Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1212: Chương 1212: Gia chủ, chúng ta đánh cược.




Vù vù vù vù vù!

Không biết qua bao lâu, gió nhẹ thổi qua đệ cửu kiếm hoàn hùng quan. Mấy người hóa đá chân mềm nhũn té xuống. Ân đại tiểu thư không bị gì nhưng mặt nàng tái xanh, mắt trân trân nhìn bóng dáng sớm biến mất trong cửa thành, nỗi lòng gợn sóng. Bóng dáng đó to lớn khắc sâu trong đầu Ân đại tiểu thư, hắn mới chỉ là bán thánh.

Ân đại tiểu thư cười khổ nói:

- Thì ra ta tự phụ như thế.

- Ân đại tiểu thư . . .

Ân đại tiểu thư bình tĩnh nói:

- Tìm thời gian nào đó xin lỗi Vu Nhai công tử đi, bây giờ thông báo cho gia chủ.

Không lâu sau, Kiếm Thần các vùng đất trung tâm Độc Cô gia, các cao tầng Độc Cô gia đang họp cùng nhìn hướng Độc Cô gia chủ. Mới rồi gia chủ nhận được tin tức gì rồi cười rất gian trá.

Độc Cô gia chủ không che giấu, nói với đám trưởng lão:

- Không có gì, là Vu Nhai.cái tên kim bàoKhông họ Độc Cô mang theo Dị Ma tộc xông vào, mới nãy đã vượt qua đệ cửu kiếm hoàn hùng quan.

Độc Cô gia chủ đơn giản giải thích chuyện vừa xảy ra ở đệ cửu kiếm hoàn hùng quan.

- Cái gì? Rốt cuộc Vu tiểu tử đã đến?

Độc Cô Thanh Hải đứng bật dậy:

- Ta đi đón hắn ngay!

- Chờ chút, Độc Cô Thanh Hải, ngươi đi đón hắn? Hừ, một mình hắn thì thôi, còn mang theo Dị Ma tộc gì đó, hắn xem Độc Cô gia là cái gì? Loại người đại nghịch bất đạo như vậy nên bị giết.

- Giết cái đầu ngươi! Dị Ma tộc nho nhỏ có là gì? Còn lải nhải nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

- Độc Cô Thanh Hải, ăn nói đàng hoàng chút!

Trong phút chốc Kiếm Thần các náo loạn. Độc Cô Thanh Hải một mình cãi lộn với một đám người, đáng tiếc lão già Mê Thành không có mặt, lão còn đang bù đầu nghiên cứu phù văn và long văn. Nhưng từ đây thấy được nhiều trưởng lão rất ghét Vu Nhai.

- Được rồi, tiếp tục hội nghị đi, đừng quan tâm Vu Nhai nữa.

Độc Cô Thanh Hải vội la lên:

- Nhưng thưa gia chủ, kiếm thần bí địa sắp đóng!

Mấy ngày nay Độc Cô Thanh Hải chờ mòn mỏi không thấy bóng dáng Vu Nhai, chẳng phải đã bảo là từ bốn tháng trước hắn rời khỏi Bắc Đẩu hành tỉnh sao? Đi cỡ nào cũng nên tới nơi từ lâu, kết quả bây giờ Vu Nhai mới đến. Độc Cô Thanh Hải không biết Vu Nhai đã tới Thiên Kiếm hùng quan sau đó quay về.

Độc Cô gia chủ phớt lờ Độc Cô Thanh Hải, nói:

- Các vị, để ta cá cược với các người lần nữa đi. Nếu trong tình huống như vậy Vu Nhai có thể vào kiếm thần bí địa hơn nữa kiếm đạo thành thánh thì sau này không ai được lôi chuyện Vu Nhai ra nói, như thế nào?

Mọi người sững sờ, đầu óc vận chuyển nhanh. Gia chủ đang có mưu mô gì đây?

Độc Cô gia chủ lặp lại lần nữa:

- Bây giờ Vu Nhai mang theo Dị Ma tộc liên tục xông ải, dù vượt qua hết các kiếm hoàn hùng quan thì hắn không thể nào tới kịp lúc kiếm thần bí địa chưa đóng. Trước lối vào kiếm thần bí địa, Kiếm Thần đài có Độc Cô Cửu Dương chủ trì. Ta cá là dưới loại tình huống này Vu Nhai vẫn vào kiếm thần bí địa được, các ngươi có dám không?

Độc Cô Thanh Hải la lên:

- Gia chủ, lối vào kiếm thần bí địa đã đóng thì sao có thể . . .

Độc Cô gia chủ mỉm cười nói:

- Nhưng ta cho rằng có thể, lối vào đóng kín thì không thể đi vào sao? Ta cá là có thể, hay Thanh Hải thúc cũng cảm thấy Vu Nhai không làm được?

