Triệu Hoán Thần Binh

Chương 43: Chương 43: Khu Phong Thứu bị làm vấy bẩn




- Không có ý gì. Chuyện ngươi muốn làm, ta chỉ cần phá hỏng, không hơn.

Độc Cô Cửu Huyền nhún vai.

- Ngươi...

Quan tiểu thư vốn còn muốn nói gì nữa. Chỉ có điều khi nhìn thấy nam tử mặc kim bào vô cùng thâm trầm đứng ở bên cạnh Độc Cô Cửu Huyền, nàng tạm thời nuốt lời định nói vào, quay đầu nhìn về phía không trung, nói:

- Tiểu Thúy, lập tức ném xú nam nhân ở trên người ngươi xuống, qua đây.

A a a...

Tiểu Thúy kêu lên vài tiếng, mắt nhìn về phía Vu Nhai.

Chiến đấu chính là sự dung hợp giữa máu và máu. Sóng vai chiến đấu, chính là gia hòa giữa tâm và tâm. Đó có thể nói là cuộc chiến đấu giao tính mạng cho đối phương. Mặc dù Tiểu Thúy là ma thú, nhưng nó cảm nhận được.

- Đi thôi. Nàng mới là chủ nhân của ngươi. Cám ơn ngươi.

Vu Nhai cũng không muốn làm khó nó. Thân thể hắn nhẹ nhàng từ trên lưng nó nhảy xuống. Phong Tung Bộ khiến hắn không đến mức bị ngã thành thịt vụn. Chỉ có điều, con mẹ nó, trường kích này thật sự quá nặng.

Mà trong lúc hắn thật sự vất vả vừa hạ xuống đất, mắt đã trợn trừng lên. Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Quan tiểu thư, giận dữ hét lớn:

- Ngươi làm gì vậy?

- Ngao...

Trong miệng Tiểu Thúy bỗng nhiên phát ra một tiếng hét thảm. Ngay khi nó đang hưng phấn trở lại bên cạnh chủ nhân, hình như chuẩn bị kể ra những khổ sở mà nó phải trải qua trong thời gian qua, một độc trảo đưa ra ngoài, nắm lấy Tiểu Thúy. Trên tay chợt bẻ một cái, sau đó tiện tay ném đi. Tiểu Thúy hấp hối.

- Bị đồ đê tiện kia vấy bẩn, tất nhiên phải hủy diệt!

Chủ nhân của độc trảo, chính là chủ nhân Tiểu Thúy.

Vu Nhai trợn tròn hai mắt nhìn Tiểu Thúy hấp hối. Bên tai hắn nghe thấy âm thanh đầy vô cùng thù hận của Quan tiểu thư, thân thể bất tri bất giác run rẩy. Ký ức dường như trở lại cuộc sống quân hành kiếp trước.

Lúc đó, trong một lần bất ngờ, khi đang thực tập diễn luyện, bọn họ gặp phải một đám người săn trộm. Khi đó bọn họ chỉ có hai người. Khi đó bọn họ còn vô cùng hăng hái. Khi đó bọn họ còn mơ tưởng làm anh hùng.

Nhưng, hiện thực dù sao vẫn tàn khốc hơn so với mộng tưởng. Không bao lâu sau, hắn cùng với chiến hữu đều toàn thân đẫm máu, chạy trối chết là vận mệnh cuối cùng. Nhưng chiến hữu vẫn bị thương. Trong đó có những vết thương là do bảo vệ hắn. Từ đó trở đi, hắn thề tuyệt đối sẽ không để chiến hữu ngã xuống ở trước mặt hắn.

Chỉ có điều, hắn cũng trốn tránh. Từ đó về sau hắn chuyển sang làm tình báo viên.

Sau khi đi tới thế giới này, hắn sống lại. Tất cả bóng ma dường như đều theo gió biến mất. Nhưng cảnh tượng đẫm máu trước mắt lại khiến hắn nhớ lại một ký ức kinh hoàng. Tuy Tiểu Thúy là một ma thú, nhưng cũng là chiến hữu.

- Quét ngang... Loạn tinh!

Ý thức trở lại một chiêu Xích Thố đã cho hắn. Hắn vung trường kích trong tay lên, tập trung huyền khí toàn thân vào trên trường kích. Một ánh sáng hình trăng khuyết dường như không thể lại từ trong tay hắn chém về phía Quan tiểu thư đang tỏ ra vô cùng khinh thường.

Ầm...

Quan tiểu thư căn bản không ngờ được Vu Nhai sẽ ra tay, càng không nghĩ tới lực lượng của hắn sẽ cường đại như vậy. Nàng trở tay không kịp, chỉ có thể vội vàng chống đỡ. Thân hình xinh đẹp màu xanh bị ánh sáng hình trăng khuyết đánh bay. Cây cối bị san bằng, ầm ầm đổ xuống.

- Tiểu Thúy, ngươi không sao chứ?

Vu Nhai không quan tâm được nhiều như vậy. Hắn lợi dụng phương pháp Phong Doanh dạy cho hắn vừa rồi để trị liệu cho Tiểu Thúy. Mời các bạn ghé nhà Doctruyen.Org để tham gia đọc truyện nha.

