Triệu Hoán Thần Binh

Chương 386: Chương 386: Kiếm Ảnh Trận




- Thế nào? Vẫn không đi xuống sao? Đã nói ngươi phải đi từng bước một. Lấy áo bào tím trước hết tu luyện mấy năm rồi hãy tới!

Độc Cô Thanh Hải nhìn thấy Vu Nhai vẫn đứng ngây người ở đó, không nhịn được quát lớn.

- Ta muốn xem thử một chút!

- Ách tiểu tử, trước hết ta phải nói rõ ràng. Không thực lực sẽ chết người. Hơn nữa ngươi và bọn họ khác nhau. Ngươi muốn lấy được ngân bào cũng phải nỗ lực nhiều hơn.

Độc Cô Thanh Hải không vui nói.

Rất nhiều đệ tử chi nhánh ở sát ngoài muốn lấy được ngân bào còn khó hơn nhiều so với chi chính. Đẳng cấp huyết mạch rất tàn khốc.

- Ta biết, ta vẫn muốn thử một chút.

Vu Nhai vẫn đứng đó.

- Đã như vậy, ngươi cứ thử xem. Chết cũng không nên oán ta!

Độc Cô Thanh Hải nói xong, chỉ về phí cung điện có phần thần bí kia:

- Sau khi đến đó thì trực tiếp đi vào. Ngươi sẽ biết phải làm sao.

- Được!

Vu Nhai không nói nhiều lời, đi rất nhanh tới đó. Đối mặt với loại lão đầu có tố chất thần kinh như vậy, có nhiều lời cũng vô ích!

- Mẹ nó, lão nhân ghét nhất là loại gia hỏa cơ bắp như vậy. Chỉ mới là Hoàng Binh Sư đã muốn làm cóc ăn thịt thiên nga. Truyền nhân, kiếm pháp của ta nếu truyền cho Kỳ Binh Giả, đến lúc đó mặt mũi của lão tử biết để ở đâu? Còn muốn Cửu Huyền nhà ta sao? Buồn cười.

Độc Cô Thanh Hải trực tiếp thăng cấp Vu Nhai làm Một cây gân người, phía trước Vu Nhai thiếu chút nữa thì một cước trượt chân.

Lười và loại này lão đầu lời vô ích. Vu Nhai đột nhiên tăng tốc, phóng về phía cung điện thần bí.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên dừng một chút, cảm nhận ánh mắt chung quanh.

Đúng vậy, ở chỗ này tất nhiên không có khả năng chỉ có một mình lão đầu. Còn có một vài thủ vệ, và những người làm việc vặt khác. Khóe miệng bọn họ giật giật hình như muốn nói điều gì khác, nhưng nhìn thấy Độc Cô Thanh Hải liếc mắt nhìn lại, bon họ lại không dám nhiều lời.

Vu Nhai là ai?

Dù sao chất phác và cơ bắp hoàn toàn không dính dáng tới nhau. Khóe mắt liếc về Độc Cô Thanh Hải, trong lòng thoáng động. Ánh mắt hắn lại nhìn về phía trên cung điện thần bí, đột nhiên cười, bước chân chợt nhanh hơn.

Ầm...

Trong giây lát một đạo kiếm quang thật lớn đánh xuống con đường Vu Nhai đang đi tới. Vu Nhai cười lạnh một tiếng, thân thể chợt di chuyển nhanh hơn. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm. Đó là huyền kiếm thất giai của Độc Cô Cửu Tiên. Hắn vung lên đánh vào kiếm quang trước mặt. Sau đó lại có kiếm quang đánh xuống. Tốc độ của Vu Nhai lại nhanh hơn. Tất cả kiếm quang đều rơi xuống phía sau. Vu Nhai đã đi tới trước cửa cung điện.

- Hừ, tiểu tử đừng đắc ý. Đó chỉ là thử thách nho nhỏ mà thôi!

Độc Cô Thanh Hải không nhìn thấy cảnh tượng tiểu tử chất phác kia bị kiếm quang bổ thành than đen như trong dự đoán, bĩu môi nói.

- Chỉ có điều, ngươi vẫn đừng nghĩ tới chuyện sở hữu kiếm pháp của ta và tôn nữ nhà ta làm gì. Ngươi...

- Lão đầu, có vài điều ngươi nói đúng. Ta thật ra đúng là do Độc Cô Cửu Tà kéo qua góp cho đủ số. Về phần kiếm pháp của lão sao? Lại nói lão là ai chứ? Kiếm pháp của lão, ngay cả Độc Cô Cửu Tà còn chướng mắt, khẳng định cặn bã đến không thể nhìn được. Cháu gái của lão sẽ không xấu giống như lão chứ?

Vu Nhai cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói.

Độc Cô Cửu Huyền đương nhiên không xấu. Chỉ có điều Vu Nhai muốn chèn ép lão đầu đáng ghét kia, trực tiếp phun ra. Đồng thời hắn cũng biểu lộ sự kháng nghị đối với chuyện Độc Cô Cửu Tà đã sớm bày bố.

