kỹ Lục Thiên để chiến đấu nữa. Hắn bắt đầu dung hợp tuyệt kỹ Đoạn Thiên, Ma Thiên, Lạc Thiên và Thôn Thiên của bản thân Thôn Thiên Kiếm đến chiến đấu cùng Tô Thần Hoàng. Trước đó, hắn dùng tuyệt kỹ Lục Thiên bởi vì hắn vốn bị động. Nếu như không lấy tuyệt kỹ Lục Thiên ra đối chiến với tuyệt kỹ giết người Tô Thần Hoàng, sợ rằng sơ ý một chút sẽ bị giết chết. Nhưng bây giờ lại khác.

Vu Nhai đã thích ứng được với tiết tấu của Tô Thần Hoàng...

Ầm ầm ầm...

Các loại tuyệt kỹ hoàn mỹ đứng đầu trên đại lục Thần Huyền hiện ra ở trước mặt Tô Thần Hoàng, Vu Nhai lấy tuyệt kỹ thân pháp của Lục Thiên Thần Kiếm làm cơ sở, bạo phát ra tuyệt kỹ hoàn mỹ của các loại kiếm chữ Thiên. Giờ này phút này, Tô Thần Hoàng lại càng không thể tạo ra bất kỳ tổn thương nào cho Vu Nhai được nữa. Thực lực hai người đã thật sự biến thành ngang hàng. Nói cách khác, Vu Nhai đã có chiến lực nửa Thần Hoàng.

- Sao chuyện xảy ra lâu như vậy, các Thần Hoàng còn chưa tới?

Đánh một hồi, Tô Thần Hoàng đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Trước đó, hắn đã truyền tin rất lâu, tại sao còn chưa thấy Thần Hoàng của đế quốc Huyền Binh phát hiện. Cho dù mình trước đó không đưa tin, sợ rằng hiện tại các Thần Hoàng cũng đã phát hiện ra cuộc chiến đấu ở đây rồi chứ? Nhưng không, một người cũng không xuất hiện. Ngay cả Huyền Thiên Chân Thần cũng không phát hiện ra...

Ong ong oong...

Điều càng làm cho hắn cảm thấy quỷ dị hơn chính là, tại sao mặt đất lại đột nhiên trở nên run rẩy. Tuy rằng chấn động vẫn rất nhỏ, nhưng lấy thực lực của hắn lại có thể cảm giác được rõ ràng sự run rẩy này đang không ngừng lớn lên. Đúng vậy, hiện tại Tô Thần Hoàng đã bắt đầu cảm giác được mặt đất có vấn đề. Được rồi, hiện tại ai đi quan tâm với sự chân động của mặt đất chứ? Hiện tại điều hắn để ý nhất vẫn là vấn đề tại sao các Thần Hoàng còn chưa xuất hiện?

Trong mắt lóe lên tinh quang, Tô Thần Hoàng đột nhiên phóng lên cao. Hắn muốn rời khỏi binh trận rừng trúc này...

Ngay trong nháy mắt khi Tô Thần Hoàng phóng lên cao, Vu Nhai đang đánh điên cuồng lại đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Thần Hoàng vẫn còn tiếp tục phóng lên cao. Chậm rãi, khóe miệng của hắn cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt.

Tuy rằng Tô Thần Hoàng đang điên cuồng phóng lên trên, nhưng sự chú ý của hắn vẫn ở trên người Vu Nhai. Ban đầu, hắn nhìn thấy Vu Nhai không truy sát, đã bắt đầu cảm thấy rất kỳ quái. Sau đó khi hắn thấy bên khóe miệng Vu Nhai hiện lên một nụ cười nhạt, tim hắn chợt đập mạnh.

Trong nháy mắt, một cảm giác nguy hiểm từ bốn phương tám hướng tràn tới...

- Binh, trận, giết...

Vu Nhai cúi đầu phun ra ba chữ này. Trong nháy mắt, toàn bộ rừng trúc dường như bị kích hoạt. Lá trúc, cành trúc thậm chí măng dường như đều có trí tuệ, dường như trở nên linh động. Sau đó, trong nháy mắt xuất hiện từng thanh kiếm trúc do năng lượng tạo thành. Kiếm trúc khẽ động, liên tục bắn về phía Tô Thần Hoàng đang ở bên trên...

- A...

Tô Thần Hoàng không phải kêu thảm thiết, mà là kinh hãi kêu to. Thời điểm hắn phát hiện khóe miệng Vu Nhai hiện lên nụ cười nhạt, hắn đã cảnh giác. Nhưng đã quá muộn. Thật ra toàn rừng trúc biến hóa trong nháy mắt. Khi hắn phát hiện ra vấn đề, vô số kiếm trúc đã lao đến. Điều hắn có thể làm chỉ là sử dụng lực lượng nửa Thần Hoàng chấn động khiến kiếm trúc vỡ nát. Đồng thời trong lòng hắn vô cùng kinh hãi!

Tại sao lại như vậy? Tại sao Vu Nhai có thể khống chế rừng trúc? Đây chính là Huyền Thiên Binh Trận!

Không trách được vừa rồi, khi Vu Nhai nhìn thấy mình đưa tin cho Thần Hoàng lại bình tĩnh như thế, bởi vì mình căn bản sẽ không truyền đi được. Bởi vì hắn khống chế được toàn bộ binh trận rừng trúc này. Hắn lợi dụng phương pháp nào đó, ngăn cản nội dung mình truyền tin đi. Còn cả trước đó, hắn sử dụng lá trúc hành hạ thủ hạ của mình. Ban đầu vốn chỉ cho rằng hắn rèn ra những cái đó. Nhưng không nghĩ tới hắn lại mượn lực lượng của Huyền Thiên Binh Trận.

- Xem ra Huyền Thiên Chân Thần cũng không nói tất cả mọi chuyện cho các ngươi biết. Hắn cũng thật sĩ diện.

Vu Nhai ở trên khoảng không, vừa đi vừa nói. Trên mặt hắn lộ vẻ ung dung. Xung quanh vẫn đầy kiếm trúc. Mỗi một kiếm trúc giống như ngón tay của hắn, có thể khống chế linh hoạt lại nhu thuận nghe lời.

Tô Thần Hoàng đã đánh tan đợt kiếm trúc thứ nhất, y phục có chút rối loạn, có chút chật vật, biểu tình cũng vô cùng khiếp sợ.

- Lẽ nào Huyền Thiên Chân Thần cũng không nói gì về chuyện hắn là một thân hai hồn. Lẽ nào cũng không nói gì tới chuyện Luyện Khinh Vũ trước kia không phải là hắn hiện tại?

Vu Nhai vẫn đi tới từng bước một. Rừng trúc đã hóa thành địa bàn của hắn. Bất tri bất giác, hắn đã đi tới trước mặt Tô Thần Hoàng, nói:

- Linh hồn Luyện Khinh Vũ là phân thân do ở thời kỳ viễn cổ Huyền Thiên Chân Thần vì bảo toàn tính mạng đã đánh xuống. Hắn cũng nắm giữ ký ức của Huyền Thiên Chân Thần. Linh hồn Luyện Khinh Vũ trước khi chết đã truyền thừa Huyền Thiên Binh Trận lại cho ta. Ngươi nghĩ không sai, rừng trúc hiện tại do ta nắm giữ!

Tô Thần Hoàng mở to hai mắt nhìn. Hắn gần như không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.