Triệu Hoán Thần Binh

Chương 780: Chương 780: Hủy (hạ).




Kiếm Dương sơn trang đã không có cao thủ thiên binh sư, tuy tiểu tử này chỉ là địa binh sư nhưng biến thái, đáng sợ. Nếu tiểu tử này vào Kiếm Dương sơn trang được có lẽ Hoàng Phủ quận chúa sẽ không bị gì nhưng Cửu Dương thiếu gia phế nhân thì . . .

Mấy thiên binh sư không dám tưởng tượng tiếp, bọn họ hận không thể mọc mấy đôi cánh. Nếu không phải thiên binh sư còn cần thiết câu thần chuẩn bay rượt theo thì chỉ bằng biểu hiện chúng nó bay mãi không đuổi kịp Vu Nhai làm bọn họ muốn đập chết chúng nó.

- Độc Cô Cửu Dương, hy vọng bên cạnh ngươi không còn mấy cao thủ bảo vệ, vậy thì ngươi sẽ được giải thoát cuộc đời.

Như mấy thiên binh sư trông thấy, hướng Vu Nhai lao đi là Kiếm Dương sơn trang. Vu Nhai và Độc Cô Cửu Dương không chết không ngừng, không có đường cứu vãn, nếu vậy chẳng bằng nhân lúc Kiếm Dương sơn trang hư không làm thịt gã. Nếu có thể thì Vu Nhai định giải quyết luôn Hoàng Phủ Nhàn. Đừng quên Vu Nhai rơi vào cạm bẫy Hoàng Phủ Nhàn sắp đặt suýt chết, dù giết nàng gây ra rung động gì thì hắn cũng không tha.

Với điều kiện là trong Kiếm Dương sơn trang không có cao thủ bảo vệ, dù chỉ còn lại một thiên binh sư cũng đủ ngăn chặn Vu Nhai.

Không lâu sau Vu Nhai chạy tới Kiếm Dương sơn trang, lúc này bên trong đã là gà bay chó sủa. Có người đi theo mấy thiên binh sư bị Vu Nhai đùa xoay quanh, có chạy đi báo cáo với Hoàng Phủ Nhàn, có người đi bảo vệ Độc Cô Cửu Dương.

Vì từ lúc Vu Nhai xuất hiện đến trở về quá nhanh, bây giờ Hoàng Phủ Nhàn mới chỉ nhận tin tức, Kiếm Dương sơn trang còn đang lộn xộn rối ren. Vu Nhai nhờ đó có cơ hội lao vào Kiếm Dương sơn trang, vứt bỏ mấy cao thủ bình thường. Mục tiêu của Vu Nhai đáp xuống đống kiến trúc xa hoa trong Kiếm Dương sơn trang, với cá tính của Độc Cô Cửu Dương chắc chắn sẽ ở đây. Với ánh mắt tình báo kiếp trước của Vu Nhai có thể phán đoán tin tức mình muốn từ biểu hiện hỗn loạn của người trong Kiếm Dương sơn trang.

Kiếm Dương sơn trang có hai nơi chủ yếu nhất, chỗ Hoàng Phủ Nhàn cư ngụ, nơi Độc Cô Cửu Dương ở. Lúc này Hoàng Phủ Nhàn đã được tin tức, nàng tức điên định lao ra bóp chết tiện chủng Vu Nhai, vậy chỉ còn lại một nơi.

Vu Nhai bay thẳng qua.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vì không tốn thời gian tìm người, Vu Nhai một kiếm cắt vào dãy kiến trúc xa hoa hất bay nóc nhà. Với thực lực đỉnh Thâm Hải Huyền Tinh Chuy ngũ đoạn của Vu Nhai muốn làm chuyện này dễ như chơi, không cần dẫn động gì.

Vang tiếng nổ điếc tai, nóc nhà xa hoa tách khỏi lầu các. Tiểu Thúy đập cánh, nóc nhà bị gió cuốn đi bay hướng nơi khác trong Kiếm Dương sơn trang. Không biết Độc Cô Cửu Dương ở tầng thứ mấy, dù sao không cắt được tầng thứ nhất thì cắt tầng thứ hai, không được thì cắt tiếp.

- Có chuyện gì? Có phải đã mang trọng bảo về từ đế đô?

Thời gian quay ngược về trước khi Vu Nhai hành động hủy phòng ở. Ngay khi Vu Nhai định lật nóc tòa nhà xa hoa thì tầng thứ hai từ dưới lên trên, trong gian phòng cực kỳ xa hoa có một nam một nữ. Nam là Độc Cô Cửu Dương, nữ là người quen cũ của Vu Nhai, Độc Cô Vận Nhi. Không ngờ trải qua chuyện lần đó nữ nhân vẫn được ở lại bên Độc Cô Cửu Dương.

Chắc vì bây giờ Độc Cô Cửu Dương thành người tàn phế nên Độc Cô Vận Nhi mới có cơ hội tốt như vậy. A không, bây giờ nàng không gọi là Độc Cô Vận Nhi nữa mà tên Độc Cô Cửu Vận, nàng mặc kiếm bào màu bạc.

