Triệu Hoán Thần Binh

Chương 489: Chương 489: Không yên lòng.




Vu Nhai không nói nhiều, hắn cúi đầu đầy tình ý nhìn Thôn Thiên kiếm linh, nở nụ cười dịu dàng như đáng đánh. Từ khi Thôn Thiên kiếm linh trở thành binh linh tới nay chưa từng có tâm tình phức tạp như vậy. Thôn Thiên kiếm linh vừa muốn đánh Vu Nhai thành đầu heo, băm vằm hắn ra nhưng nàng không thể làm như vậy. Mang Vu Nhai rời đi thì Thôn Thiên kiếm linh không cam lòng, chẳng lẽ nàng chỉ còn đường phối hợp với hắn sao?

Đây là cảm nhận của Vu Nhai đôi khi bị Thôn Thiên kiếm linh mang bay đi, không thể khống chế vận mệnh của mình. Chỉ có thể nói Thôn Thiên kiếm linh không đủ mạnh, không thoát khỏi Huyền Binh Điển trói buộc được, nếu không thì nàng cần gì như vậy?

- Sao không trả lời?

Cuối cùng Thôn Thiên kiếm linh lên tiếng:

- Không, ta sẽ không để hắn suốt đời không cưới. Ta không phải lão bà của ta, ta chỉ là một binh linh.

Giọng Thôn Thiên kiếm linh lạnh nhạt, lạnh lùng sắp bùng nổ.

- Không, A Ngân! Nàng đàng bao giờ nói vậy! Ta chưa từng ghét bỏ nàng là binh linh, thật sự, ta không có!

Vu Nhai căng thẳng nói:

- Là A Ngân ghét ta mới đúng, nếu không phải tại ta làm chưa đủ thì vết thương của nàng đã không còn mãi.

Vu Nhai thầm khen Thôn Thiên kiếm linh phối hợp rất tốt.

Vu Nhai không biết Thôn Thiên kiếm linh sắp xỉu, nàng rối rắm nửa ngày kiên quyết không thừa nhận là lão bà của hắn, ậm ừ cho qua chuyện. Thôn Thiên kiếm linh vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, kết quả bị Vu Nhai lợi dụng.

Kiếp trước Vu Nhai xem nhiều truyện 'tình duyên người và quỷ', những lời cảm thiên động địa hắn tuôn ra như suối.

- A Ngân, ta chưa tưng xem nàng là công cụ. Ở trong mắt ta bất cứ binh linh nào đều là người, là đồng bạn ta hoàn toàn tin tưởng. Điểm khác nhau là thân thể của binh linh không giống con người.

Vu Nhai buồn rầu nói:

- Nhưng vậy thì sao? Binh linh cũng có suy nghĩ, có trí tuệ, có tình cảm của mình.

- A, nếu nói với nhân loại khác rằng binh linh có suy nghĩ, có tình cảm có lẽ sẽ bị cười rụng răng. Nhưng ta không quan tâm, những nhân loại này tầm nhìn hạn hẹp.

Vu Nhai không cần biết Thôn Thiên kiếm linh, Cổ Đế Long Linh, các binh linh trong cơ thể có phản ứng gì, hắn nói một tràng:

- Hừ! Có khi nhân loại không bằng cả binh linh, thậm chí là ma thú, bọn họ có tư cách gì cười nhạo ta? Còn ta dù chỉ làm huyền binh giả hai năm nhưng tín niệm kiên định nhất trong lòng ta là: Chỉ khi xem binh linh là người thân thiết nhất của ta mới phát huy ra lực lượng thật sự.

Bây giờ tất cả binh linh bị lời nói của Vu Nhai chấn động.

Tạm không nói đến hai siêu binh linh, trong đó Khắc Liệt Luân Tư bị rung động nhất. Bởi vì Khắc Liệt Luân Tư từng chỉ điểm nhiều người làm sao ngưng tụ binh linh của mình, làm sao phát huy lực lượng mạnh nhất. Khắc Liệt Luân Tư từng rút một linh hồn ma thú để chế tạo binh linh.

Là đoàn tạo đại sư, Khắc Liệt Luân Tư phải học những điều này, nhưng gã chưa từng có suy nghĩ giống như Vu Nhai.

Khắc Liệt Luân Tư từ người có máu, thịt trở thành một binh linh công cụ, cảm xúc lớn nhất là tự ti, áp lực dù Khắc Liệt Luân Tư không nói, không biểu hiện ra ngoài nhưng cảm xúc đó tràn ngập trong lòng gã.

Khắc Liệt Luân Tư luôn không gian giới chỉ sau khi trở thành binh linh thiếu cái gì đó, giờ gã đã biết thiếu cái gì. Khắc Liệt Luân Tư mất đi tự tin, bá khí vốn có, mất đi cảm giác ưu việt của sinh mệnh trí tuệ. Những cảm giác này dấy lên vì câu nói của Vu Nhai, Khắc Liệt Luân Tư muốn khóc ròng. Nhưng Vu Nhai nói câu tiếp theo làm Khắc Liệt Luân Tư cảm thấy gã khóc hơi bị sớm.

