Triệu Hoán Thần Binh

Chương 466: Chương 466: Đuổi tận giết tuyệt




Nực cười, đồ vật có khắc hình rồng chính là chìa khóa duy nhất có thể rời khỏi Thiên Tội Uyên. Phía dưới này không thiếu người đều là tội nhân, hoặc là con cháu của tội nhân, nhân phẩm rất khó bảo đảm. Bọn họ sẽ không nhìn trộm sao?

Chỉ có điều, vừa rồi tam trưởng lão này tình nguyện hi sinh cháu trai là sao vậy?

- Gào...

Long Báo nghe được Vu Nhai triệu hoán, rất nhanh đã xuất hiện. Vu Nhai mỉm cười, lại nhảy lên. Có phương tiện giao thông thật là thuận tiện. A, còn Độc Cô Cửu Dã phía sau thì sao? Không biết có phải bị sợ tới mức choáng váng rồi không? Hắn bộ dạng cao lớn như vậy, chắc không thể chứ?

- Mau lên đây đi, không có thời gian đâu.

Vu Nhai nói. Hắn bị thương cũng không nặng lắm.

- Long… Long Báo...

Độc Cô Cửu Dã ngơ ngác nói, sau đó chợt ngẩng đầu lên.

- Ngươi, ngươi là người thần bí mà muội muội ta đã nói?

Vu Nhai trợn trừng mắt, sau đó gật đầu khẳng định. Ca ca của Độc Cô Cửu Lan, sao lại có bộ dạng như vậy? Nhìn tướng mạo hắn, chắc hẳn là bị muội muội hắn giành hết cái đẹp. Thực sự thất vọng mà.

Từ sau khi nam nhân đeo mặt nạ này xuất hiện, Độc Cô Cửu Dã bị lôi kéo rời đi cũng cảm thấy choáng váng. Hắn không hiểu nổi đây là nhân vật quỷ dị từ nơi nào xuất hiện. Chỉ có điều nếu người này nói muốn đi cứu, vậy thì cứu. Có người dù sao cũng tốt hơn không có.

Độc Cô Cửu Dã là dạng người tương đối không có chủ ý.

Đến phía sau, thời điểm trước khi nhìn thấy Long Báo, hắn vẫn không có bất kỳ hy vọng nào. Nhưng hiện tại, hy vọng đột nhiên xuất hiện. Nếu như là người thần bí kia, hình như không có gì không làm được?

Hắn chưa từng gặp Vu Nhai, nhưng mỗi ngày đều nghe muội muội và Tiểu Loan nói về sự tích anh hùng của người này. Hắn nghe nhiều cũng cảm thấy buồn bực, đồng thời cũng cảm giác người này hẳn là rất lợi hại.

Dám một thân một mình cùng hắn đi cứu người. Dũng khí này khiến hắn rất bội phục. Chí ít trong thôn không có mấy người làm được.

Đúng như thôn trưởng vừa cảm than trước đó, Thiên Tội Uyên là nơi rèn luyện, lại làm cho rất nhiều người mất đi nhuệ khí. Không có hắn, ở đây tuy rằng khắp nơi đều là hắc ám, nhưng cũng không nhiều cuộc chiến đấu. Rất nhiều người đều cho rằng mình sẽ phải chết ở chỗ này, có thể có nhuệ khí gì chứ.

Chủ yếu nhất vẫn là không nhìn thấy hi vọng. Hai mươi mấy năm trước mới ra một mình Độc Cô Chiến Phong. Hi vọng quá xa vời.

Cuối cùng dẫn đến mỗi người đều trầm lặng. Nếu không có Dị Ma Nhân ở đây, chắc hẳn ngay cả tu luyện cũng giảm bớt. Cũng không trách được người Độc Cô gia không tiêu diệt sạch Dị Ma Nhân.

Vu Nhai nhìn cuộc chiến đấu trong thôn trước đó cũng có cảm giác này.

Đương nhiên, không thể phủ nhận, bọn họ cũng hình thành phong cách riêng, chính là năng lực ám sát cường đại.

- Đúng rồi. Tam trưởng lão kia là ai. Có phải là một người tốt hay không? Thậm chí ngay cả tôn tử cũng có thể hi sinh sao?

Vu Nhai cũng không biết Độc Cô Cửu Dã ở phía sau hắn đang cảm thấy có hi vọng rất lớn. Thậm chí đã xem hắn thành cọng rơm cứu mạng, xem hắn thành anh hùng.

Nếu như hắn biết, không biết có thể ngăn cản suy nghĩ của Độc Cô Cửu Dã tiếp tục phát triển hay không? Phải biết rằng, anh hùng từ trước đến nay đều là nhân vật bi kịch xông lên phía trước, sau đó bị loạn đao chém chết. Hắn vẫn là kính nhi viễn chi!

- Ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bình thường tam trưởng lão là một người rất hà khắc. Rất nhiều người đều không thích lão. Ngày hôm nay thậm chí ngay cả tôn tử lão cũng có thể hi sinh. Thực sự khiến người ta bất ngờ. Xem ra trước đây tất cả mọi người đã hiểu nhầm lão.

