Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1608: Chương 1608: Khiêu khích gây ly gián?




Nhưng không đoán được đám vật cưỡi kia không ngờ còn phát điên trước cả bọn họ.

Càng ngày càng đi sâu vào trong, mặt tuyết đã biến thành màu máu. Có thể nghe được những tiếng kêu đầy kỳ quái.

Kinh khủng hơn chính là do ma pháp trận này còn là huyễn trận. Những người tiến vào muốn đi ra ngoài, đặc biệt khó khăn. Vốn là khó khăn, hơn nữa ma pháp trận còn đang không ngừng lan rộng về xung quanh. Đó chính là khó khăn lại càng thêm khó khăn. Hơn nữa, người thực lực mạnh cũng không muốn đi ra ngoài.

Ma Uyên ở phía trước. Bọn họ còn muốn có được ma kiếm.

- Mọi người không cần lo lắng. Không có việc gì đâu. Bên trong bội ngũ chúng ta còn có chuẩn Thần cấp. Chỉ cần tìm được người của ba đội ngũ khác, chúng ta sẽ tìm cách đưa các ngươi ra ngoài trước.

Lan Quân Hi thỉnh thoảng còn phải trấn an người trong đội ngũ. Hơn nữa đến cuối cùng, nàng vẫn phải ném ra uy danh của Ngụy Chuẩn Thần ma đạo sư. Đúng vậy, tuy rằng rất không thoải mái, nhưng vẫn bịt mũi mà nói.

Quả nhiên có hiệu quả. Tâm tình mọi người thoáng cái đã trở yên bình tĩnh. Chuẩn thần, ở trong mắt rất nhiều người chính là siêu cấp đỉnh phong.

Bọn họ không ngừng đi tới. Cũng may, ba đội ngũ Thanh Môn khác thật sự không đi vào quá sâu vào. Cuối cùng đã tìm được bọn họ ở tỏng một hẻm núi nhỏ. Đúng vậy, bởi vì là dãy núi Phiêu Phong Tuyết, ở đây đặc biệt rất nhiều hẻm núi.

- Lan Quân Hi tỷ, các tỷ thế nào? Đáng chết, ta muốn thông báo các tỷ không nên vào, chúng ta căn bản không ra được. Thậm chí chúng ta chỉ cần đi, đều có cảm giác bị hút vào trong. Đúng vậy, ban đầu chúng ta còn đang ở gần bên ngoài. Nhưng thử vài lần không ngờ lại tiến vào sâu hơn nữa. Hiện tại càng phải đối mặt với kẻ địch điên cuồng. Vừa rồi chúng ta đã phải giết một đợt.

Khi ba đội ngũ khác của Thanh Môn nhìn thấy đám người Lan Quân Hi, phản ứng đầu tiên chính là hưng phấn, giống như được cứu. Nhưng tới khi bình tĩnh lại, sắc mặt rất khó coi. Lan Quân Khôi là người đầu tiên lao tới, sau đó nói năng có chút lộn xộn.

Đúng vậy, ở lối vào hẻm nhỏ này đầy thi thể. Trong hẻm nhỏ, sắc mặt tất cả mọi người tái nhợt. Trên người mỗi người đều có vết máu. Hiển nhiên đó đều là máu của đám người bị phát điên kia. Hiện tại mỗi người đều đnag thở dốc, cho thấy bọn họ thật sự trải qua vài lần chiến đấu thảm khốc, cũng thể hiện cảm giác sợ hãi ở sâu trong nội tâm bọn họ.

- Các ngươi đều không có chuyện gì chứ?

Lan Quân Hi cũng không để ý đến những lời oán giận của Lan Quân Khôi. Tới thì đã tới. Bây giờ muốn ra ngoài cũng quá muộn rồi. Hiện tại điều nàng chú ý chính là không ngờ ba đội ngũ không tổn thất bao nhiêu người. Mỗi người cũng không có tình trạng bị phát điên. Mặc dù ba đội ngũ cộng lại cũng có không ít ma đạo sư Thánh cấp, lại không có khả năng bảo vệ trong thời gian dài. Trong đội ngũ Lan Quân Hi, nếu không có Chuẩn Thần cấp Ngụy Linh và thánh ma đạo sư cửu đoạn là nàng, chỉ sợ đã sớm xảy ra vấn đề. Trong ba đội ngũ cũng không cường đại như bọn họ.

- Cũng may nhờ có huynh đệ Cáp Đạt Nhĩ, chúng ta mới không có người nào bị phát điên. Chỉ có mấy người huynh đệ trong lúc đang chiến đấu, không cẩn thận bị đám ngừoi phát điên kia giết chết.

Một người khác của Lan Quân gia tới bên cạnh Lan Quân Khôi nói.

Lan Quân Hi chớp chớp mắt. Huynh đệ Cáp Đạt Nhĩ là ai?