Độc Cô gia chủ liếc đám cao tầng, nói:

- Vậy đi, lại truyền lệnh ra, chỉ cần Vu Nhai có thể đánh bại thu tướng mỗi kiếm hoàn hùng quan là có thể mang Dị Ma tộc qua cửa, không ai được tổn thương Dị Ma tộc. Chắc các ngươi không phản đối mệnh lệnh này của ta?

Đám cao tầng nhìn nhau một cái, hay nói đúng hơn là những kẻ bất mãn với Vu Nhai quay đầu liếc nhau.

Bọn họ trầm giọng nói:

- Được, gia chủ, chúng ta cá cược với người. Nếu trong tình huống như thế mà Vu Nhai còn vào kiếm thần bí địa được hì sau này chúng ta sẽ không hỏi bất cứ vấn đề gì về Vu Nhai nữa. Chỉ cần hắn không phản bội gia tộc, gia chủ muốn làm gì tùy ý.

Độc Cô gia chủ mỉm cười nói:

- Tốt, hãy truyền lệnh đi!

- Họp tiếp!

Mặt Độc Cô Thanh Hải liên tục thay đổi cuối cùng lão ngồi xuống, nhưng không còn tâm tình họp hành.

* * *

Một lúc sau, trên đệ bát kiếm hoàn hùng quan, một nam nhân trẻ tuổi nhìn Vu Nhai chằm chằm. Nam nhân rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ vào Vu Nhai.

- Ngươi là Vu Nhai đúng không? Ta có nghe nói ngươi đại chiến cùng Cổ Duệ chi dân, ta rất phục ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn mang theo những Dị Ma tộc đi qua thì hãy đánh bại Độc Cô Cửu Diễn ta đã!

Đằng trước kiếm thần bí địa, Kiếm Thần đài.

Trên Kiếm Thần đài có rất nhiều người xem lễ.

- Cửu Lan, chẳng lẽ nàng còn nghĩ đến Vu Nhai? Không chừng Vu Nhai đã bị Cổ Duệ chi dân ám sát chết, dù hắn còn sống thì ta và hắn không chết không ngừng.

- Bây giờ Vu Nhai không đấu lại ta được, nếu nàng đồng ý trở thành nữ nhân của ta thì ta hứa sẽ không giết hắn, thậm chí tha cho người nhà, bằng hữu của hắn. Nếu Vu Nhai muốn ta sẽ làm huynh đệ với hắn. Nàng thấy không? Ta vì nàng thậm chí tha cho kẻ thù không đội trời chung, đến như vậy mà nàng vẫn không ưng?

Độc Cô Cửu Dương ngồi trên vị trí tượng trưng cho kẻ chủ trì, ngồi bên cạnh gã là một nữ nhân, Độc Cô Cửu Lan dưới Thiên Tội Uyên.

Độc Cô Cửu Dương mỉm cười nói:

- Nàng hãy suy nghĩ kỹ đi, lòng kiên nhẫn của ta có hạn. Chờ tiểu tử Diệp Vũ Phong mang món quà ta đặc biệt chuẩn bị cho nàng trở về đó cũng là lúc ta muốn biết đáp án.

Độc Cô Cửu Dương huơ tay chân, không phải dưới chân khó chịu. Có tiếng gầm gừ phát ra dưới chân Độc Cô Cửu Dương, thì ra gã gác chân lên một con báo.

Nếu Vu Nhai có mặt tại đây sẽ nhận ra con báo này, đó là long báo cùng hắn vào Minh Huyễn cổ lâm dưới Thiên Tội Uyên.

- U u u . . .

Long báo gầm gừ, đôi mắt đen thui tràn ngập uất ức, sợ hãi, mong chờ và tuyết vọng.

Bốp!

- U u u . . .

Long báo cảm giác bụng đau nhức, chân Độc Cô Cửu Dương đá nó bay ra ngoài. Cú đá rất mạnh nhưng long báo không dám hét to, nó chỉ kêu u u.

- Ta có cho ngươi phát ra âm thanh sao? Ngươi đã quên lời ta nói sao? Mặc kệ thế nào không cho phép ngươi phát ra thanh âm khiến ta buồn nôn. Đây là lần cuối cùng, nếu lần sau còn dám phát ra tiếng trong khi ta chưa cho phép thì ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không kêu được nữa.

Độc Cô Cửu Dương nói xong mỉm cười đá mạnh vào long báo, quát to:

- Lăn về đây!

Rầm!

Long báo ngoan ngoãn bò về nhưng bị Độc Cô Cửu Dương đạp mạnh.

Độc Cô Cửu Dương nói:

- Ta kêu ngươi lăn về, không phải bò, ngươi không biết lăn là thế nào sao?

Long báo hết cách đành uất ức lăn về, trong lòng nó nhớ nhung một người.

Độc Cô Cửu Dương nở nụ cười, thuận miệng nói:

- Vậy mới đúng. Ha, đừng trách ta, ai bảo súc sinh nhà ngươi từng cõng tiện chủng kia đi?

Độc Cô Cửu Dương đắc ý liếc hướng Độc Cô Cửu Lan ngồi bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.