Triệu Hoán Thần Binh

Chương 985: Chương 985: Lấy đức thu phục người.




Độc Cô Cửu Thiên nhỏ giọng nói:

- Vu huynh rốt cuộc là nhân vật khủng bố gì? Tại sao trước kia chưa từng nghe nói qua? Mười tám gia tộc binh khí, trong gia tộc đế đô hình như không nhà nào họ Vu. Chẳng lẽ hắn không phải người Huyền Binh đế quốc ta mà là huyền binh giả trong Ma Pháp đế quốc?

Độc Cô Cửu Thiên bị rung động không biết nên nói cái gì, chỉ có thể suy đoán lung tung:

- Dù thế nào thì Vu huynh chỉ đánh ngang tay với đối phương, ta phải mau chóng chạy qua, vậy thì . . .

Độc Cô Cửu Thiên cảm giác gã chưa từng tràn trèe tự tin như thế nào, niềm tin thành lập trên một người cùng tuổi khác.

Đối với thiên tài Độc Cô gia thì rất khó chấp nhận, nhưng dường như Độc Cô Cửu Thiên quen làm tiểu đệ, lúc này gã không có gì là không thể chấp nhận được. Độc Cô Cửu Thiên cảm giác đó là chuyện đương nhiên.

Độc Cô Cửu Thiên không thấy Vu Nhai giết Đan Diễm Tâm bốn lần, gã chỉ nhìn vài lần rồi lao nhanh qua.

Từ trên núi có thể thấy hai phe đánh nhau nhưng nhìn xa tít tắp, khoảng cách không gần.

Nửa canh giờ sau khi Độc Cô Cửu Thiên đến chỗ đánh nhau thì thấy Vu Nhai truy sát Đan Diễm Tâm. Không biết là Đan Diễm Tâm bắt đầu xui hay sao mà Độc Cô Cửu Thiên chặn ngay đường đi của gã.

Từ xa Vu Nhai đã cảm giác được hơi thở của Độc Cô Cửu Thiên, hắn rống to:

- Độc Cô huynh, ngăn hắn lại!

- A . . . ừ.

Độc Cô Cửu Thiên ngơ ngác. Cổ Duệ chi dân hay là hậu duệ của thần gì đó khủng bố bị Vu huynh truy sát, chạy gấp đến nỗi không kịp mặc đồ mà lão thân chạy. Chẳng lẽ trong lúc đánh nhau Vu huynh biến mạnh lên?

Mặc kệ thế nào phải ra tay, Độc Cô Cửu Thiên thói quen dùng Độc Cô Diệt kiếm quyết.

Đan Diễm Tâm thấy Độc Cô Cửu Thiên chặn trước mặt định né tránh, gã đã hoảng hồn, gã chưa từng có kinh nghiệm đánh thua, đặc biệt là thua trong tay nhân loại bình thường. Nếu không thì trên người Độc Cô Cửu Thiên cũng dính dược vật của Đan Diễm Tâm, gã có thể cảm ứng được Độc Cô Cửu Thiên, gã sẽ không chọn con đường này. Nhưng hết cách, bây giờ nói gì cũng muộn, Đan Diễm Tâm đã đi đường này.

Độc Cô Diệt kiếm quyết là đại chiêu, song sinh tử ngọc thạch1 không kịp né.

- Thiên Thí Trảm!

Đan Diễm Tâm bị đánh bay, lúc trước Vu Nhai không giết được gã thì bây giờ Độc Cô Cửu Thiên cũng không làm được. Nhưng đằng sau có Vu Nhai, hắn dùng Thiên Thí Trảm chém Đan Diễm Tâm thành nhiều mảnh trong khi Độc Cô Cửu Thiên trợn mắt há hốc mồm.

Độc Cô Cửu Thiên xông lên theo kiếm kỹ, gã nhìn thấy nhẫn kỹ khủng bố của Vu Nhai.

Độc Cô Cửu Thiên ngơ ngác thầm nghĩ:

- Đã chết?

Độc Cô Cửu Thiên mới chạy tới sao Đan Diễm Tâm đã chết? Quá nhanh đi, Đan Diễm Tâm trở nên yếu ớt quá.

- Độc Cô huynh đừng thả lòng, hắn có thể sống lại tại chỗ. Tiếp tục chặn đường đi của hắn.

Độc Cô Cửu Thiên ngây ngốc hỏi:

- Sống lại tại chỗ? Là sao?

thiên tài Độc Cô gia đáng thương hai ngày nay trừ suýt chết ra có rất nhiều điều gã không hiểu. Thì ra sinh ra trong Độc Cô gia cũng có ếch ngồi đáy giếng. Vu Nhai không cần giải thích, bởi vì tốc độ sống lại của Đan Diễm Tâm siêu nhanh, biểu thị một lần cho Độc Cô Cửu Thiên thấy.

Độc Cô Cửu Thiên tưởng đâu gặp quỷ. Chẳng lẽ Đan Diễm Tâm tùy thân mang theo Quang Minh thần thuật?

- Giết tiếp đi, không tin giết hắn trăm lần, ngàn lần vẫn không chết!

