Triệu Hoán Thần Binh

Chương 522: Chương 522: Kiếm Sơn hùng quan (hạ).




Vu Nhai ngẩn người, không ngờ Yến đại nhân muốn nói chuyện với hắn là về chuyện này. Dung binh thần thuật có lịch sử như vậy sao?

- Huyền Binh đế quốc trả giá đắt cũng có hiệu quả, loại ma pháp này hầu như thất truyền. Mấy năm nay Ma Pháp đế quốc định phục hồi truyền thừa ma pháp này nhưng bọn họ không thành công, Ma Pháp đế quốc cần một ma pháp hoàn chỉnh làm chỉ dẫn.

Nói đến đây Yến đại nhân nhìn Vu Nhai chằm chằm. Tim Vu Nhai đập nhanh, ma pháp hoàn chỉnh . . .

- Ý đại nhân nói rất có thể Ma Pháp đế quốc sẽ tìm đến ta?

- Không phải có thể mà chắc chắn sẽ tìm ngươi. Không chỉ Ma Pháp đế quốc, e rằng Huyền Binh đế quốc cũng tìm ngươi hỏi chuyện.

Vu Nhai tự nhiên nói:

- Yến đại nhân yên tâm, ta vô tình tìm được một quyển trục này, lúc trước ta thậm chí không biết nó là gì. Bây giờ đã dùng hết, sẽ không có chỉ dẫn gì xuất hiện.

Vu Nhai giật mình sự đáng sợ của dung binh thần thuật nhưng không để bụng, chỉ là vật ngoài thân.

- Thế thì tốt, nhưng ngươi phải cẩn thận.

- Đa tạ Yến đại nhân, ta đã hiểu.

Vu Nhai hiểu cần cẩn thận Ma Pháp đế quốc sẽ công kích, hắn từng tiếp xúc với công chúa Ma Pháp đế quốc.

Vu Nhai không để bụng, mở miệng nói:

- Đại nhân đã nói lần này sẽ vào chiến trường phương bắc, chắc thử thách có liên quan đến ma pháp sư. Có lẽ chúng ta sẽ lợi dụng điều này.

Mắt Yến đại nhân lóe tia sáng, nói:

- Lợi dụng cũng được nhưng mạng sống quan trọng nhất, đừng hiếu thắng.

- Vâng, ta tuyệt đối sẽ không lấy mạng mình ra đùa. Ta thích đùa mạng sống kẻ địch hơn.

Nếu đổi lại người khác nói câu này Yến đại nhân sẽ cho rằng kẻ đó ngông cuồng, câu đầu tiên chỉ nói qua loa. Nhưng Vu Nhai nói thì không hề làm ra vẻ, Yến đại nhân đã thấy chiến thuật xấu xa của hắn.

Có mặt quái nhân như vậy có lẽ lần này Bắc Đẩu hành tỉnh tràn trề hy vọng.

* * *

Trời tờ mờ sáng kỵ sĩ dự bị cưỡi ngựa đi nhanh giống như ngày hôm qua, nhưng không khí một đoàn thể nhỏ hơi khó chịu. Đó chính là đoàn thể của Dạ Tình.

Đêm hôm qua một lúc sau Dạ Tình trở về, sáng sớm nàng hành động như mọi khi, không có gì thay đổi.

Dạ Tình thái độ đối với hung thủ Vu Nhai thì thay đổi, nàng phớt lờ hắn. Vu Nhai vốn định tìm Dạ Tình nói chuyện riêng.

Phải nói chuyện riêng, Dạ Tình mà nổi điên lên là rắc rối, nói chuyện đàng hoàng ít nhất kiềm chế được nàng.

Bây giờ Dạ Tình thấy Vu Nhai là quay ngoắt đi ngay, hoặc đưa mắt nhìn hướng khác, phớt lờ hắn. Vu Nhai vốn định gải mở sương mù trong lòng Dạ Tình, giờ thì mặc kệ nàng tiếp tục thầm mến U Hoang.

Trừ chuyện đêm hôm qua ra Vu Nhai chưa từng làm gì có lỗi với Dạ Tình nên lòng hắn bằng phẳng.

Về chuyện vị hôn phu hôn thê, nói thật là lúc chia tay ở Thiên Kiếm hùng quan, Dạ Tình nói rất mịt mờ. Vu Nhai không tự kỷ đi hỏi Dạ Tình có đúng là có ý kia không? Tạm thời Vu Nhai và Dạ Tình chiến tranh lạnh, nhưng Tiểu Mỹ lén nhắn lại là hiện tại Dạ Tình chỉ muốn yên lặng một chút, nàng không có ý trách kẻ lừa đảo Vu Nhai.

Vu Nhai lắc đầu mặc kệ Dạ Tình, cứ thuận theo tự nhiên là được.

Đối với Vu Nhai thì bây giờ quan trọng nhất là tăng thực lực, vì mối thù của hắn và mẫu thân, hay cướp Thủy Tinh từ tay Đan Đạo Hùng đều cần có sức mạnh. Vu Nhai cũng mơ ước Dạ Tình nhưng đối với kẻ đến từ trái đất, có suy nghĩ của người hiện đại thì tam thê tứ thiếp nằm trong phạm vi tưởng tượng, hắn không dám mộng tưởng thành sự thật.

