Triệu Hoán Thần Binh

Chương 339: Chương 339: Độc Cô Cửu Tiên




Hắn đã quên mất sự sỉ nhục của Vu Nhai dành cho mình lúc trước, cười ha ha nói:

- Nếu như ngươi quên, ta đây nhắc nhở ngươi... Từ sau khi ngươi bước ra khỏi tỉnh Kiếm Vực, ở bên trong tỉnh Kiếm Vực ngươi không thể tiếp tục dùng kiếm. Nếu như vi phạm, vạn kiếm xuyên tim! Ngươi, vừa nãy không chỉ sử dụng kiếm, còn giết người!

- Cái gì!

Bên trong đội kỵ sĩ bất kể là Yến đại nhân hay các kỵ sĩ dự bị, thậm chí là Độc Cô Cửu Tà cũng mở to hai mắt nhìn. Bọn họ không ngờ lại không biết gì về chuyện này. Đặc biệt là Độc Cô Cửu Tà. Hắn căn bản không biết. Nếu như biết, hắn nhất định sẽ nhắc nhở Vu Nhai.

Đồng thời, mọi người cũng đều biết, vì sao đột nhiên lại xuất hiện một tên bán kiếm như vậy.

- Vạn kiếm xuyên tim mà chết? Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao ta lại không biết gì về chuyện này?

Độc Cô Cửu Tà đột nhiên nhảy ra, trực tiếp rơi vào bên cạnh Vu Nhai, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Độc Cô Minh, nói:

- Theo ta được biết, Độc Cô Nhai chỉ bởi vì không dung nhập kiếm Huyền Binh, hay bởi vì là thân phận con cháu tư sinh ở chi nhánh sát ngoài, mới bị trục xuất khỏi gia môn. Nhưng vì điều đó không có lý do gì lại không cho hắn dùng kiếm nữa.

- Xin chào công tử Cửu Tà!

Độc Cô Minh phải hành lễ với Độc Cô Cửu Tà. Đây là vấn đề đẳng cấp thân phận. Sau đó hắn lại ra vẻ cung kính nói:

- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chẳng qua là trên công văn đã có ghi rõ. Ta đã từng xem qua vật chứng. Quả thực là như vậy!

- Không có khả năng. Trừ khi phạm vào sai lầm rất lớn, nếu không không có khả năng cấm Độc Cô Nhai sử dụng kiếm ở trong Kiếm Vực. Cho dù cấm, cũng sẽ không phải là vạn kiếm xuyên tim mà chết.

Độc Cô Cửu Tà hừ lạnh. Hắn vẫn không tin. Đúng vậy, vạn kiếm xuyên tim mà chết, tội trạng như vậy, sau khi tiến vào Độc Cô Kiếm Vực, tất cả người của Độc Cô gia đều có thể ra tay với hắn. Đây là hình phạt nặng hơn sự tưởng tượng của mọi người.

- Công tử Cửu Tà, đây là công văn ta đã lấy ra. Mời xem qua.

Độc Cô Minh đối Độc Cô Cửu Tà vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Đương nhiên, khi ánh mắt nhìn về phía Vu Nhai lại mang theo sự đắc ý và cười nhạt. Hiển nhiên hắn đã chuẩn bị đầy đủ.

Độc Cô Cửu Tà nhận lấy công văn, mở ra xem. Con ngươi hắn thoáng co lại, cười lạnh nói:

- Trong lời nói khinh nhờn chi chính của Độc Cô, công kích người chấp pháp?

Trước đây hắn công kích người chấp pháp thế nào? Trước đây người định tội cho hắn là ai vậy?

Trong Độc Cô gia, bất kỳ kẻ nào phạm tội, đều phải lưu lại trong hình kiếm các, phải có lý do. Có lời lẽ khinh nhờn chi chính Độc Cô, tội này có thể trục xuất khỏi gia môn. Công kích người chấp pháp, đây là lý do khiến Vu Nhai vạn kiếm xuyên tim. Hai tội trạng này quả thực là trọng tội.

- Xin lỗi, công tử Cửu Tà. Ta chỉ biết là hắn mắc phải tội trạng và hình phạt này, cũng không biết ban đầu là do vị đại nhân nào định tội trạng này cho Vu Nhai.

Độc Cô Minh vẫn nói.

- Xin công tử Cửu Tà hãy tránh ra. Chúng ta có tư cách hành hình đối với người này. Không chỉ là chúng ta, tất cả người của Độc Cô gia thậm chí thành viên gia tộc khách khanh phụ thuộc vào Độc Cô gia đều có tư cách hành hình đối với hắn. Đương nhiên, công tử Cửu Tà cũng có tư cách. Chỉ là công tử Cửu Tà xuất thủ, quả thực có phần biến nhỏ thành to rồi?

Độc Cô Cửu Tà nghe nói như thế, đột nhiên cười, nhẹ nhàng tiến về phía trước hai bước.

