Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1233: Chương 1233: Kiếm ở đâu?




Độc Cô Chiến Đồng đấu tranh tâm lý rất nhiều, đoạn đối thoại giữa Độc Cô Chiến Phong và Vu Nhai khắc sâu trong lòng nàng. Giờ Độc Cô Chiến Đồng mới biết ở trong mắt Độc Cô Chiến Phong thì nàng chỉ là món đồ chơi, cho nàng danh phận vì nghĩ tình người nàng chảy dòng máu Độc Cô gia. Đây là đả kích rất lớn với một nữ nhân si tình.

Độc Cô Chiến Đồng không đợi ai nói tiếp tục bảo:

- Cửu Lan, các vị, ta không hy vọng xa vời được các ngươi tha thứ, nhưng dù sao thì ta vẫn sẽ là người dưới Thiên Tội Uyên.

Độc Cô Chiến Đồng nói xong không biết nên nói thêm cái gì, chẳng lẽ bảo 'ta chỉ cố chịu nhục, chờ cơ hội xử lý Hoàng Phủ Nhàn, Độc Cô Cửu Dương'? Nói ra có ích gì không?

Độc Cô Chiến Đồng xoay người đi rồi chợt ngừng lại, nói:

- Cửu Lan, có lẽ Vu Nhai hơi lăng nhăng nhưng đúng là nam nhân tốt đáng gửi gắm.

Độc Cô Cửu Lan muốn khuyên nhủ Độc Cô Chiến Đồng đứng đi, tính cách nàng lương thiện, biết Đồng cô gánh nhiều đau khổ. Một nữ nhân khi đã rơi vào lưới tình thì thân bất do kỷ, Độc Cô Cửu Lan muốn giảng hồa. Độc Cô Cửu Lan nghe lời Độc Cô Chiến Đồng nói thì sửng sốt, mặt đỏ rực vì nàng ở lâu trong Thiên Tội Uyên nên màu hồng rất đáng yêu.

Độc Cô Cửu Lan nhỏ giọng nói:

- Hắn chỉ xem ta là người qua đường.

Độc Cô Chiến Đồng cười nói:

- Tóm lại ngươi hãy nắm chắc đi.

Trong lòng Độc Cô Chiến Đồng rất bi thương, tại sao người nàng gặp không phải Vu Nhai mà là Độc Cô Chiến Phong? Có lẽ là số phận. Nghĩ đến đây Độc Cô Chiến Đồng không nói gì thêm, lắc mình rời đi, nàng cần một chỗ yên lặng.

Vu Nhai không biết chuyện xảy ra bên ngoài, càng không biết nốt nhạc nhỏ xảy ra với đám người Thiên Tội Uyên Độc Cô Cửu Lan.

Khi Vu Nhai lao vào nghịch kiếm thần bí địa liền cảm giác có kiếm ý kinh khủng ập vào mặt muốn xé nát hắn ra, sau đó hắn xuất hiện ở chỗ này. Trước mắt Vu Nhai là mảnh đất nhuộm máu gần như vô biên vô hạn, ngoài ra không còn gì khác.

- Đây là chỗ quỷ quái gì?

Không không không, còn có bầu trời đỏ máu, một mình đứng nơi đây càng cô đơn, tang thương hơn. Màu đỏ và tịch liêu gợi dậy xao động nguyên thủy nhất, khiến người ta nóng nảy.

Vu Nhai chớp mắt nói:

- Chẳng phải nói khi vào kiếm thần bí địa đập vào mắt là vùng đất táng kiếm sao?

Vu Nhai không trở nên nóng nảy, vì sát ý đến trình độ nhất định sẽ miễn dịch với môi trường nghịch kiếm thần bí địa.

Lúc trước Vu Nhai mang theo Dị Ma tộc xông vào Độc Cô gia có hơi tìm hiểu về kiếm thần bí địa.

Nghe nói kiếm thần bí địa không phải lần đầu tiên mở ra cho tử tôn trung tâm Độc Cô gia, hễ tử tôn trung tâm đến tuổi nhất định, cần dung hợp huyền kiếm bản mệnh thì kiếm thần bí địa sẽ tập thể mở ra một lần.

Nhưng khi đó chỉ mở vòng ngoài cùng kiếm thần bí địa để chọn kiếm, không vào sâu bên trong.

Giống như Độc Cô Cửu Tà, lúc trước gã dung hợp huyền kiếm bản mệnh đã vào vùng đất táng kiếm kiếm thần bí địa, lựa chọn thanh kiếm muốn dung hợp. Thanh kiếm này là huyền kiếm bản mệnh sẽ làm bạn với Độc Cô Cửu Tà cả đời, sau khi gã chết thanh kiếm lại quay về đây.

Đó là nguồn gốc hai chữ táng kiếm.

