Triệu Hoán Thần Binh

Chương 572: Chương 572: Không cần quay lại.




Nếu Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nhìn ra sau sẽ thấy một vệt đen trong không trung, đó là hai trăm con ma thú bay. Số người hai phe ngang nhau, nhưng nếu bị ma pháp sư từ trên cao tấn công thì chỉ một kết cuộc, đó là bị các loại ma pháp trực tiếp phủ lên đầu.

Hiện tại nghĩ tới nghĩ lui bao nhiêu kế cũng đành chịu, cách duy nhất là tăng tốc độ vào Lư Tiễu tiểu sơn mạch.

Nhưng bốn chân làm sao chạy nhanh bằng đôi cánh? Huống chi ma thú bay của thánh quang ma kỵ đoàn không tầm thường. Lòng đoàn người Vu Nhai rất sốt ruột, lân giác mã không bay được thì biết làm sao?

Vệt đen sau lưng đoàn người càng rõ ràng hơn, có thể thấy đôi cánh chim cướp mạng sống.

- Tất cả nghe lệnh, hãy rót huyền binh vào kỵ giáp trên người các ngươi. Không cần biết các ngươi dùng cách gì, hãy câu thông tọa kỵ dưới thân, khiến linh lực chúng nó cũng rót vào giáp ngoài người chúng!

- Cái gì?

Vu Nhai trầm giọng quát:

- Không nghe rõ sao? Làm giống như ta, rót huyền khí vào kỵ giáp!

Mọi người trông thấy người Vu Nhai bộc phát huyền binh, kỵ giáp mặc trên người hắn vẽ bùa ngoằn nghèo bỗng sáng lên. Khiến người ngạc nhiên là đường né vẽ bùa trên giáp lân giác mã dưới thân Vu Nhai cũng sáng ngời.

- Hí hí!!!

Vẫn chưa hết kinh ngạc, khi bùa sáng lên thì lân giác mã dưới thân Vu Nhai bỗng hí dài. Chân lân giác mã như mọc cánh vèo một tiếng vọt ra ngoài, tốc độ nhanh hơn gấp đôi.

Mọi người nhìn nhau, lúc trước bọn họ coi thường Vu Nhai vẽ bùa khó xem có tác dụng lớn như vậy?

Nhưng tại sao? Vì sao nét vẽ nghệch ngoạc đó có tác dụng? Cảm giác hơi giống ma pháp trận. Chẳng lẽ Vu Nhai là ma pháp sư sao? Mặt Nghiêm Sương nóng ran, vì mười ngày trước nàng quát mắng Vu Nhai.

Sau khi thấy xấu hổ là bực mình, tại sao nam nhân này không chịu nói rõ ràng cho nàng biết? Cứ phải làm ra những thứ siêu lợi hại không ai biết, hắn đang chờ xem người khác làm trò hề, không giống nam nhân chút nào.

Tâm tình của Nghiêm Sương giống như Dạ Tình, nhưng Dạ Tình đã thói quen từ lâu, nàng quen tiểu tử này không gì không làm được. Mỗi khi gặp nguy hiểm hay gặp chuyện không thể nào, chỉ cần có Vu Nhai bên cạnh là Dạ Tình rất yên lòng. Cảm giác như khi Dạ Tình nhớ đến U Hoang, nên nàng mới cho rằng mình là nữ nhân lẳng lơ.

Trước kia Nghiêm Sương anh tư hiên ngang, Dạ Tình là kiêu kỳ quyến rũ, bây giờ bị một nam nhân làm tâm hồn xao động. Hai nàng không ngờ đến diều này, đặc biệt là Nghiêm Sương, dù sao nàng và Vu Nhai không giống Dạ Tình từng trải qua sống chết.

Không phải Nghiêm Sương yêu Vu Nhai, nhưng từ khi Nghiêm Lôi muốn gả nàng cho hắn thì tâm tình hơi thay đổi.

- Oa, thật là lợi hại, ta cũng muốn thử!

Tiểu Mỹ không có tâm tình như Nghiêm Sương, Dạ Tình. Tiểu Mỹ thích tốc độ nhất, trước kia luôn muốn cưỡi Tiểu Thúy đi chơi. Tiểu Mỹ rót huyền binh vào, phù văn toàn thân sáng lên, nàng đuổi theo Vu Nhai.

Không cần chỉ dẫn gì, có thể tưởng tượng thiên phú của Tiểu Mỹ siêu cỡ nào.

Người tiếp theo là Nguyệt Lâm Sa:

- Được rồi, ta một lần nữa công nhận Vu Nhai tà hơn ta, biến thái hơn ta rất nhiều. Hắn giống như trong truyền thuyết . . . Quên, tóm lại không phải không phải ma pháp gì!

Độc Cô Cửu Tà thuộc loại không học vấn không nghề nghiệp, nhìn phù văn trên người Vu Nhai khá giống trong quyển sách từng đọc nhưng không nhớ ra. Tóm lại Độc Cô Cửu Tà dễ dàng thành công khởi động phù văn.