Độc Cô Minh nói lời này tuy rằng rất tôn kính. Nhưng lại là sự uy hiếp trắng trợn đối với hắn, uy hiếp đứng ở trên phương diện đạo đức của Độc Cô gia lớn.

Hắn lạnh nhạt nói:

- Ngươi tên là Độc Cô Minh đúng không? Ta nhớ ngươi rồi. Trước đây ngươi lợi dụng thân phận đặc biệt của Thiên thiếu gia tiến hành trả thù đối với Độc Cô Nhai. Ngày hôm nay lại uy hiếp ta, lá gan của ngươi thật lớn!

Độc Cô Minh nghe được Độc Cô Cửu Tà nói, không nhịn được lui lại hai bước. Chỉ có điều rất nhanh hắn lại đứng ra nói:

- Thiếu gia Cửu Tà, như vậy làm sao có thể xem là uy hiếp được. Ta chỉ đang thi hành mệnh lệnh của hình kiếm các mà thôi!

Cùng lúc đó người phía sau Độc Cô Minh đi ra phía trước. Phần lớn là con cháu áo xám. Còn có vài người không mặc trang phục của Độc Cô gia.

- Ha ha. Xem ra Độc Cô Cửu Tà ta rời khỏi Kiếm Vực quá lâu, tất cả đều quên mất ta là ai rồi.

Độc Cô Cửu Tà cười ha ha một tiếng. Biểu tình trên mặt trở nên cực kỳ tà tính. Có vài người từng nghe nói tới cái tên này cũng không nhịn được rùng mình một cái. Gia hỏa này từ trước đến nay làm việc đều không kiêng nể gì cả. Có thời điểm rất tốt, có thời điểm lại rất xấu. Chuyện hắn tùy ý giết người cũng là chuyện thường tình. Cho dù đều là người của Độc Cô gia, hắn hạ thủ cũng không chút lưu tình. Trước đây không ít người bởi vì hắn lựa chọn đi ra ngoài rèn luyện còn chúc mừng một hồi.

- Ha ha, đường huynh Cửu Tà mới ra ngoài du lịch chưa được một năm cũng đã lâu. Đường huynh ở nơi đó bao lâu, chúng ta đều nhớ huynh!

Đúng lúc này, lại có một âm thanh đột nhiên phát ra. Ba nhân ảnh hạ xuống. Hai ngân bào và một áo bào tím đột nhiên hạ xuống trước mặt Độc Cô Cửu Tà. Ba người đều là nam. Thanh kiếm đại biểu trên trường bào của bọn họ đã cho mọi người biết rõ thân phận của bọn họ.

Độc Cô Minh thấy ba người này, sắc mặt rõ ràng đã trở nên hòa hoãn hơn. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, lại đắc ý nhìn về phía Vu Nhai.

- Xảy ra chuyện gì đáng để cho đường huynh Cửu Tà phát ra sát ý như vậy?

Người vừa tới mở miệng nói.

Tất nhiên đó cũng là một nam tử mặc ngân bào, tướng mạo có mấy phần tương tự với Độc Cô Cửu Tà, thậm chí thần thái biểu tình cũng tương tự. Chỉ có điều nam tử này mặc ngân bào màu tối hơn. Độc Cô Cửu Tà lại không kìm chế được phóng ra tà khí.

- Công tử Cửu Tiên, chuyện là thế này.

Độc Cô Minh nói thật nhanh.

- Ta còn tưởng là chuyện gì lớn, hóa ra chỉ chút chuyện nhỏ như vậy. Đã có công văn xử lý của hình kiếm các, vậy cứ giết người này là được rồi. Đương nhiên, người như vậy cũng không tư cách vạn kiếm xuyên tim. Các ngươi có bao nhiêu kiếm, cứ đâm cả vào là được.

Độc Cô Cửu Tiên thản nhiên nói. Từ lúc tới đến giờ, hắn chưa từng liếc mắt nhìn qua Vu Nhai. Hắn vừa cười vừa quay đầu qua, nhìn về phía Độc Cô Cửu Tà:

- Hai huynh đệ chúng ta đã lâu không uống rượu. Thế nào, đường huynh Cửu Tà, thiên kiếm tửu trang ở ngay gần đây. Chúng ta đi tới đó thôi, ta mời!

- Được, chúng ta sẽ xử lý tốt chuyện này, mong công tử Cửu Tiên yên tâm. Sẽ không quấy rầy nhã hứng của mấy vị công tử!

Độc Cô Cửu Tà tất nhiên biết vì sao Độc Cô Cửu Tiên lại xuất hiện ở chỗ này. Hắn đang muốn nói chuyện, lại bị Vu Nhai ngăn cản:

- Đa tạ Cửu Tà huynh. Chỉ có điều thực lực của ta thế nào, chẳng lẽ huynh còn không biết sao? Những người này có thể giết ta được sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.