Triệu Hoán Thần Binh

Chương 677: Chương 677: Dược sư kỳ lạ (hạ).




Hoàng Phủ Cung lắc đầu, nói:

- Điều ta muốn làm là tung tin Vu Nhai không tham gia kế hoạch thần binh cho người Kiếm vực hành tỉnh, để bọn họ lập tức phát khiêu chiến. Ta muốn Vu Nhai bị đánh bại nhiều lần trước khi Huyền Thần điện bắt đầu.

Xa phu gật đầu, cái hiểu cái không, làm vậy có gì khác nhau sao?

Bị đánh bại trong quyết đấu Huyền Thần điện hay bị đánh gục bên ngoài chẳng phải đều như nhau?

Xa phu không hiểu nổi ý của Hoàng Phủ Cung. Thật ra mục đích của Hoàng Phủ Cung không phải lợi dụng những người này giết Vu Nhai, gã chỉ muốn đả kích niềm tin của hắn.

Nếu liên tục thua trước khi kế hoạch thần binh đến thì Vu Nhai sẽ muốn báo thù, đính chính lại, dù thất bại nhưng vẫn còn sự hung hăng. Khi kế hoạch thần binh bắt đầu, Vu Nhai phát hiện không thể tham gia, từ vô vọng biến thành tuyệt vọng, cảm giác chết lệch đó rất dễ tàn phá nhiều cường giả trẻ.

Nên biết đa số kỳ binh giả là tự ti, tự tôn, thât bại cộng với bị kỳ thị, trong lòng rối như tơ vò, đó là lúc Hoàng Phủ Cung ra tay. Người thật sự muốn đánh bại Vu Nhai là Hoàng Phủ Cung, gã muốn dùng thân phận cường giả trẻ đánh gục kẻ đã nhục nhã gã, cũng muốn cho Thủy Tinh thấy Vu Nhai chỉ là một kẻ dựa hơi thế lực.

Ngựa một sừng màu vàng kéo xe lao nhanh hướng đệ nhất cửa thành đế đô. Hoàng Phủ Cung không ngừng lên kế hoạch, tay vuốt ve phong thư, mặt ngoài ký tên là Hoàng Phủ Nhàn.

* * *

Lúc này Vu Nhai đang ở trong trang viên của Liễu đại sư, trước mặt hắn là lão. Không biết nữ nhân điêu ngoa Liễu Mị Nhi đã đi đâu.

Vu Nhai mới bước vào trang viên Liễu đại sư đã nói ngay:

- Tiểu tử, mau đưa cái đó cho ta!

- Liễu đại sư, ta còn có một điều kiện nho nhỏ. Người đừng vội, ta chỉ muốn người giới thiệu một dược sư cho ta.

Nghe nói có điều kiện thì Liễu đại sư suýt trở mặt, lão còn ghim chuyện ba ngày trước. Nhưng nghe Vu Nhai nói hai chữ cuối thì Liễu đại sư nheo mắt, nghiền ngẫm nhìn hắn.

- Dược sư sao? Không thành vấn đề. Đi theo ta, dược sư mạnh nhất cung phụng Hoàng thành ở kế nhà ta.

Liễu đại sư bỗng nhiên nhiệt tình làm Vu Nhai thấy sợ. Liễu đại sư sắp giới thiệu dược sư cho Vu Nhai chắc chắn có vấn đề, nhưng bây giờ hắn không cách nào từ chối, đành cắm đầu theo sau lão. Tiểu Hắc ở trong không gian giới chỉ dường như biết dược sư là gì, mắt sáng rực lên, suy yếu khẽ kêu.

Tiểu Hắc đáng thương bởi vì ma pháp huyễn thể thủy tinh mà tiêu hao quá độ, mãi đến hai canh giờ trước nó mới tỉnh lại nhưng vẫn rất suy yếu. Tiểu Hắc mong muốn những dược vật quá thời hạ lúc trước của Đế Long tộc.

Vu Nhai đã hứa với Tiểu Hắc là cho nó một viên mỗi loại đan dược.

Nhưng Vu Nhai không biết rõ ràng về các dược vật này, tuy Tiểu Hắc ăn lần đầu tiên không bị gì, thậm chí thành công tiến hóa nhưng ai biết lần sau có may mắn như vậy không? Cho dù có thì những dược vật quá hạn không thể phát huy công hiệu lúc trước.

Vu Nhai khuyên nhủ hết sức cuối cùng Tiểu Hắc kiềm nén, mắt long lanh chờ hắn tìm dược sư kiểm nghiệm.

- Trang viên này đây.

Rất nhanh Liễu đại sư mang Vu Nhai đến trước một tòa trang viên. Vừa đến nơi Vu Nhai đã ngửi được hương hoa thơm nồng từ bên trong. Vu Nhai chưa hiểu ra sao thì Liễu đại sư dẫn hắn vào thẳng bên trong, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn giật mình.

Nếu nói xung quanh Huyền Binh ma pháp tháp là cỏ dại mọc rậm rạp thì nơi này là thiên đường loài hoa, nhìn từ xa đủ các loại hoa, đỏ, trắng, lam, màu gì cũng có. So sánh vơi trang viên thì Ngự Hương viên gì đó không đáng nhắc tới.

