Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1557: Chương 1557: Không cô đơn




Còn có thể dễ dàng định trụ Hắc Nguyệt Thần Vương. Hắn không nhịn được muốn hỏi. Chỉ có điều, Thủy Tinh dường như biết hắn muốn hỏi gì. . .

- Không có cách nào. Trước đó, nguyên nhân hoàng hậu tiền bối có thể tỉnh táo lại, bởi vì ngươi bị tiền bối Vu Thuấn phụ thể, tiêu hao quá nhiều lực lượng tinh thần. Ngươi điên cuồng dùng thuốc bổ lực lượng tinh thần. Nhờ vậy, hoàng hậu tiền bối có thể hấp thu được một chút!

- Vậy chúng ta. . .

- Vu tiểu tử, đừng uổng phí tâm tư nữa. Nếu như đan dược lực lượng tinh thần có thể khiến cho chúng ta tồn tại, sao ta lại suy yếu như vậy? Đó chẳng qua chỉ là trị ngọn, không phải là trị gốc. Con người, cuối cùng vẫn phải chết.

Vu Thuấn đột nhiên xông ra.

Tàn hồn của hắn đã suy yếu tới mức đáng thương, âm thanh cũng suy yếu, hai mắt mang theo sự cô đơn tang thương.

- Lẽ nào tiền bối Vu Thuấn cũng. . .

Thủy Tinh trợn tròn mắt nhìn Vu Thuấn, nước mắt không ngừng chảy xuống.

- Ha ha, đúng vậy. Vốn có thể chờ thêm hai ngày nữa. Chỉ có điều nếu bây giờ có thể có bạn, vậy không bằng cùng lúc biến mất. Ha ha ha. . .

Vu Thuấn đột nhiên phá lên cười. Tiếng cười lại làm cho người ta cảm thấy bi thương. Bọn họ đều chỉ bám trên người nào đó, mới có thể tồn tịa đến nay. Nhưng chỉ cần thoáng rời khỏi, lại không thể sống sót.

- Thật không nghĩ tới có thể cùng đi với tiền bối Vu Thuấn. Ngược lại cũng là một chuyện rất may mắn.

Tàn hồn của hoàng hậu tiền bối cũng chậm rãi từ trong cơ thể Thủy Tinh đi ra, trên mặt lộ vẻ điềm tĩnh và rụt rè. Cho dù suy yếu, vẻ đẹp cao quý của nàng cũng không vì vậy mà giảm bớt.

Trong lúc nhất thời Vu Nhai và Thủy Tinh nói không ra lời, ngơ ngác nhìn hai tàn hồn trước mắt.

Bọn họ một người đã từng là đế hoàng, một người đã từng là hoàng hậu. Bọn họ sống ở các niên đại khác nhau, lại đều gặp phải nguy cơ chủng tộc bị hủy diệt, cùng cường đại lại có vận mệnh bi thảm. Dường như bọn họ bị số phận tùy ý đùa bỡn. Điểm khác nhau chính là, tộc nhân của Vu Thuấn đã bị tiêu diệt hoàn toàn, tồn tại đến nay chỉ là thất vọng. Tộc nhân của hoàng hậu xem như đã thành công sống sót. . . Khác nhau chính là, Vu Thuấn cho đến chết đều kinh thiên động địa. Hoàng hậu lại lặng lẽ không có bao nhiêu người biết tới. Những gì trải qua đều là bất đắc dĩ.

Bất kể như thế nào, bọn họ đều là đại anh hùng, là đại hào kiệt. Chắc hẳn là người đáng để nhân thế truyền tụng. Bọn họ càng không nên chết khi còn chưa hoàn thành nguyện vọng như vậy. Nguyện vọng của Vu Thuấn có thể vĩnh viễn cũng không có khả năng hoàn thành. Bởi vì Cổ Ma tộc thật sự đã diệt tộc.

Nhưng nguyện vọng của hoàng hậu vẫn có cơ hội hoàn thành. Nàng chẳng qua chỉ muốn tới thăm quê quán của nàng một chút. Nàng chỉ muốn đi bái tế phụ thân và trưởng bối từng yêu thương nàng mà thôi. Nhưng bởi vì bị sát trận vây khốn nên không có cách nào thực hiện được. Chỉ đơn giản là một sự ngăn cản nho nhỏ, đơn giản là vài ngày ngắn ngủi. Bởi vì Vu Nhai rất nhanh có thể ra ngoài. Nhưng nàng lại không có cách nào kiên trì được.

- Vu Nhai, ngươi có thể khiến bọn họ tiếp tục tồn tại hay không? Ngươi có Huyền Binh Điển mà.

Đúng lúc này, Thôn Thiên Kiếm Linh trong cơ thể đột nhiên mở miệng. Hiển nhiên nàng cũng cảm thấy đáng tiếc cho hai người. Hiển nhiên nàng cũng không muốn nhìn thấy hai người đó biến mất.

- Ngươi nói là chế luyện thành Binh Linh sao? Ta cũng biết. Nhưng có đôi khi Binh Linh còn khổ hơn là chết.