Độc Cô Cửu Dã chất phác nói.

Vu Nhai khẽ nhíu mày, nhưng không nhiều lời, trực tiếp trầm mặc đi về phía Độc Cô Cửu Dã chỉ.

- Ngao...

Đúng lúc này, trong bóng tối đột nhiên truyền đến tiếng ma thú kêu chói tai. Độc Cô Cửu Dã ở phía sau lập tức biến sắc:

- Là… là tiếng của Thiết Phi Long. Chẳng lẽ Thiết Phi Long không ổn? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

- Đừng lo lắng. Nếu như Thiết Phi Long còn sống, chứng minh người còn sống.

Vu Nhai nói.

Nói xong, Vu Nhai lại bảo Độc Cô Cửu Dã tạm thời ở đó chờ. Bản thân hắn lập tức nhảy xuống khỏi Long Báo, đi thật nhanh về phía trước. Rất nhanh hắn đã đến nơi có thể nhìn thấy được cuộc chiến đấu. Hắn thở hắt ra một hơi, sau đó lại lén lén lút lút tiến lên.

Tâm tình Độc Cô Cửu Dã đang lo lắng muốn chết, cũng không dám nói thêm điều gì. Hắn chỉ cảm giác biểu hiện của người trước mắt này khác xa so với anh hùng trong lời đồn đại?

Đúng lúc này, hắn thấy được anh hùng đang vẫy tay với mình. Hắn vội vàng chạy qua.

A, thật ra người Anh hùng nào đó đang vẫy ta gọi Long Báo. Khi Độc Cô Cửu Dã cưỡi Long Báo đến vị trí của Vu Nhai, lập tức nhìn thấy được tình cảnh chiến đấu phía dưới. Thiết Phi Long đang che chở cho đám trẻ, thỉnh thoảng lại phát ra ma pháp công kích, nhưng đã càng lúc càng yếu.

Đám mấy người Độc Cô Cửu Lan và Độc Cô Tề đang liều mạng chống đỡ công kích. Mắt thấy sắp không chịu được nữa...

- Đừng lên tiếng. Ngươi dẫn theo Long Báo canh giữ ở đầu đường kia. Hắc hắc, những Dị Ma Nhân này quả thực đúng là những kể ngu ngốc. Không ngờ lại khai chiến ở nơi thế này. Ngay cả đường lùi cũng không để ý tới.

Vu Nhai cười âm hiểm.

A, tại sao Anh hùng sẽ phát ra tiếng cười như vậy?

Độc Cô Cửu cũng nhịn không được hiếu kỳ hỏi:

- Có ý gì?

- Không có đường lui. Vừa lúc để ta đuổi tận giết tuyệt bọn chúng!

Vu Nhai lạnh lùng cay nghiệt nói,

Độc Cô Cửu Dã không nhịn được rùng mình một cái. Hắn có chút sững sờ nhìn Vu Nhai trước mắt. Bình thường hắn tính tình chất phác. Tuy rằng cá tính có hơi bướng bỉnh, nhưng cũng không phải là người xấu xa gì. Hắn hoàn toàn không hiểu nổi người này đang làm gì.

Đuổi tận giết tuyệt, là giết chết Dị Ma Nhân sao? Làm sao có thể?

Đúng rồi, người này cười cũng rất xấu xa. Hắn thật sự là người anh hùng mà muội muội đã nói sao?

- Cẩn thận một chút. Đến lúc đó nếu như không ngăn cản được, cứ việc cưỡi Long Báo chạy là được!

Vu Nhai tiếp tục bộ dạng rất không anh hùng nói.

Chạy trốn? Đây là chuyện anh hùng nên làm sao?

Chỉ có điều, hình như muội muội hắn đã từng nói qua. Người anh hùng tên là Vu Nhai này, lúc đó dường như cũng từ trong tay đám Dị Ma tộc kia trốn thoát ra. Mình cũng cảm giác trong tình huống như vậy, không trốn, nhất định sẽ chết.

Dưới tình huống khẩn cấp như vậy, không cho phép bọn họ có nhiều thời gian để thương lượng thêm nữa. Sau khi Vu Nhai giao phó xong, rất nhanh liền lẻn xuống. Hắn chậm rãi tiến lại gần chỗ Độc Cô Cửu Lan và Thiết Phi Long.

Lúc này Độc Cô Cửu Dã lại khiếp sợ. Bởi vì không ngờ hắn không cảm giác được khí tức của Vu Nhai. Chỉ trong thời gian mấy giây, Vu Nhai dường như đã biến mất. Thuật ám hành thật đáng sợ.

Đối với cuộc chiến đấu tiếp theo, Độc Cô Cửu Dã lại càng có lòng tin hơn. Hắn theo Long Báo, lẻn về phía đầu đường mà Vu Nhai vừa chỉ. Đồng thời, hắn cũng dỏng tai lên nghe tình hình cuộc chiến đấu phía dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.