Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1892: Chương 1892: Hoàng Phủ Huyết Binh.




Nàng phải một tên Vu Nhai phế nhân thì có tác dụng cái rắm? Dùng để trang trí sao?

- Ở dưới tình huống ta hoàn toàn chiếm hết ưu thế, tại sao ta phải nói điều kiện với nàng. Ta tất nhiên phải dùng tới công phu sư tử ngoạm.

Huyền Thiên Chân Thần đặc biệt nói trắng ra. Đúng vậy, hiện tại chiến trường nằm trong tỉnh Hoàng Vực của đế quốc Huyền Binh. Phe hắn có Thần Hoàng, hoàn toàn có thể giết chết Vu Nhai. Ma Thiên Chân Thần lại hắn giữ chân. Hắn làm sao không nói?

Cho dù Ma Thiên Chân Thần muốn đánh tới cá chết lưới rách, hắn cũng không sợ. Cùng lắm phía bên hắn tổn thất một Thần Hoàng. Lại nói, hiện tại Vu Nhai so với Thần Hoàng lại có giá trị hơn nhiều.

Hơn nữa, Ma Thiên Nhất Kiếm thật sự có thể giết chết Hoa Nộ Hải sao?

Thật nực cười. Nếu như Huyền Binh Đế Đô thật sự dễ phá hủy như vậy, Thần Hoàng cũng thật sự dễ dàng giết chết như vậy, vì sao Kinh Thiên Chân Thần không điên cuồng đánh tới nơi này? Huyền Binh Đế Đô nhất định bố trí vô số phòng ngự, cũng tích lũy suốt mấy nghìn năm.

- Động thủ đi. Đừng đứng ngây người ra đó làm gì.

Huyền Thiên Chân Thần nói xong lại nhìn về phía Hoa Nộ Hải quát.

Thật ra Hoa Nộ Hải cũng có chút sợ hãi. Hắn không muốn chết. Vừa rồi, Huyền Thiên Chân Thần nói muốn hi sinh tính mạng của một Thần Hoàng. Hắn là Thần Hoàng duy nhất ở đây, dĩ nhiên kẻ hi sinh chính là hắn. Đương nhiên, hắn không lập tức ra tay cũng bởi vì hai Đại Chân dường như có ý định thương lượng điều kiện. Bởi vậy hắn vẫn đứng yên đó. Nhưng bây giờ hắn biết mình không ra tay không được.

- Hoa Nộ Hải, ngươi tránh ra. Kiếm của ta muốn được uống máu.

Đúng lúc Hoa Nộ Hải nắm tay lại, chuẩn bị cho Huyền Điển Thần Trận của Vu Nhai một trảo, chợt có một giọng nói thâm trầm xuất hiện ở phía sau lưng hắn. Trong chớp mắt, tất cả mọi người ở đó đều theo bản năng rùng mình một cái. Một mùi máu đột nhiên tràn ngập trong không trung. Gần như toàn bộ tỉnh Hoàng Vực đều bị nhuộm thành màu máu. Trong đó bao gồm cả Vu Nhai.

Trong đầu mọi người xuất hiện bốn chữ... Huyết Binh tổ vương!

Trong lòng Vu Nhai thầm than khổ. Hai Thần Hoàng, hiện tại hắn nên làm thế nào? Sợ rằng ngoại trừ trốn ở bên trong Huyền Binh Điển ra, hắn không có biện pháp nào khác. Cùng lắm là Huyền Binh Điển bị mang đi, sau đó vận khí đủ tốt đế quốc Huyền Binh đập không ra Huyền Binh Điển dưới hình thức cục gạch. Tiếp đó, mình ở bên trong tu luyện tới khi đạt được Thần Hoàng, hoặc chờ đợi Độc Cô gia tới cứu viện. Hình như thật sự chỉ có thể như vậy?

- Vu Nhai...

Thủy Tinh đứng ở bên cạnh Vu Nhai, khẽ kêu lên.

- Không có chuyện gì. Chúng ta không chết được.

Vu Nhai nhẹ nhàng nói.

Trong lòng hắn lại than khổ. Hắn cũng muốn cho nữ nhân trước mặt sự hi vọng. Đó là trách nhiệm. Để cho nữ nhân của mình biết nàng còn có chỗ dựa.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng. Tay hắn đầy máu, nắm bàn tay Thủy Tinh cũng dính máu, dường như muốn dính hai người bọn họ lại với nhau. Bàn tay kia của hắn lại nắm thật chặt Thôn Thiên Thần Kiếm. Không biết có phải là một cách nắm tay khác hay không?

Đúng vậy. Trong đầu Vu Nhai xuất hiện suy nghĩ quỷ dị, muốn nắm tay Thôn Thiên Kiếm Linh...

Không biết vì sao, lúc suy nghĩ quỷ dị này đột nhiên xuất hiện, hắn dường như nắm bắt được linh quang nào đó. Nhưng hắn lại không hoàn toàn bắt được.