Vu Nhai nồng nàn nhìn Thôn Thiên kiếm linh, nói:

- Cho nên ta xem A Ngân là lão bà, nàng là người ta yêu thương nhất!

Không phải lời Vu Nhai nói có sơ hở gì mà hai chữ A Ngân có sức chấn nhiếp quá mạnh, như tiếng sấm đánh tỉnh các binh linh chìm vào 'mộng'.

Yêu thương nhất? Không thể tin lời chủ nhân này nói.

Mới rồi Thôn Thiên kiếm linh hơi cảm động một chút, mãi khi nghe hai chữ A Ngân. Thôn Thiên kiếm linh một lần nữa muốn đâm Vu Nhai thủng lỗ chỗ. Bây giờ trong Minh Huyễn cổ lâm chỉ còn Cổ Đế Long Linh là không có thành kiến với Vu Nhai.

Cổ Đế Long Linh không biết Thôn Thiên kiếm linh có phải tên là A Ngân không, nó không rõ tính cách của Vu Nhai.

Không phải chỉ mình Cổ Đế Long Linh là không có thành kiến với Vu Nhai, đoàn sương Tinh Linh binh linh lại có phản ứng.

- A?

Vu Nhai cảm giác Huyền Binh Điển bỗng nhiên run lên. Vu Nhai không cảm nhận được Tinh Linh binh linh phản ứng, nhưng hắn cảm ứng Huyền Binh Điển run rẩy. Chẳng lẽ Huyền Binh Điển cũng bị hắn cảm động?

Cổ Đế Long Linh mở miệng hỏi:

- Tiểu tử, ngươi nói ngươi mới làm huyền binh giả hai năm?

Vu Nhai nửa thật nửa giả nói:

- Đúng vậy! Lúc trước ta bị người hãm hại dùng huyền binh phong kín các gân mạch trong cơ thể, không có cao thủ giúp ta. Mãi khi A Ngân xuất hiện phá phong ấn.

Vu Nhai thầm hưng phấn, kế hoạch dụ dỗ rất thuận lợi.

Cổ Đế Long Linh nhìn Vu Nhai chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn.

Vu Nhai cố gắng giấu đi Huyền Binh Điển trong cơ thể, tuyệt đối không được để Cổ Đế Long Linh nhìn ra.

Tuy Cổ Đế Long Linh mà biết Vu Nhai có Huyền Binh Điển không chừng nó đồng ý ngay, nhưng hắn không thể đánh liều, xác suất không cao. Nhìn Thôn Thiên kiếm, Thí Thần Ma Nhẫn là biết, làm siêu thần binh có ai đồng ý bị đè ép?

Đương nhiên nếu không có Thôn Thiên kiếm linh giúp đỡ thì Vu Nhai giấu mấy cũng vô dụng, Cổ Đế Long Linh nhìn thấu ngay.

Ngay cả Bắc Đẩu binh phòng đại nhân đều nhìn thấu được Vu Nhai. Không phải nói Cổ Đế Long Linh đánh bại được binh phòng đại nhân, nó chỉ là một binh linh, trừ uy nhiếp ra không có sức chiến đấu gì. Trừ phi Cổ Đế Long Linh mượn lực lượng trận pháp.

Dù là Thôn Thiên kiếm linh, nếu nàng chỉ là một thanh kiếm thì cũng không có sức chiến đấu. Mỗi lần Thôn Thiên kiếm linh xông ra đều dùng huyền binh của Vu Nhai, nếu không có huyền binh chống đỡ thi nàng không làm được gì.

Thật ra rất khó dự đoán về Thôn Thiên kiếm linh, nàng có lực lượng cắn nuốt, có lẽ sẽ dùng được.

Cổ Đế Long Linh nhìn Vu Nhai thật lâu sau đó nặng nề thở dài:

- Ài, đáng tiếc, nếu ngươi không lãng phí ba năm thì có lẽ ta sẽ theo ngươi.

Cổ Đế Long Linh tiếp tục bảo:

- Hợn nữa thiên phú của ngươi hơi kém, không phải cao cấp nhất. Nếu là người hai mươi mấy năm trước chăc chắn ta sẽ lựa chọn, xem ra ông trời không muốn cho ta lại xuất thế.

Vu Nhai ngẩn ngơ. Người hai mươi mấy năm trước, là Độc Cô Chiến Phong sao?

Đi đâu cũng gặp Độc Cô Chiến Phong! Chiến ý của Vu Nhai càng hừng hực, xúc động muốn đánh bại Độc Cô Chiến Phong càng mãnh liệt hơn.

- Tại sao ngươi không đi theo hắn nếu thiên phú của nàng đáng sợ như vậy?

- Ha, vì hắn không có sự chân thành với binh linh như ngươi, đi theo hắn sợ là ta chỉ có kết cuộc bị nuốt.

- Ta đã hiểu, hắn không phát hiện ra ngươi đúng không?

Vu Nhai không lấy làm lạ, loại người như Độc Cô Chiến Phong chỉ có cảm tình với huyết mạch của mình, gã làm gì xem binh linh là đồng bạn được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.