Lúc đi Vu Nhai còn nghĩ vào vùng đất táng kiếm rồi dùng Huyền Binh Điển hốt vài cây kiếm tốt, không chừng sẽ tìm được kiếm thần giai. Độc Cô gia chủ lợi dụng hắn làm thịt một đống kẻ phản đồ, Vu Nhai có thu chút lợi lộc cũng không quá đáng đi? Nhưng trước mắt là sao? Nếu không hiểu thì đi hỏi binh linh, ý thức của hắn chìm vào trong Huyền Binh Điển.

Nhưng xảy ra điều làm Vu Nhai sợ hãi.

Vu Nhai và binh linh bị đứt lên kết, bây giờ hắn chỉ thấy một cục gạch lơ lửng trong cơ thể hắn. Không mở ra được, không dùng được, không liên lạc được, giống như lúc ban đầu Vu Nhai xuyên đến Thần Huyền đại lục.

Vu Nhai thấy sợ, hắn hoảng loạn kêu gọi:

- Thôn Thiên kiếm, Thôn Thiên kiếm lão bà, hãy trả lời ta!

Mấy năm nay Vu Nhai chưa từng trải qua lúc nào không liên lạc được với binh linh. Vu Nhai xuyên đến thế giới này rất là cô đơn, vì có binh linh nên hắn mới nhanh chóng thích ứng Thần Huyền đại lục.

Vu Nhai kêu gọi tên của từng binh linh:

- Cổ Đế Long Linh, Phong Doanh, Thí Thần . . .

Nhưng không binh linh trả lời, Vu Nhai càng kêu tâm tình càng bình tĩnh hơn, dù sao hắn đã trải qua nhiều sống chết. Vu Nhai cảm giác được tuy không thể điều động binh linh nhưng huyền khí thì không bị ảnh hưởng, vẫn là đỉnh thiên binh sư. Vì Vu Nhai không kêu gọi binh linh được nên không thể triệu hoán ra bất cứ huyền binh nào, bao gồm Huyền Binh Điển. Vu Nhai muốn cầm cục gạch đập người cũng chịu bó tay.

Tức là bây giờ Vu Nhai chiến đấu chỉ có thể dựa vào một thanh huyền binh bình thường, huyền binh bản mệnh mạng sống của huyền binh giả không còn. Vu Nhai như hiệp khách trong kiếp trước, vũ khí và cơ thể không gắn liền với nhau.

Trong khi Vu Nhai kêu gọi binh linh thì một giọng nói âm u vang lên, giọng nam già nua:

- Không cần kêu gọi, tại đây ngươi không thể câu thông với binh linh của mình, không gian giới chỉ cũng bị ta phong cấm. Nếu ngươi muốn kiếm thì hãy tự mình lấy đi.

- Nơi này là vùng đất táng kiếm, các thanh kiếm là thế hệ trẻ Độc Cô gia đi vào sau khi chết chôn xuống. Nếu ngươi chết thì huyền binh của ngươi sẽ chôn tại đây, nên nơi này cũng là vùng đất táng kiếm.

- Kiếm? Tự mình lấy? Kiếm ở đâu?

Vu Nhai bị thanh âm hù giật mình nhưng rất nhanh phản ứng lại. Lúc trước Thôn Thiên kiếm linh có nói kiếm thần bí địa rất có thể là tiểu thế giới binh linh của thanh thần kiếm chung cấp, tiểu thế giới binh linh chị binh linh khống chế, nó là thần trong thế giới này. Thần dĩ nhiên có thể thấy mọi thứ trong thế giới này, thanh âm kia có lẽ là kiếm linh thần kiếm.

Khi Vu Nhai nghe Thôn Thiên kiếm linh nói kiếm thần bí địa là tiểu thế giới binh linh của thần kiếm thì lòng có chút mong chờ, có thể nào thu nó vào Huyền Binh Điển không? Nội tình mạnh nhất Độc Cô gia thành đồ của mình, ngẫm nghĩ thôi đã làm người ta kích động. Nhưng tình huống trước mắt đập vỡ ảo tưởng của Vu Nhai.

Không điều động được Huyền Binh Điển thì làm sao thu người ta? Không bị làm thịt lại đã là may. Không nghe thanh âm nói đây là vùng đất táng kiếm sao? Nhìn xem, Thôn Thiên kiếm linh cũng bị quy tắc tiểu thế giới binh linh này trói buộc.

Tất cả tồn tại gần như vô địch, siêu nghịch thiên trong mắt Vu Nhai trở nên yếu ớt tại đây.

Thanh âm lạnh nhạt nói:

- Kiếm ở trong lòng ngươi, nếu ngươi không thấy được kiếm thì hãy tự sát đi.

Thanh âm xa dần, đến mấy chữ cuối chỉ còn hồi âm. Vu Nhai biết binh linh thần kiếm đã đi xa.

- Là sao?

Mãi đến bây giờ Vu Nhai giật mình có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Trước kia Vu Nhai cứ cảm thấy hắn là người xuyên đến, có bàn tay vàng nghịch thiên, hắn có được thứ tốt nhất trên Thần Huyền đại lục, một ngày nào đó hắn chắc chắn sẽ là số một Thần Huyền đại lục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.