Đúng vậy, đạo linh quang này dường như có thể khiến cho hắn thoát khỏi hiểm cảnh. Khi hắn còn phải cố gắng ngẫm nghĩ, mùi máu tanh đã nồng đậm đến mức hắn không thể không vứt bỏ suy nghĩ này. Dù nguy hiểm như thế nào đi nữa, hắn cũng không thể buông tha.

- Tiểu tử, nghe nói ngươi là thiên tài rất nghịch thiên của đại lục Thần Huyền từ khi có sinh mệnh tới nay. Thanh kiếm này của ta thích nhất chính là uống máu thiên tài. Đặc biệt là máu có chứa huyết mạch Độc Cô gia. Nó thật sự rất thích. Cho nên ngươi chết đi.

Huyết Binh tổ vương vừa hiện thân. Đó là một lão già, tóc đen, râu đen, trên mặt đầy nếp nhăn. Chỉ có điều quỷ dị chính là, những nếp nhăn lại hiện lên màu máu. Thoạt nhìn dường như sâu trong những nếp nhăn này có máu lưu chuyển. Hai mắt của hắn, bất kể con ngươi hay viền xung quanh hoàn toàn vì màu đỏ. Y phục cũng đỏ như máu. Nhìn hắn khiến người ta có cảm giác giống như vừa từ trong biển máu đi ra vậy.

Đây là Huyết Binh thân vương đã từng khiến cho đại lục vừa nghe tin đã sợ mất mật.

Hắn chỉ nói một câu như vậy, sau đó liền rút kiếm ra. Hắn căn bản không để ý tới Huyền Điển Thần Trận ngăn cản ở trước mặt Vu Nhai, trực tiếp đâm ra một kiếm. Một đạo thất luyện huyết hồng không tính là lớn dường như không phải do Thần Hoàng phát ra, đâm vào trong Huyền Điển Thần Trận. không biết vì sao tim mọi người bao gồm cả cao thủ đế quốc Huyền Binh đều nhấc lên.

Vu Nhai tất nhiên cũng vậy. Nhưng hắn không buông tha. Hắn chuẩn bị lấy Huyền Điển Thần Trận để ngăn cản đạo thất luyện huyết hồng này...

- Keng...

Ngay thời điểm tất cả mọi người đang khẩn trương, trong lúc bất chợt thất luyện đỏ như máu này dừng lại, dừng ở trước Huyền Điển Thần Trận, bị hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy. Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người ở đó đều cứng đờ...

- Hoàng Phủ Huyết Binh. Sao ngươi còn chưa chết? Trước đây thời điểm bị ta trục xuất ra khỏi Độc Cô Thần Thành, không phải đã sắp chết rồi sao?

Một thân ảnh già nua chậm rãi hiện ra. Giọng nói của hắn cũng rất già nua. Cả người hắn mang theo khí chất u ám. Nhưng rất kỳ quái, loại khí chất u ám này không giống với Huyết Binh tổ vương khiến người ta khiếp sợ thậm chí run rẩy.

Rõ ràng rất u ám, nhưng dường như lại khiến người ta có một loại khí tức sắc bén. U ám cùng sắc bén, hình như rất khó dung hòa.

- Khúc Phong tiền bối...

Vu Nhai không nhịn được khẽ kêu lên thành tiếng. Không ngờ người đó lại chính là Độc Cô Khúc Phong.

- Đã đến muộn. Ta vốn nghĩ ngươi tới Huyền Binh Đế Đô hoàn thành là vì một khúc mắc nhỏ, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng không nghĩ tới, sau khi trở lại Độc Cô Thần Thành, ta mới thông qua mạng lưới tình báo của U Linh Kiếm Các, biết được nhạc phụ tương lai của ngươi đã bị bắt tới Huyền Binh Đế Đô. Ta đoán đây nhất định là cạm bẫy do đế quốc Huyền Binh giành cho ngươi, cho nên ta tới đây. Cũng may là đã chạy tới.

Độc Cô Khúc Phong vừa nói vừa kẹp đạo thất luyện huyết hồng thành bụi phấn, sau đó lại nói:

- Sau khi ta nhận được tin tức đã chạy tới đây trước. Gia chủ bọn họ hiện tại chắc còn đang trên đường tới đây...

Ý của Độc Cô Khúc Phong chính là, sau khi hắn trở lại Độc Cô gia, hắn lại không lập tức nhận được tin tức này. Mà phải qua một thời gian, hắn mới thông qua U Linh Kiếm Các nhận được tin tức Đan Đạo Hùng bị bắt. Sau khi suy đoán, hắn liền biết đây chính là cạm bẫy của đế quốc Huyền Binh đối với Vu Nhai. Sau đó hắn liền sai người thông báo với gia chủ đồng thời bản thân trực tiếp chạy tới đây. Nói cách khác, hắn xuất phát trước gia chủ.

Dù sao, sau khi Độc Cô Chiến Huyền nhận được tin tức, hắn còn phải thông báo với các Thần Hoàng khác của Độc Cô gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.