- Ngươi nói cái gì?

Trong lúc nhất thời Độc Cô Thanh Hải không kịp phản ứng.

Vu Nhai nói xong, sao còn dám tiếp tục ở lại, trực tiếp đẩy cánh cửa đi vào. Cánh cửa còn chưa đóng lại, chợt nghe thấy tiếng Độc Cô Thanh Hải rít gào. Chỉ có điều rất nhanh âm thanh gì cũng không nghe được nữa. Trước mắt hắn chỉ có một mảnh hỗn độn, dường như tiến vào vũ trụ mới sinh.

Vu Nhai dường như đưa thân vào trong kiếm phong ảnh ngược đã thấy trước đó. Ở trong sự hỗn độn của nơi này, từng thanh kiếm lớn đổi chiều giống như thực chất xuất hiện. Dường như mặt đất chính là hư không. Trời chính là từng thanh kiếm lớn kia.

- Sóng...

Âm thanh đột nhiên vang lên. Vu Nhai chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi. Cả người đột nhiên đều mơ hồ. Ánh mắt có thể cảm nhận được thế giới chỗ này dường như đang xoay chuyển. Khi sự mơ hồ rời đi, Vu Nhai đột nhiên phát hiện hỗn độn dưới chân đã biến mất không thấy nữa. Dường như thoáng cái hắn đã bị truyền tống trở lại dưới Độc Cô Thần Thành. Xung quanh từng kiếm phong thật sự san sát.

A, động một chút là nhìn thấy kiếm phong. Tiếp tục đi tới cũng chỉ nhìn thấy từng thanh kiếm đá giống như thanh kiếm lớn nghiệm chứng huyết mạch trước đó, hơn nữa càng lúc càng lớn, giống như ruộng ngô vậy. Ban đầu chúng dài chừng ba thước. Sau đó, đã không nhìn thấy rõ là nó cao bao nhiêu thước nữa. Vu Nhai hoàn toàn không hiểu nổi đây là nguyên lý hình thành gì. Chỉ biết hai thanh kiếm lớn của Độc Cô Chiến U này hẳn được lấy từ chính nơi này ra.

Ở trước mặt hắn là một con đường nối liền với phố trung tâm. Con đường này rộng khoảng năm thước. Trên đường lớn có mấy người ngồi xếp bằng. Bọn họ đều mặc áo bào tím. Có người ở xa có người ở gần. chỉ có điều, bọn họ đều có một biểu tình giống nhau, hình như đang chịu đựng cái gì đó!

- Sát hạch chính là phải đi qua con đường này. Chỉ có điều tại sao không thấy Độc Cô Cửu Tà?

Vu Nhai khẽ nhíu mày, sau đó chợt cảm thấy bình thường trở lại. Ở đây đều là áo bào tím. Ngân bào chắc hẳn không ở nơi này.

- Kiếm Ảnh Trận, rốt cuộc là một thứ thần kỳ tới mức nào?

Vu Nhai thì thào tự nói, cất bước tiến vào.

- Phụt...

Vu Nhai mới bước được nửa bước đầu tiên, trong nháy mắt, trong đầu chợt có một chấn động nhỏ. Một kiếm ý trong giây lát liền đánh tới. Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng đã hiểu rõ một chút. Hắn biết sát hạch này chính là kiếm ý. Hắn chỉ nhíu mày mà thôi. Kiếm ý này còn chưa thương tổn được hắn. Sau đó hắn liền tiếp tục đi tới. Quả nhiên, càng bước tới kiếm ý sẽ càng sắc bén hơn. Hình như những thanh kiếm xung quanh càng lớn, lại càng lợi hại hơn.

Chỉ có điều Vu Nhai đột nhiên có cảm giác kỳ quái. Hình như kiếm ý này chỉ công kích hắn khi mới bắt đầu, sau đó lại không công kích nữa. Dường như những kiếm ý cùng hắn là đồng nguyên vậy. Lẽ nào điều này có liên quan với chuyện dung hợp kiếm ý trước đó?

Trong đầu Vu Nhai đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ lớn mật. Nếu trước đó có thể dung hợp, có thể tiêu hóa được kiếm ý của Độc Cô Chiến U, vậy mình từ bỏ, không chống lại kiếm ý này thì sẽ như thế nào?

Oong...

Nghĩ từ bỏ liền từ bỏ, Vu Nhai không tiếp tục chống lại, trực tiếp nhét kiếm ý vào trong ý thức. Trong giây lát, những thanh kiếm đá xung quanh chợt có biến hóa. Dường như trong nháy mắt chúng đều phát ra kiếm quang chiếu thẳng về phía Vu Nhai.

Những người mặc áo bào tím phía trước hình như cũng chợt có cảm giác. Tất cả đều quay đầu lại. Mỗi người bọn họ đều mở to hai mắt nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.