Vu Nhai lắc đầu nói.

Binh Linh chính là phải phụ thuộc vào Huyền Binh trong thời gian dài. Đám ngừoi Độc Cô, bọn họ có tình cảm nhưng đôi khi lại không có cách nào phát tiết ra được. Giống như bị nhốt ở trong một cái lồng giam nhỏ màu đen. Vu Nhai từng cảm ngộ qua số phận của rất nhiều Binh Linh. Bọn họ thật sự không mấy sung sướng.

- Nhưng ngươi có Huyền Binh Điển. Huyền Binh Điển có khả năng vô hạn. Bất kỳ ai cũng không biết Huyền Binh Điển sẽ phát triển thành thế nào. Lại nói, mặc dù Huyền Binh Điển chỉ là Thần Chi Nguyên Giới giống như Vị Tri Chi Địa và thế giới Lữ Giả, chúng ta cũng không cô đơn. Trong Thần Chi Nguyên Giới có đất đai rộng lớn như vậy. Có nhiều Binh Linh cùng chung sống với nhau, chúng ta có thể cùng nhau sống ở bên trong. Như vậy sao có thể cô độc được?

Thôn Thiên Kiếm Linh nói.

Quả thực, đây là lời nói thật lòng của nàng. Nàng rất hi vọng trong Huyền Binh Điển có nhiều Binh Linh cùng tồn tại. Trước đây nàng khát vọng tìm kiếm Thần Binh Thánh Binh, không chỉ có lợi đối với nàng và Huyền Binh Điển, mà còn khiến nàng không còn cô độc nữa.

Vu Nhai ngẩn người một lát, chợt vội vàng nói:

- Ta nên làm như thế nào?

- Để Vu Thuấn và hoàng hậu đồng thời trở thành ấn linh của Lục Thiên Thần Ấn. Thậm chí cũng không cần chế luyện, lấy thực lực của bọn họ ban đầu cũng không cần thay đổi bọn họ làm gì. Chỉ cần ngươi thông qua Huyền Binh Điển, có thể khiến cho bọn họ trực tiếp trở thành ấn linh.

Thôn Thiên Kiếm Linh nói.

Luyện linh hồn của con người còn sống sót thành Binh Linh là chuyện rất đau khổ. Khắc Liệt Luân Tư chính là ví dụ sống sờ sờ.

Nhưng bây giờ Huyền Binh Điển lại có thể hấp thu linh hồn, sau đó chuyển linh hồn vào bên trong Huyền Binh. Vừa vặn, bây giờ Lục Thiên Thần Ấn không có ấn linh. Vu Thuấn và hoàng hậu tiền bối đều là linh hồn có thực lực cường đại. Thực lực Vu Nhai bây giờ cũng rất mạnh, có thể phát huy ra rất nhiều chức năng của Huyền Binh Điển. Nhưng vẫn còn rất nhiều chức năng, Vu Nhai còn chưa biết tới.

- Tiền bối Vu Thuấn, hoàng hậu tiền bối, ta có biện pháp có thể khiến cho các tiền bối tiếp tục tồn tại.

Vu Nhai không nói nhiều lời với Thôn Thiên Kiếm Linh nữa. Hắn trực tiếp gọi hai tàn hồn đã gần biến mất kia.

Thủy Tinh đã khóc thành người nước mắt, rất nhanh liền ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Vu Nhai. Dường như hai tàn hồn vĩ đại cũng tỉnh táo, quay đầu lại nhìn. Vu Thuấn lắc đầu cười nói:

- Ta biết. Ngươi muốn chúng ta trở thành Binh Linh đúng không? Ai, ta cũng đã nghĩ tới. Nhưng ta cảm thấy ta sống tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa. Có thể nhìn thấy ngươi trưởng thành, ta đã rất vui mừng rồi. Đúng rồi. Thật ra hoàng hậu còn có nguyện vọng chưa thực hiện, có thể trở thành Binh Linh.

- Không, Binh Linh cũng cô độc. Ta không muốn cô độc.

Hoàng hậu tiền bối lắc đầu nói.

- Làm sao có thể cô độc được? Chỉ cần các ngươi cùng vào trong Lục Thiên Thần Ấn, trở thành Lục Thiên Ấn Linh sẽ không cô độc nữa. Hai người các ngươi có thể kết bạn với nhau!

Vu Nhai vội vàng kêu lên. Hắn rất sợ bọn họ nghĩ không thông sẽ biến mất không thấy nữa. Hắn nói lời này cũng không suy nghĩ nhiều, không phải có ý tác hợp hai người bọn họ. Hai người cũng không nghĩ gì khác. Bọn họ cũng không có tâm địa giảo hoạt giống như Vu Nhai. Bọn họ đã hơn mấy ngàn năm, tim đã sớm bị mài bằng, khó có thể dao động.

- Không. Sao chỉ có hai người bọn họ? Trong Huyền Binh Điển không phải còn có rất nhiều Binh Linh chúng ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.