Độc Cô Cửu Thiên còn biết nói gì đây? Gã như rối gỗ, Vu Nhai nói cái gì thì làm cái đó.

Độc Cô Cửu Thiên phối hợp Vu Nhai tiếp tục tàn sádt Đan Diễm Tâm. Sống lại là giết, lại sống lại giết. Song sinh tử ngọc thạch1 bị vây công hoàn toàn không có sức đánh lại, gã bị giết mấy lần. Đan Diễm Tâm rất muốn không cam lòng cuồng rống nhưng hết cách, gã bị giết liên tục, khí thế yếu dần. Nhưng Đan Diễm Tâm phải sống lại, loại thuật pháp này nếu không làm nhanh thì sẽ mất hiệu quả.

- Cái kia, ngươi tên Tiểu Hắc đúng không? Ngươi có thể dùng vuốt đâm ta một cái được không?

Cách trận đồ sát máu me không xa, Tiểu Hắc, Tạp Đức thiếu gia ngây ngốc đứng trên một thân cây quan sát. Tiểu Hắc rất lo cho Vu Nhai, nó là ma thú nghịch thiên không chừng sẽ giúp ích được gì, nên nó kéo Tạp Đức chạy tới đây. Tạp Đức không muốn chút nào, nhưng gã chống cự không có hiệu quả, bây giờ gã chỉ là tù binh.

Kết quả Tạp Đức thiếu gia trông thấy hình ảnh tàn nhẫn trên, cũng đảo điên suy nghĩ của gã.

- A! Cha nó, ngươi đâm thật sao?

- Chít chít!

Tiểu Hắc rất vui lòng đáp ứng yêu cầu của Tạp Đức thiếu gia, gã đau muốn khùng. Nhưng rất nhanh Tạp Đức dời sức chú ý sang chuyện khác.

Mặt Tạp Đức thiếu gia như đưa đám nói:

- Thì ra không phải nằm mơ, nhưng chúng ta thật sự không xuyên đến thế giới khác sao?

Cộp cộp cộp cộp!

Tiểu Hắc không trả lời Tạp Đức thiếu gia, vì nó nghe thấy tiếng vó ngựa nặng nề từ xa vọng lại. Tiểu Hắc quay sang nhìn, trông thấy hàng trăm con ma thú hình dạng như ngựa màu xanh đạp vó chạy tới, mục tiêu là chỗ Vu Nhai.

- Chít chít!

Tiểu Hắc giật nảy mình. Rất nhanh xảy ra hình ảnh khiến Tiểu Hắc, Tạp Đức thiếu gia trợn mắt há hốc mồm.

- Cha nó, các huynh đệ, nuốt sống hắn đi! Nuốt trọn những phần thịt nát này, ta chống mắt xem hắn làm sao sống lại tại chỗ!

Vu Nhai giết Đan Diễm Tâm đến mất kiên nhẫn, tuy hắn biết loại thuật pháp này chắc chắn có điểm yếu nhưng hắn tạm thời không có cách nào ngăn ản gã trọng sinh. Cổ Duệ chi dân biến thái, không biết hắn đã giết Đan Diễm Tâm bao nhiêu, cứ kéo dài thế này sẽ có biến cố xảy ra.

Nếu vậy thì để thú thân thích của Xích Thố tiêu hóa Đan Diễm Tâm đi.

- Grao!

Thú thân thích của Xích Thố nghe lệnh của Vu Nhai xông lên ngay, nuốt Đan Diễm Tâm bị chém vụn. Giờ thì Đan Diễm Tâm hoàn toàn biến mất, không còn một mẩu.

- Grao! Grao grao grao!

Tự nhiên ăn nhiều đồ ôi thiu thì sẽ bị tiêu chảy, những thú thân thích của Xích Thố ăn thịt vụn Đan Diễm Tâm khó chịu gầm rống, người bốc cháy. Nhưng lúc này Vu Nhai không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể mong chờ vào khả năng tiêu hóa của thú thân thích của Xích Thố. Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên ở bên cạnh sẵn sàng tùy thời chiến đấu đấu tiếp.

Sự thật chứng minh khả năng tiêu hóa của thú thân thích của Xích Thố rất mạnh.

Đốt cháy một lúc sau các thú thân thích của Xích Thố bình tĩnh lại, những thú thân thích của Xích Thố ăn thịt vụn Đan Diễm Tâm thì như chiến đấu ba ngày ba đêm, chúng nó mệt nằm sấp xuống.

Tóm lại sau hai ngày dài rốt cuộc Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên đã tiêu diệt kẻ thù khủng bố.

- Phù.

Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên nhìn thú thân thích của Xích Thố trước mặt mình, chờ thật lâu, đợi khi Tiểu Hắc, Tạp Đức thiếu gia từ phía sau chạy ra mới thở phào nhẹ nhõm. Tất cả có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Qua một lúc lâu Tạp Đức thiếu gia bình tĩnh lại, gã bỗng hỏi:

- Vu . . . Vu Nhai đại ca, có thể nói cho ta biết có phải chúng ta xuyên qua thế giới khác không?

Tạp Đức thiếu gia chưa từ bỏ suy nghĩ kỳ lạ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.