Kỳ lạ là hương hoa chia từng khu vực rõ ràng, nhạt mà nhã, làm tâm tình Vu Nhai tất thoải mái.

- A! Liễu đại sư khẳng định đây là chỗ dược sư ở? Theo ta biết thì những đóa hoa này không thể làm thuốc.

Vu Nhai thấy khó hiểu, trong tưởng tượng của hắn chỗ này nên là thiên đường của thuốc mới đúng, tại sao đầy rẫy hoa?

Liễu đại sư nhẹ nhàng nói:

- Ta sẽ lừa ngươi sao? Đi, chắc tên kia đang ngủ trưa.

Vu Nhai càng nghe càng thấy lạ. Liễu đại sư dẫn Vu Nhai đi đường nhỏ giữa rừng hoa cuối cùng thấy một gian nhà gỗ, đúng vậy, là nhà gỗ. Nhà gỗ cơ hồ bị hoa bao quanh, nói nó là nhà gỗ chẳng bằn bảo là nhà hoa. Chủ nhân trang viên rốt cuộc yêu hoa nhiều đến mức nào nào? Huyền Binh ma pháp tháp ít nhất là kiến túc đầy uy nghiêm, nơi này chỉ có một nhà gỗ nhỏ, quá lãng phí. Đất trong Hoàng thành đã không thể dùng câu đất tấc vàng để hình dung.

Hoàng thành có nhiều quái nhân, à không, là biến thái nhiều, thôi thì cố thói quen đi.

Liễu đại sư nói với một 'giường hoa':

- Lão Bạch, tỉnh lại, ta mang đến một thiếu niên thiên tài chắc chắn ngươi có hứng thú.

Xem ra chủ nhân nằm trên 'giường hoa'.

Không có tình huống cẩu huyết gọi mãi không tỉnh, rất nhanh Vu Nhai thấy một cái đầu bạc trắng lộ ra từ 'giường hoa'. Một nam nhân trẻ tuổi tóc bạc phơ xuất hiện, gã rất đẹp trai, đẹp nhu. Mái tóc dài màu trắng khiến nam nhân càng yếu đuối hơn, mắt gã mông lung chưa tỉnh ngủ.

- Ra là lão Liễu, thiếu niên ta thấy hứng thú?

Thanh niên tóc trắng cố gắng nâng tinh thần, trực giác nhìn hướng Vu Nhai. Bỗng mắt thanh niên tóc trắng sáng lên, ánh mắt nhìn hắn đầy dục vọng như ngắm mỹ nữ.

Vu Nhai rợn gai ốc. Không lẽ anh đẹp trai tóc bạc này là dược sư thích nam nhân? Vu Nhai nhìn ngang ngó dọc, bốn phía là hoa biểu thị thanh niên tóc bạc tính cách giống nữ, dịu dàng. Hèn gì Liễu đại sư cười gian như thế.

Vu Nhai vội nói:

- Cái kia, ta bận việc xin đi trước. Liễu đại sư, chờ khi nào lão tìm được dược sư tốt hơn thì hãy đến lấy phù văn của ta.

Vu Nhai quay người đi ngay lập tức, bị loại nam nhân này nhìn chằm chằm còn khó chịu hơn là rắn độc.

- Ha ha ha ha ha ha! Ta biết ngay ngươi sẽ có phản ứng này. Tiểu tử ngươi đừng lo lắng, tuy tâm lý tên này biến thái hơn cả ma pháp sư cường đại nhất nhưng sở thích bình thường, nếu không dù lão tử lừa người vào đây cũng sẽ phái người mang qua chứ không tự mình dẫn đi.

- A! Ta nói này lão Bạch, ánh mắt đó là sao? Không lẽ ngươi thật sự có hứng thú với tiểu tử này? Mới mấy tháng không gặp ngươi đã đổi khẩu vị?

Liễu đại sư thấy Vu Nhai lúng túng thì cuồng cười, sau đó ngó thấy ánh mắt lang sói của thanh niên tóc bạc.

Thanh niên tóc bạc lạnh nhạt nói:

- Lão Liễu, ngươi còn nói thêm câu nào thì đừng trách lão tử đi quyến rũ Mị Nhi nhà ngươi.

Thanh niên tóc bạc thu về ánh mắt, nói:

- Ài, dáng người, tính cách điêu ngoa của Mị NHi nhà ngươi làm ta rất xúc động, nàng mới là trong hoa . . .

Liễu đại sư kêu lên:

- Cha nó, đừng làm ta ói chết! Ngươi dám vào địa bàn của ta một bước xem? Lão tử nhốt ngươi mười ngày mười đêm, sau đó xé nát tất cả hoa của ngươi, còn để lộ chuyện ngươi đã hơn trăm tuổi nhưng vẫn có sở thích biến thái giữ túi da này.

Thanh niên tóc bạc hét to:

- Bà nội cha ngươi, không thấy chỗ này còn có một tiểu bối sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.