Triệu Hoán Thần Binh

Chương 747: Chương 747: Khói nhẹ biến đổi.




Bùm bùm bùm bùm!

Vang bốn tiếng, hai người bi kịch cùng trúng hai mũi tên. Ngay khi mũi tên tiếp xúc người Độc Cô gia, người Côn vực hành tỉnh liền nổ, không bị thương thực tế nhưng rất đau, cực kỳ đau, chính xác phong đường huyền khí của hai người. Trong khoảnh khắc người Độc Cô gia, người Côn vực hành tỉnh không thể nhúc nhích, rời khỏi đấu trường hoàng gia, rời khỏi chiến trường của hai người.

Đừng nói là phong lại huyền khí của hai người, nếu là mũi tên thực hay không nổ ngay thì dù người Độc Cô gia, người Côn vực hành tỉnh không chết cũng bị thương nặng. Dù không bị thương nặng thì hai người sẽ có đuôi mũi tên lắc lư trên người. Đây còn là Vu Nhai, Hoàng Thăng Long cố ý bắn ra, nếu thật sự muốn giết người Độc Cô gia, người Côn vực hành tỉnh hì hai người đã chết. Cho nên đấu trường hoàng gia tự động phán hai người bị loại.

Đúng vậy, Huyền Thần điện có chế độ tự loại.

Ví dụ ai đó đánh thắng, một thanh kiếm gác trên cổ họng người kia, chẳng lẽ phải cứa cổ mới bị loại? Cho nên gác kiếm lên cổ đã tính là thua, trong thánh hội không cho giết người, nếu người đầu tiên gác kiếm lên cổ người thứ hai sau đó rút kiếm về, chẳng lẽ người thứ hai sẽ xông lên đánh tiếp?

Lúc trước Quan Vân Liên bị đạp bầm dập nhưng chưa trí mạng nên không bị loại.

Bên ngoài trung tâm đấu trường hoàng gia, hai kẻ xui xẻo bị huễn tượng trận pháp hất ra, ngơ ngác nhìn nhau.

Người Độc Cô gia lên tiếng:

- A! Tại sao ngươi cũng ra? Rõ ràng mũi tên đó bắn hướng ta?

Người Côn vực hành tỉnh nổi khùng nói:

- Bắn má mài! Nếu không phải ngươi cứng rắn lao lên đánh với ta thì hai chúng ta sẽ bị đá ra sao? Ngươi là người Độc Cô gia thì giỏi lắm sao? Ta cũng bị mũi tên công kích! Tại sao ngươi không chịu nghe ta nói hết lời?

Người Độc Cô gia ngây ngẩn nói:

- Cái gì? Những mũi tên này cũng công kích ngươi? Bố tiên sư cha nhà nó, ta chống mắt xem rốt cuộc là ai làm?

Người Độc Cô gia, người Côn vực hành tỉnh nhanh chóng đứng dậy, phướt lờ vết thương trên người, dữ tợn nhìn chiến trường trong đấu trường hoàng gia. Hai người trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, Hoàng Thăng Long.

- Là bọn họ, không ngờ là hai người này. Bọn họ đang làm cái gì?

Người Côn vực hành tỉnh thông minh hơn người Độc Cô gia nhiều, nhìn một lúc liền hiểu:

- Đang so tài bắn tên, ra là vậy. Bọn họ chia người nguyên đấu trường thành hai tổ, một kẻ giết một người bảo vệ.

Người Độc Cô gia chửi thề:

- Chết tiệt, khốn nạn!

Dù là ai bị xem như bia ngắm cũng không bình tĩnh nổi.

- Hình như chúng ta là người thứ nhất bị bắn ra, hừ, nếu không tại ngươi . . .

Người Độc Cô gia nhỏ giọng nói:

- Ta thế nào? Ta không biết, ta còn tưởng là đấu trường làm ra vì không cho chúng ta nghỉ ngơi. Tựa như trên chiến trường làm gì có thời gian nghỉ dưỡng?

Nhưng rất nhanh người Độc Cô gia trợn to mắt, chợt nghĩ ra một điều, gã hét to:

- Chết tiệt, ngươi mới nói gì? Bắn mẫu thân ta? Chết tiệt, lão tử hận nhất là bị người khác chửi mẫu thân của ta.

- Ta chửi rồi sao? Bà ta sinh ra đồ đần như ngươi chẳng lẽ không nên mắng sao?

- Ngươi ngon, có gan thì đấu với lão tử một trận!

- Đánh thì đánh!

Vu Nhai không biết hai người bị bọn họ bắn ra khỏi đấu trường hoàng gia tiếp tục chiến đấu. Lúc này Vu Nhai đang suy tư tình huống bốn mũi tên mà hắn và Hoàng Thăng Long bắn. Nếu không phải bị huyền khí của người Độc Cô gia, người Côn vực hành tỉnh ảnh hưởng quỹ tích tên bay thì Vu Nhai bảo đảm vừa bắn trúng một người vừa chặn được tên của Hoàng Thăng Long. Phải làm sao để không bị ngoại lực ảnh hưởng?