Lữ Nham buồn bực vì là người thứ ba thành công, nói:

- Đây là phù văn, là phù văn thất truyền.

Sau đó so tiềm lực, khống chế ma thú, binh linh. Muốn câu thông ma thú thì phải có sức cảm ứng rất mạnh với binh linh. Binh linh và linh hồn ma thú rất giống anhu, nếu không đã chẳng có người dùng linh hồn ma thú biến thành binh linh.

Các cao thủ Dạ Tình, Nghiêm Sương, Lữ Băng, Ngọc Vấn Hiền, Uất Trì Thiên Kinh vân vân đều lần lượt thành công.

Nhưng số đông người chưa làm được, kỵ giáp mặc trên người thì thành công nhưng quá khó khăn để câu thông với ma thú. Trong đó bao gồm Lý Thân Bá, gã có thực lực rất mạnh nhưng cách biệt rất lớn với hai chữ linh tính.

Muốn chạy chỉ có thể nhờ vào tọa kỵ, kích hoạt kỵ giáp trên người không giúp được gì.

- Bà nội nó, lão tử không trốn nữa, lão tử cùng bọn họ . . .!

- Hí hí hí!!!

Lý Thân Bá tức giận, chạy trốn đã là bực mình bây giờ còn câu thông gì đó không phải sở trường của gã. Lý Thân Bá định quay đầu liều mạng với Quang Minh thần điện ai ngờ một bóng đen lướt qua người gã, một bàn tay nhẹ vỗ vào lân giác mã. Giáp trên người tọa kỵ sáng lên, lân giác mã mặc kệ chủ nhân Lý Thân Bá tự động cất vó chạy.

Lý Thân Bá choáng váng, ngoái đầu lại nhìn thấy Vu Nhai trở về từ bao giờ, đang liên tục vỗ đầu ngựa. Hễ bị Vu Nhai vỗ nhẹ là phù văn trên người lân giác mã sẽ sáng lên, sau đó lao ra.

Lý Thân Bá nhỏ giọng nói:

- Họ Vu toàn làm mấy chuyện linh tinh.

Không biết là coi thường hay khâm phục, vì Lý Thân Bá không làm gì được tọa kỵ mà Vu Nhai chỉ cần vỗ nhẹ là giải quyết xong. Lý Thân Bá phục nhất là người lợi hại, tất nhiên gã vừa phục vừa muốn khiêu chiến.

Lúc trước Vu Nhai không nghĩ nhiều, hắn là tay mơ trong nghề phù văn sư, làm sao biết kích hoạt phù văn trên giáp tọa kỵ cũng cần huấn luyện, không phải ai đều làm được. Vu Nhai bất đắc dĩ vội vàng trở về hỗ trợ.

Vu Nhai có được binh linh Xích Thố chẳng biết là ngựa hay ma thú gì, có thể nói là vua tọa kỵ nên đương nhiên câu thông với mấy con ngựa được.

hoặc nên nói không phải câu thông mà là mệnh lệnh, ra lệnh cho đám ngựa rót lực lượng vào giáp.

Trong phút chốc mọi người thành công, tốc độ tăng vọt. Cả đám mù mờ, chỉ biết tâm tình tuyệt vọng lại sinh ra hy vọng. Bọn họ vốn chịu chết lại bốc cháy ngọn lửa hy vọng.

Lần này lại là người kia giúp bọn họ, Vu Nhai, cái tên đại biểu kỳ tích.

Trong đoàn đội vẫn chia ba đoàn thể, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị bản xứ, người ngoài tỉnh, các tội phạm.

Dân bản xứ Bắc Đẩu hành tỉnh lúc trước cùng Vu Nhai sáng tạo kỳ tích, giành huy chương kỵ sĩ dự bị, đánh bại kỵ sĩ dự bị tỉnh ngoài nên rất phục Vu Nhai. Kỵ sĩ dự bị tỉnh ngoài vì Độc Cô Cửu Tà mới thừa nhận địa vị của Vu Nhai. Đúng là Vu Nhai có chút bản lĩnh, nhưng muón kỵ sĩ dự bị tỉnh ngoài thật lòng công nhận hắn là đại ca thì ngại quá, không thể nào.

Các tội phạm không nhìn thấu Vu Nhai nhưng trong lòng ấn tượng sâu sắc nhất là bộ mặt người tốt của hắn, cảm giác người này rất lợi hại, vui buồn thất thường rồi lại quái gở.

Hết cách, trong mười ngày đó Vu Nhai trừ rèn ra lại rớ sang vẽ bùa, không nói chuyện với ai.

Nhưng lần lượt rung động khiến bức tường không phục trong lòng kỵ sĩ dự bị tỉnh ngoài dần nứt ra. Không nói đến lúc đến Kiếm vực hành tỉnh, trên đường đi Vu Nhai đánh Dương Tiên Tuấn tơi tá, phá tan Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, dứt koát bán Vệ Vi Vi, dễ dàng thu phục tội phạm, xoay Quang Minh thần điện như chong chóng. Giờ đây vào phút tuyệt vọng có phù văn vô cùng bí ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.