Người nói chuyện là Độc Cô Cửu Dương, gã không còn bộ dáng hào hùng như xưa. Độc Cô Cửu Dương gầy trơ xương, hốc mắt hõm sâu, mặt trắng bệch như tờ giấy giống người bị bệnh nặng. Bây giờ Độc Cô Cửu Dương còn đỡ, gã thấy hy vọng, chỉ cần trọng bảo từ đế đô đưa về là gã còn hy vọng, nên mấy hôm nay cơ thể Độc Cô Cửu Dương tốt hơn nhiều.,

Độc Cô Cửu Vận không biết nên nói cái gì:

- Cái này . . .

trọng bảo đúng là đã chuyển từ đế đô trở về, nhưng người kia cũng theo về. Độc Cô Cửu Vận chưa có tin chính xác, vẫn câu nói cũ, thời gian Vu Nhai chiến đấu quá ngắn.

Thấy Độc Cô Cửu Vận ngần ngừ thì Độc Cô Cửu Dương nổi khùng lên gắt:

- Nói đi, chuyện gì xảy ra? Tiện nữ nhân, ngươi là thứ gì? Dám ấp a ấp úng trước mặt ta?

Mấy ngày nay dù là ai hơi làm Độc Cô Cửu Dương phật lòng một chút là gã tức nổi giận, dù là mẫu thân Hoàng Phủ Nhàn cũng không ngoại lệ.

Trước đó Độc Cô Cửu Dương giết chết bao nhiêu là hộ vệ, thị nữ. Hầu như không một thị nữ có thể hầu hạ Độc Cô Cửu Dương một ngày, Độc Cô Cửu Dương bất đắc dĩ vừa đấm vừa xoa kéo Độc Cô Cửu Vận đến, nàng có được ngân bào là vì thế. Dù sao Độc Cô Cửu Dương phế nhân không thể tùy tiện giết ngân bào, với thực lực của gã cũng không giết được.

Lúc trước Độc Cô Cửu Vận có thể làm Độc Cô Cửu Dương vô cùng yêu thương mình đương nhiên là có thu đoạn riêng.

- Hình như là . . . Hình như là họ Vu . . .

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Độc Cô Cửu Vận mới dứt lời thì Vu Nhai đã đập phá phòng ở, đánh gãy đoạn đối thoại của hai người. Mới đầu Độc Cô Cửu Vận, Độc Cô Cửu Dương tưởng là động đất, ngơ ngác nhìn phòng rung rinh. Hai người nghe tiếng đinh đang bùm chát.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Rất nhanh tiếng nổ ầm ầm che giấu tiếng đinh đang. Bốn thanh âm cộng với thanh âm ban đầu là năm tiếng. Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Vận chưa phản ứng lại trợn mắt há hốc mồm nhìn trời sáng trưng, gió mạnh thổi nóc nhà trên đầu bọn họ đi. Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Vận líu lưỡi nhìn một con chim màu xanh xuất hiện, chính là khưu phong thú.

Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Vận nghe thấy thanh âm nhiều lần xuất hiện trong cơn ác mộng:

- Độc Cô Cửu Dương, đã lâu không gặp!

Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Vận hoàn toàn biến sắc mặt. Độc Cô Cửu Dương vì tức giận, thù hận là mặt đỏ tím. Độc Cô Cửu Vận thì sắc mặt trắng như tờ giấy.

Thật sự là hắn!

Cả tòa nhà có sáu tầng, Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Vận ở tầng hai từ dưới đếm lên, Vu Nhai phá sập năm tầng mới thấy bọn họ.

Độc Cô Cửu Dương không cần biết mới rồi Vu Nhai làm gì, gã điên cuồng rống to:

- Họ Vu!

Vu Nhai nói:

- Đáng tiếc ta không có quá nhiều thời gian, nếu không ta sẽ lắng nghe ngươi gầm rống. Hiện tại ta chỉ có thể giết ngươi ngay.

Vu Nhai liếc Độc Cô Cửu Vận một cái rồi không chút lưu luyến dời đi. Được rồi, Vu Nhai đã quên nữ nhân ngân bào là ai, Độc Cô Cửu Vận chỉ là khách qua đường trong đời hắn.

Đối với Độc Cô Cửu Dương thì Vu Nhai không ngại hoàn toàn biến thành kẻ ác, dùng câu nói chuyên môn của người xấu. Đối diện kẻ ác ngươi phải hung dữ hơn họ, đối diện kẻ dồn mình vào chỗ chết thì phải càng ác.

- A?

Đang lúc Vu Nhai định rút kiếm chợt nhướng cao chân mày nhìn hướng hành lang, lộ biểu tình tiếc nuối.

Vu Nhai khẽ thở dài:

- Đây là lần thứ hai ngươi ngăn cản ta.

Trong hành lang phát ra thanh âm ngăn gọn:

- Ài, trách nhiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.