Một lát sau, Tiểu Thúy mới chậm rãi có hơi thở. Gia hỏa này thật đúng là một tiểu cường đánh không chết. Không ngờ như vậy cũng không chết.

Trên mặt Vu Nhai lộ ra một nụ cười mỉm.

- Đồ đê tiện, đi tìm chết! Đi tìm chết! Đi tìm chết!

Quan tiểu thư tóc tai bù xù vọt ra, cả người khủng khiếp giống như quỷ.

Keng...

Lại có người tới ngăn cản nàng. Lần này không phải là Độc Cô Cửu Huyền, mà là vị thanh niên trẻ tuổi của Lữ gia tại tỉnh Kích Lĩnh kia. Thật ra Độc Cô Cửu Huyền cũng lên không trung, nhưng lại chậm hơn một bước. Mọi người chợt nghe vị thanh niên Lữ gia này nói:

- Tiểu thư Quan gia, cần gì phải nổi giận như vậy. Có việc gì có thể từ từ nói.

- Người của Lữ gia cũng dám ra tay với ta sao? Cút!

Nghe thấy nàng nói vậy, người thanh niên của Lữ gia lại ôm kích không hề động đậy. Mặc dù Lữ gia hắn yếu hơn nhiều so với Quan gia, nhưng vẫn là một trong mười tám gia tộc binh khí. Không người nào dám xem bất kỳ một gia tộc binh khí nào. Huống hồ, hắn không cho rằng vì chút chuyện nhỏ này sẽ gây ra cuộc tranh đấu giữa các gia tộc.

- Quan muội muội, muội cũng nên sửa đổi tính tình lại một chút. Ngay cả sủng vật của mình cũng không buông tha. Thật quá cực đoan.

Độc Cô Cửu Huyền cũng bay xuống đến trước mặt Vu Nhai, vẻ mặt vẫn lộ ra ý cười nhìn hắn.

Quan tiểu thư dám xem thường Lữ gia, nhưng không dám xem thường thực lực tương đương. Thậm chí gia tộc Độc Cô còn mạnh hơn gia tộc Quan gia. Hàn quang trong mắt nàng bắn ra bốn phía, lạnh lùng nói:

- Độc Cô Cửu Huyền, rốt cuộc tên kiêu binh này là gì của ngươi, vì sao ngươi lại nhiều lần che chở hắn như vậy. Chẳng lẽ hắn là tiểu tình nhân do ngươi bao nuôi sao?

- Là ai thì có liên quan gì tới ngươi. Ta đúng là muốn che chở cho hắn đấy.

Độc Cô Cửu Huyền mỉm cười nói. Độc Cô gia cùng Quan gia tranh chấp là chuyện thường tình. Thật ra, không ai thật sự nghi ngờ Độc Cô Cửu Huyền sẽ coi trọng tiểu kiêu binh này. Chỉ có điều câu nói tiếp theo của Độc Cô Cửu Huyền lại khiến người ta có chút miên man bất định. Mọi người chợt nghe thấy nàng quay đầu lại nhìn Vu Nhai, nói:

- Ngươi nợ ta một nhân tình.

- Được!

Vu Nhai không chút do dự đáp ứng:

- Ngươi muốn bảo ta làm chuyện gì?

- A, tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra. Chỉ có điều ngươi có thể xin lỗi ta trước được không? Chuyện lúc trước ngươi đã mắng ta!

- Được. Chỉ có điều sau khi xin lỗi xong, hai chúng ta không ai thiếu nợ ai nữa.

Ánh mắt Vu Nhai sáng lấp lánh đáp.

Độc Cô Cửu Huyền có phần sững sờ.

Tiểu tử này thật đúng là một kẻ vô lại. Độc Cô Cửu Huyền chán nản, lắc đầu:

- Vậy thôi đi. Ngươi xin lỗi như vậy, ta cũng không cảm thấy có một chút thành ý nào. Không cần cũng được. Ngươi cũng thật là, nàng dù sao cũng là người của Quan gia. Vậy mà ngươi cũng dám ra tay!

- Có gì mà không dám. Tuy rằng ta không biết cái gì là tinh thần kỵ sĩ, nhưng ta biết mình không thể trơ mắt nhìn vật cưỡi và bạn đồng hành của mình đi tìm chết.

Vu Nhai nói ra lời này rất chân thành, tuyệt đối là xuất phát từ tận đáy lòng. Phía bên kia, kỵ vệ Phi Thiên tâm thần xúc động.

Nếu như vừa rồi không phải gia hỏa này giết người của bọn họ, bọn họ thật sự có chút kích động muốn kéo hắn tiến vào đội kỵ vệ Phi Thiên.

Sắc mặt Lạc Đằng lại nóng hừng hực.

Trên mặt đất, Tiểu Thúy vô cùng suy yếu, ánh mắt chớp động tia sáng trong suốt mà không ai có thể cảm thấy được.

- Nói rất hay!

Ngay khi cục diện thay đổi quỷ dị khó lường, người tới lại càng lúc càng nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.