Nếu muốn bắn chết người có thực lực yếu hơn mình nhiều thì sẽ không bị huyền khí của đối phương ảnh hưởng. Nhưng người Độc Cô gia, người Côn vực hành tỉnh có cảnh giới địa binh sư, mũi tên của Vu Nhai bị ảnh hưởng. Tức là nếu trên chiến trường gặp người có thực lực ngang ngửa với Vu Nhai thì huyền khí tên của hắn sẽ bị ảnh hưởng, dù chỉ một chút nhưng đối phươnng có khả năng sống sót.

Đây là vấn đề khó giải quyết, nhiều huyền binh giả tiễn có thể trọng thương nhưng không cách nào giết đối phương.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Chỉ khi nào khiến mũi tên huyền khí của mình mạnh hơn, ít nhất hơn Hoàng Thăng Long một đẳng cấp mới thắng được.

Mũi tên của Vu Nhai vẫn nhanh nhẹn bắn ra, không ngừng va chạm với tên của Hoàng Thăng Long.

Tinh linh truyền thừa huyền linh chi nhãn giúp Vu Nhai thấy rõ tình hình bên ngoài sương mù, tuy không quá rõ ràng nhưng thấy được hơi thở của kỵ sĩ dự bị . Sương mù không thật sự ngăn cách, đây là lý do tại sao Vu Nhai, Hoàng Thăng Long có thể bắn tên. Trước đó Vu Nhai không biết huyền linh chi nhãn có công năng nay, nhờ Hoàng Thăng Long nhắc nhở.

Hoàng Thăng Long có tuyệt kỹ tương tự như của Vu Nhai.

Bởi vì người Độc Cô gia, người Côn vực hành tỉnh bị loại, bây giờ chỉ còn lại tám người. Vu Nhai, Hoàng Thăng Long còn cần bắn bốn người, trong đó có mấy người siêu cường đại, dù bị bắn trúng cũng không thể làm đối phương rời khỏi đấu trường hoàng gia. Nhưng không sao, bây giờ Vu Nhai, Hoàng Thăng Long có chung mục tiêu là bắn tên ra tuyệt đối không thể để đối phương chặn lại, ai làm được điều này thì người đó thắng.

Dĩ nhiên nếu quảng trường bắn mấy cái bia hình người ra ngoài thì càng tốt. Ví dụ như Hô Diên Bất Hướng, nhìn ngang nhìn dọc đều làm người ta gia mắt. Còn có Quan gia hy vọng huynh đối chọi với Độc Cô Cửu Huyền cũng là mục tiêu bắn chết.

Tóm lại bây giờ chỉ là nói suông, Vu Nhai phải cố gắng vượt qua 57 s.

Vu Nhai dần chìm trong thế giới tăng cường lực lượng mũi tên, không chỉ huyền khí biến mũi tên mà tên thật phải càng mạnh, càng ổn. Vu Nhai máy móc bắn tên như một bản năng.

mũi tên huyền khí trong tay Vu Nhai càng lúc càng ngưng tụ, cứng rắn, nhanh hơn, mạnh hơn, nhưng vẫn chưa thể đột phá lằn ranh đó. Trừ phi Vu Nhai đột phá thực lực, ví dụ như đạt đến thiên binh sư thì tất nhiên sẽ thắng Hoàng Thăng Long. Nhưng vậy là không còn ý nghĩa so tài. Hai người muốn so tài xem cùng một đẳng cấp mũi tên của ai mạnh hơn.

Phải làm sao thăng hoa mũi tên?

Trong gian hình vuông, Vu Tiểu Dạ, Lý Thân Bá đứng bên cạnh Vu Nhai bảo vệ, phòng ngừa Vệ Hiên đột nhiên công kích. Hai cây thiết côn vẫn không ngừng nghỉ rèn kiếm cho Vu Nhai phát ra tiếng đinh đang. Mọi chuyện xảy ra trong gian hình vuông không lam hai cây thiết côn chú ý.

Khán giả nín thở xem, không phát ra chút thanh âm. Người trong mỗi gian hình vuông ngừng chiến đấu, ngăn cản hàng loạt mũi tên kỳ lạ.

Trong đấu trường hoàng gia biến tĩnh lặng chỉ còn tiếng mũi tên xé gió.

Thanh âm như đàn giai điệu nhân loại khó nghe hiểu nhưng có một loại sinh mệnh thưởng thức tiết tấu.

Có phải là sinh mệnh không?

Binh linh có phải là sinh mệnh không? Đây là định luật không có hồi kết trong Thần Huyền đại lục, nhưng Vu Nhai vững tin đây là một loại sinh mệnh. Không biết qua bao lâu, trong Huyền Binh Điển vang thanh âm không linh, thanh âm đến từ trang giấy Tinh linh thần nỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.