Triệu Hoán Thần Binh

Chương 315: Chương 315: Là một hán tử




- Tới rồi!

Ánh mắt Ngọc Vấn Hiền thoáng ngưng trọng, đột nhiên nói một câu. Mọi người tinh thần chấn động. Sau đó liền thấy một nhân ảnh chậm rãi đi tới. Con ngươi bọn họ co lại.

Không ngờ là Vũ Qua. Chẳng qua khi tim Dạ Tình không tự chủ được đập mạnh, lại có người kinh sợ kêu lên:

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao thực lực của tên họ Vũ kia lại đột nhiên rớt xuống, biến thành Linh Binh Sư cửu đoạn.

Một lời nói này đã kích thích ngàn vạn cơn sóng. Mọi người tập trung ánh mắt nhìn lại. Trong nháy mắt sắc mặt mỗi người đều biến thành ngưng trọng. Lẽ nào Vu Nhai đánh hắn rơi giai?

- Nghiêm Sương, đây là huy chương kỵ sĩ và các trang bị của ta. Nàng giúp ta trả lại cho Yến đại nhân!

Vũ Qua nói với giọng khàn khan. Ở khoảng cách gần như vậy, tất cả mọi người có thể cảm giác được huyền khí trong cơ thể hắn rất hỗn loạn.

- Vũ Qua, ngươi làm vậy là...

Vũ Qua lắc đầu, cắt ngang lời Nghiêm Sương nói, lại nhìn về phía Dạ Tình, nói:

- Yên tâm đi Dạ Tình, ta sẽ không dây dưa với nàng nữa. Chúc mừng nàng. Có được một vị hôn phu lợi hại như vậy, nàng sẽ hạnh phúc!

- Ta không phải...

Dạ Tình đưa tay ra rất muốn giải thích. Nhưng nếu Vũ Qua lại tới dây dưa với nàng, thì nàng phải làm sao bây giờ. Có đôi khi đám hoa hoa công tử không mấy đáng sợ. Một khi bọn họ bắt đầu dây dưa liền giẫm nát trứng cả bọn họ là được. Đáng sợ nhất chính là loại vũ phu này, quả thực chính là lợn chết không sợ nước sôi.

- Chờ Vu Nhai trở về, thay ta cảm ơn hắn.

Vũ Qua nói xong liền xoay người rời đi, nhìn phía sau lưng hắn có chút suy sụp.

Tất cả mọi người lại quay lưng lại nhìn phía sau.

Vũ Qua bị người ta đánh rơi từ Hoàng Binh Sư xuống, lại còn muốn cám ơn người ta. Đây là đạo lý gì?

Không chờ bọn họ nghĩ thông suốt, Vũ Qua đã dần dần biến mất ở trước mặt bọn họ. Dạ Tình rốt cuộc vẫn không nói chuyện. Trong lòng nàng đột nhiên có chút thương xót cho gia hỏa Vũ Qua kia. Chỉ có điều chuyện tình cảm không thể dùng sự thương xót là có thể thay đổi được.

- Dạ Tình, vị hôn phu này của nàng có ma lực gì, sau khi đánh rớt cảnh giới của người ta, cướp nữ nhân của người ta, còn có thể khiến người ta nói cảm ơn vậy?

Có vị nữ kỵ sĩ đi tới nói. Kỵ sĩ dự bị cũ và mới cũng không đến mức giống như nước với lửa, cũng có giao lưu.

Trên gương mặt xinh đẹp của Dạ Tình không biết nên khóc hay nên cười. Nàng hiện tại thực sự có nhảy vào biển Thần Huyền cũng rửa không sạch.

Theo bản năng nàng nhìn về phía Nghiêm Sương, đúng lúc thấy biểu tình cười khổ của Nghiêm Sương, sau đó bất đắc dĩ nhún vai. Dạ Tình biết, ý của Nghiêm Sương chính là, muội gieo gió thì gặt bão.

- Ta làm sao biết được. Chuyện của hắn không có liên quan gì đến ta!

Dạ Tình trả lời.

Xem ra hình như rất lãnh đạm. Nhưng ở trong mắt mọi người nhìn lại, chính là một tiểu nữ nhân mang theo sự xấu hổ, còn có một chút đắc ý nho nhỏ gọi là khiêm tốn. Điều này khiến cho những người không rõ chân tướng thiếu chút nữa thì phát ra một tiếng khinh bỉ.

Dạ Tình bây giờ rất mẫn cảm, làm sao không nhìn ra được ý tứ của mọi người. Nhưng nàng chỉ có thể điên cuồng mắng ở trong lòng, đồng thời trầm mặc chống đỡ.

Cuối cùng, phía xa lại truyền tới tiếng ma thú. Chỉ thấy bụi cuốn lên mù mịt.

Vẫn như lúc rời khỏi tiểu thành Thanh Man, một người cưỡi Lân Giác Mã mang theo một đám vật cưỡi đến. Bên mép Vu Nhai cắn một cọng cỏ, ngồi trên lưng ngựa, bộ dạng thật muốn ăn đánh. So với bộ dạng Vũ Qua lúc nãy trở về quả thực chính là chênh lệch một trời một vực.