Một hồi lâu nàng mới phản ứng được, Cáp Đạt Nhĩ không phải là vị thánh ma đạo sư vong linh bên cạnh Vu Nhai sao? Cũng đúng, pháp sư vong linh ở trên phương diện tinh thần và linh hồn vô cùng cường đại. Dưới tình huống như vậy quả thực có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Nhưng con mẹ nó, Cáp Đạt Nhĩ cũng là người của Ngụy Linh. Hình như bọn họ bắt đầu nợ nhân tình của Ngụy Linh.

Nàng lắc đầu. Bây giờ không phải là thời điểm rầu rĩ vì những chuyện này. Lan Quân Hi dẫn theo mọi người đi vào hẻm núi, sau đó cẩn thận tìm hiểu tình hình của mọi người và vấn đề ma pháp trận. Vừa rồi Lan Quân Khôi nói năng lộn xộn, khiến nàng thật sự không có cách nào hiểu được cặn kẽ mọi chuyện.

Vu Nhai đương nhiên cũng ở bên cạnh lắng nghe.

Hóa ra, thời điểm ba đội ngũ Thanh Môn này nghe nói Ma Uyên xuất hiện đã đi qua, sau đó tập hợp lại cùng nghe theo ý kiến của Lan Quân Hi, không dám tiến vào quá sâu. Nhưng Ma Uyên và ma kiếm có sức mê hoặc khiến bọn họ không thể hoàn toàn rời khỏi đó. Kết quả bọn họ bị hút vào. Ban đầu còn không có cảm thấy điều gì. Nhưng chậm rãi liền nhìn thấy có người phát điên, bọn họ mới ý thức được trong này có vấn đề, nhưng vẫn bị Ma Uyên mê hoặc, không dự định ra ngoài...

Kết quả là càng lún càng sâu. Khi bọn họ có ý muốn rời khỏi thì đã quá muộn. Trong ma pháp trận tự nhiên này mang theo rất nhiều nguyên tố khủng khiếp, quỷ dị và đặc biệt. Ví dụ như tâm linh, ảo giác và giết chóc. Trong đó ảo giác chính là nguyên nhân khiến cho bọn họ không có cách nào rời khỏi. Thậm chí vài người muốn rời khỏi lại biến thành càng đi sâu vào trong.

Cuối cùng bọn họ không có cách nào, chỉ có thể tìm tới hẻm núi này, sau đó tạm thời dừng lại.

Bởi vì có vong linh huynh ở đó, bọn họ cũng không có phát điên, chỉ kiên trì như thế. Nhưng bọn họ không biết có thể giữ cho ý thức tỉnh táo được bao lâu. Hiện tại mỗi người đều đã ở sát bờ tuyệt vọng. Sợ rằng nếu tiếp tục, không bao lâu sau cũng sẽ suy sụp.

- Nhưng không phải chúng ta có thể thuận lợi tìm được các ngươi, cũng không bị ảo giác ảnh hưởng sai?

Trong đội ngũ của Lan Quân Hi có người hỏi.

- Chỉ cần đi sâu vào trong sẽ không có ảo giác. Nếu quay ngược lại, chính là ảo giác liên tục, căn bản không ra được.

Lan Quân Khôi nói:

- Các ngươi thật sự không nên vào. Ai, hiện tại huynh đệ Cáp Đạt Nhĩ cũng quá sức mệt mỏi, sợ rằng không kiên trì được được bao lâu nữa.

Nghe nàng nói vậy, mọi người theo bản năng nhìn về phía vong linh huynh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất phía trong hẻm núi. Chỉ có thánh ma đạo sư có thể cảm giác được sự suy yếu của hắn. Đương nhiên, bất kể thế nào, đám người Lan Quân Hi đến vẫn cho bọn họ một tia hi vọng. Đương nhiên, khi biết Lan Quân Hi cũng không có biện pháp gì, một tia hi vọng này cũng theo đó càng ngày càng yếu.

- Đúng rồi, Đặc Lai Nhĩ, tại sao không thấy hắn?

Lan Quân Hi đột nhiên hỏi.

- Chắc đang ở trong một lều nào đó nghỉ ngơi thôi. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn không ngờ lại phát điên. Nếu không phải chúng ta cứu đúng lúc, sợ rằng đã biến thành đám người bên ngoài.

Lan Quân Khôi lắc đầu nói, có chút không giải thích được.

- Ngụy Linh, ngươi cười cái gì?

Vừa rồi, lúc Lan Quân Khôi nói chuyện, Vu Nhai ở bên cạnh lại thoáng cười. Lan Quân Hi luôn luôn chú ý tới hắn, bởi vậy hắn căn bản không thể giấu được nụ cười này. Lan Quân Hi không nhịn được trợn mắt nhìn. Thời điểm này hắn còn cười được sao?

- Người lòng dạ hẹp hòi, bao giờ cũng dễ bị ảnh hưởng.

Vu Nhai nhẹ nhàng nói.

- Vị huynh đệ này, trong lúc này mong ngươi không nên nói lời ly gián như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.