Về chuyện vị hôn phu hôn thê, lúc trước Vu Nhai không muốn bị lợi dụng, hết sức phủ nhận. Sau này Vu Nhai cảm thấy không bị thiệt thòi gì nên mặc kệ, lần này là tại Dạ Tình đổ nước bẩn vào người hắn nên Vu Nhai mới làm tới luôn.

Nếu có cơ hội ăn bớt thì Vu Nhai sẽ không khách sáo.

Chuyến đi bình yên, lúc trước Yến đại nhân nói hai kỵ sĩ không kịp chạy về Hàn Kiếm thành đã mất tích, trong đội vẫn chỉ có bốn mươi mốt người. Vu Nhai từng rời khỏi đội khi đến một thành thị, gửi thư cho Vu Thiên Tuyết, Thủy Tinh.

Chớp mắt đã qua bảy, tám ngày, đoàn người vẫn còn trong Kiếm vực hành tỉnh.

Hoàn cảnh ngày càng hoang vu, địa hình phức tạp hơn. Đoàn người ngẫu nhiên đi ngang vài thành thị cảm nhận hơi thở chiến đấu sục sôi, mùi máu ngập trời, khắp nơi là trú binh.

- Yên lặng đi, nếu có thể thì ta sẽ cố gắng cho ngươi xuất chiến thật nhiều.

Xích Thố cảm nhận hơi thở chiến đấu thì xao động, nó sinh ra là vì chiến đấu nên năn nỉ Vu Nhai cho nó xuất chiến. Dù Vu Nhai không dùng Thất Tinh Thần Kích thì trường kích bình thường khác cũng được.

Bây giờ Xích Thố miễn cưỡng phục tùng Vu Nhai chứ không ngang ngược như trước.

Yến đại nhân mở miệng nói:

- Đằng trước là Kiếm Sơn hùng quan, cũng là mục đích chuyến đi của chúng ta.

Mọi người nhìn từ xa, giữa núi non trập trùng có một yếu tắc to lớn như người khổng lồ phát ra sứ uy hiếp đáng sợ. Từ xa đã cảm nhận sóng dao động.

Yến đại nhân bình tĩnh nói:

- Đi đi, dù hiện tại hay tương lai, dù các ngươi có tham gia vào kỵ sĩ dự bị hay không thì tương lai mục đích của các ngươi vẫn là đây.

Trong lời nói của Yến đại nhân chất chứa cảm xúc khác, gã nói 'đây' không chỉ là cảm giác mà là chiến trường, nơi chiến đấu vì Huyền Binh đế quốc.

Các kỵ sĩ dự bị dù là dân bản xứ Bắc Đẩu hành tỉnh hay người ngoài tỉnh đều biểu tình trầm trọng.

Chiến trường, dù lúc ở Bắc Đẩu tinh binh doanh người ta đã cảm nhận áp lực nhưng chiến trường nơi này không như phương nam, đây mới là chỗ hai đế quốc tranh đấu, kéo chiến tuyến thật dài. Không biết bao nhiêu người vùi thây tại đây, không biết bao nhiêu người xây dựng vinh diệu tại đây, không biết bao nhiêu thanh niên nhiệt huyết đạp trên mảnh đất này.

Cảm xúc đó không thuộc về Vu Nhai, hắn không có cảm giác trung thành với Huyền Binh đế quốc.

Nhưng Vu Nhai cũng tràn ngập chiến ý. Vu Nhai là người xuyên đến, tuy hắn không thấy vinh diệu vì Huyền Binh đế quốc nhưng muốn mượn chỗ này tạo ra quang vinh của mình. Là vào thần binh khố của Huyền Thần điện hay vì mẫu thân, vì lời hứa xúc động trước mặt gia chủ, liệt tổ liệt tông Vu gia, sáng tạo cơ hội giết những người cần giết.

Tóm lại mảnh đất này có thể sáng tạo ra nhiều thứ.

Nhiều bình dân chọn lên chiến trường để trở thành quý tộc, có người muốn mạnh hơn nên vào chiến trường. Không chỉ mình Vu Nhai là không chiến đấu vì vinh diệu của đế quốc, nhưng mục đích tất cả tương tự anhu, vì để mình sống tốt hơn.

- Đứng lại, các ngươi là ai?

Yến đại nhân lạnh lùng nói:

- Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị Huyền Thần điện.

Yến đại nhân không cần nói nhiều, tin tưởng cấp trên đã thông báo cho ưnhngx người thủ thành. Nghe Yến đại nhân nói xong quả nhiên binh sĩ thủ thành hét lên chờ chút, nhanh chóng chạy vào thành thông báo.

Thái độ cung kính của bọn họ là đối với đám kỵ sĩ chính thức Yến đại nhân, ánh mắt liếc Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị vẫn đầy coi rẻ.

Không lâu sau một nam nhân trung niên vạm vỡ mặc giáp bước ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.