- Hắc hắc, các ngươi đang chờ ta sao? Đúng rồi, Vũ Qua đâu?

Vu Nhai mang theo nụ cười đê tiện điển hình của mình nói.

- Hắn đi rồi. Đây là một bộ kỵ sĩ của hắn!

Nghiêm Sương tức giận nói. Nàng đối với Vu Nhai thậm chí là bất mãn. Dù Vũ Qua có làm gì đi nữa cũng không thể đánh người ta từ Hoàng Binh Sư xuống được. Giữa hai người lại không có thâm cừu đại hận gì. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Sắc mặt bọn họ nhìn Vu Nhai cũng không tốt lắm.

Nếu như đắc tội hắn, chẳng may bị hắn đánh rơi cảnh giới thì phải làm sao bây giờ?

- Ách, thì ra là thế!

Vu Nhai biểu tình nhởn nhơ của mình, gật đầu một cái nói.

- Vu Nhai, Vũ Qua lại là người của thành chủ. Chuyện này ngươi tính ăn nói với hắn thế nào?

Nghiêm Sương lại hỏi, ngoại trừ bất mãn đối với chuyện Vu Nhai đánh rơi cảnh giới người ta, nàng còn có chút khó chịu đối với chuyện gần đây Vu Nhai đi tán tỷ muội của nàng.

- Vũ Qua sẽ tự đi nói.

Vu Nhai bình thản nói.

- Chuyện rời khỏi đội kỵ sĩ dự bị, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn cho lắm. Nhưng Vũ Qua lại là đối tượng được thành chủ trọng điểm bồi dưỡng. Hắn đã rơi xuống đến Linh Binh Sư.

Nghiêm Sương cả giận nói, có chút chất vấn nghi ngờ.

- Linh Binh Sư sao?

Vu Nhai ngẩng đầu, chợt lại tỏ ra không thấy bất ngờ, gật đầu:

- Vũ Qua quả nhiên là một hán tử!

- Ngươi...

Theo Nghiêm Sương thấy, Vu Nhai khẳng định lại đánh cược với Vũ Qua cái gì đó.

- Độc Cô Nhai, còn nửa tháng nữa. Ta sẽ không lãng phí thời gian ở nơi này. Ta đi trước một bước!

Lúc này, Độc Cô Cửu Tà đột nhiên cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, cười nói:

- Nửa tháng sau chúng ta lại gặp. Yên tâm, tỉnh Kiếm Vực nhất định sẽ làm khiến ngươi say mê, sẽ là cái chuồng khiến cho ngươi không rời đi được. Hơn nữa, Độc Cô Cửu Huyền đang ở đó. Đã rất lâu ngươi không đưa thư tình cho nàng rồi, ha ha!

Độc Cô Cửu Tà cười to ba tiếng, cũng không dây dưa, nói xong liền xoay người rời đi.

Vu Nhai thoáng ngẩn người.

Đưa thư tình, đưa thư tình cái gì chứ?

Suy nghĩ kỹ một hồi hắn mới có phản ứng được.

Thật không có cách nào. Trong ký ức vụn vặt của tên cặn bã Vu Nhai kia đúng là có điều này. Chỉ có điều không ngờ Độc Cô Cửu Tà biết trước đây thời gian mình ở Độc Cô gia đã từng đưa thư tình. A, mà hắn nói ra ngoài làm gì?

Đúng lúc này, hắn phát hiện ánh mắt Vu Tiểu Dạ, Dạ Tình và Nghiêm Sương đều lóe sáng, dường như đang nói, nam nhân quả nhiên không có một người nào tốt.

Ta nhổ vào. Gia hỏa này đang làm bại hoại danh tiếng của mình. Độc Cô Cửu Tà tính cách của hắn quả nhiên có phần đáng đánh giống mình.

Thật là một bi kịch đáng buồn. Mình quả thật hơi háo sắc một chút. Nhưng đó là chuyện của tên cặn bã Vu Nhai kia, dựa vào cái gì mình phải gánh cho hắn chứ? Được rồi, chiếm thân thể hắn, chung quy phải dính vào chút nhân quả. Mà nhân quả này...

Chính là trên đường trở về, Dạ Tình trực tiếp không nói chuyện với hắn, Nghiêm Sương không thèm quan tâm đến hắn.

Nghiêm Sương đối với hắn thật ra không có cảm giác nam nữ. Chỉ là cảm thấy tỷ muội tốt như thế lại dính vào một kẻ sắc lang, thật sự không biết là đúng hay là sai. Hơn nữa hắn còn là do một tay mình giới thiệu. Nếu không trước đây mình giới thiệu gia hỏa này tham gia vào lần hành động ở vương quốc Lạc Thiên, cũng sẽ không có chuyện Dạ Tình và hắn gặp gỡ. Ngẫm lại có lẽ U Hoang hư vô mờ mịt kia lại tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.