Triệu Hoán Thần Binh

Chương 641: Chương 641: Liễu Mị Nhi.




Cảm giác kia lại đến, lần này vì cách rất gần nên dao động huyền khí trong cơ thể Vu Nhai càng rõ ràng hơn. Vu Nhai lập tức vận đệ ngũ trọng Thần Huyền Khí Điển, hắn lấy Thần Huyền Khí Điển ra, vẫn là lấy chủ huyễn ảnh làm trung tâm, huyễn ảnh mập mờ. Vu Nhai đột nhiên thấy rõ bên trong có thêm một thứ.

Một hơi thở to lớn, nếu kêu Vu Nhai bình luận thì đây là khí chất lòng lo thiên hạ.

Lòng lo thiên hạ?

Vu Nhai nghĩ đến đây thầm lắc đầu. Có lẽ đây là một cách đột phá nhưng không thích hợp với Vu Nhai.

Lo thiên hạ cái đầu!

Nhưng Vu Nhai không biết làm sao để đến đỉnh Huyền Khí Thần Điển, hắn thấy khó hiểu.

Đặc biệt là Vu Nhai từng nhờ cảm giác này đạt đến đệ nhị cảnh giới hoàng binh sư.

Trước kia Thần Huyền Khí Điển thường sẽ hoàn toàn diễn biến huyễn ảnh khi đạt đến cực hạn, ví dụ linh Ý Thiên Hàng khi dó diễn biến tơ huyền khí giúp Vu Nhai có mục tiêu, nhưng bây giờ thì không. Vu Nhai nhìn huyễn ảnh mờ ảo, rối rắm.

- Cha nó, Độc Cô Nhai huynh đệ, ngươi đang làm gì? Nhìn xem ngươi, ngươi thật là . . . Ngươi kêu đại ca nói sao đây?

Đang lúc Vu Nhai rối rắm thì nghe Trầm Lâm Trúc bên cạnh khoa trương kêu lên. Vu Nhai ngơ ngác ngẩng đầu, từ khi nào trong Ngự Hương viên đầy rẫy người, dường như dạ hội sắp bắt đầu.

Bộ dạng Vu Nhai mờ mịt làm người lúc trước hơi nghi ngờ hắn hoàn toàn yên lòng. Cái tên này đúng là đồ ngốc, lúc nào rồi còn ung dung nhìn gì, bộ dạng hắn như vậy làm sao nghi ngờ hắn trà trộn vào?

Vu Nhai không nghĩ ra, tạm gác một bên, hắn cất Thần Huyền Khí Điển đi.

Người xung quanh chợt rống to:

- Thất hoàng tử, Tam công chúa đến! Thất hoàng tử, Tam công chúa đến!

Bọn họ vội vàng đứng dậy, Trầm Lâm Trúc cũng vậy.

Trầm Lâm Trúc thấy Vu Nhai ngơ ngác thì giục:

- Độc Cô Nhai huynh đệ mau đứng lên, tuy tính tình Thất hoàng tử, Tam công chúa hiền hòa nhưng phải làm lễ nghĩa cần có. Dù trong lòng ngươi có kiêu ngạo cỡ nào thì bên ngoài phải giả bộ cung kính.

Trầm Lâm Trúc nói câu cuối rất nhỏ tiếng, Vu Nhai bắt giữ điều gì rồi lại để vụt mất.

Trầm Lâm Trúc nhìn Vu Nhai ngơ ngác một lúc lâu mới đứng dậy, gã đồng tình nhìn hắn. Cái tên này tu luyện ngớ ngẩn, không đơn giản là chân chất, không biết nên nói cái gì. Trầm Lâm Trúc quyết định tìm cách dạy dỗ Vu Nhai lại.

- Kính chào Thất hoàng tử, Tam công chúa . . .

Cuối cùng Thất hoàng tử, Tam công chúa đã đến, đều là thiếu nữ, thiếu niên trẻ tuổi. Từ người Thất hoàng tử, Tam công chúa có khí chất cực kỳ cao quý, mười người trẻ tuổi theo sau cũng anh khí khiếp người.

Thất hoàng tử mỉm cười nói:

- Không cần khách sáo, mọi người là bạn cùng lứa, ở chung bình đẳng là được.

Thất hoàng tử nhìn người sau lưng mình, nói:

- Chắc tất cả thắc mắc nhưng người phía sau ta? Ha ha, có lẽ thiên địa nghe thấy thánh hội kế hoạch thần binh Huyền Thần điện mấy hôm nay đúng không? Những cao thủ trẻ sau lưng ta là người tham gia thánh hội lần này.

Ồn ào!

Toàn trường xôn xao. Người trẻ tuổi đế đô thường nghe nói về thánh hội. Các cao thủ trẻ của các đại hành tỉnh đều rất giỏi, ai nấy không phục, hôm nay gặp mặt và còn là Thất hoàng tử dẫn đến dạ hội Ngự Hương viên.

- Hai vị này là Quan Vân Long, Quan Vân Liên của Quan gia Đao vực.

Thất hoàng tử giới thiệu cho mọi người biết. Vu Nhai còn đang suy nghĩ về tia linh cảm nên không phát hiện tiểu thư Quan gia này chính là người từng có gút mắt với hắn, tức là chủ nhân trước của Tiểu Thúy.

Mọi người hành lễ, tuy có chứa địch ý nhưng xem như nể mặt Thất hoàng tử, Tam công chúa. Tiếp theo là Doãn gia thương vực, Hô Diên gia tiên vực, Tôn gia Côn vực. Đúng vậy, chỉ có bốn cao thủ thượng lục tỉnh, không có người trung lục tỉnh, cũng không có Kiếm vực, Tiễn vực. Thất hoàng tử, Tam công chúa giải thích là người Kiếm vực chưa đến, bọn họ có mời người Tiễn vực nhưng tiếc là trong cuộc so đấu Tiễn vực thua Bắc Đẩu phế vật, cảm thấy mất mặt nên không đến dạ hội.

- Bắc Đảu hành tỉnh đánh bại được Tiễn vực, vực, chẳng lẽ mặt trời mọc lên từ phía tây sao?

Giới thiệu xong dạ hội chính thức vén màn. Rượu và thức ăn mang lên, đủ loại giao lưu chào hỏi, tâm đắc võ học, công pháp tu luyện, các tin nhiều chuyện, biểu diễn ca múa.

Thất hoàng tử đi khắp nơi giao lưu, không phải gã muốn giao lưu tâm đắc mà là tình cảm. Từ bây giờ Thất hoàng tử chuẩn bị cho cuộc giành ngôi, thu mua lòng người. Con cháu gia tộc lĩnh chủ bốn hành tĩnh cũng giao lưu với người đế đô, nhưng đối thoại hơi gượng gạo.

Mọi thứ không liên quan đến Vu Nhai, hắn chìm trong suy nghĩ, rối rắm muốn chết. Vu Nhai nghe đám người Trầm Lâm Trúc nhắc đến Bắc Đầu thì lắc đầu, thoát khỏi suy tư. Vu Nhai quyết định nghe đối thoại của mọi người để tìm linh cảm.

- Đúng vậy! Bắc Đầu? Sao có thể?

- Đúng rồi, các ngươi nói Bắc Đầu hành tỉnh là ở đâu? Sao ta chưa từng nghe nói?

Có người không biết Bắc Đầu hành tỉnh, làm người ta không biết nên nói cái gì. Bắc Đầu hành tỉnh không được người xem trọng, Vu Nhai chỉ biết im lặng nghe. Vu Nhai sẽ không nói: Ta đến từ Bắc Đầu hành tỉnh, là ta xử lý Tiễn vực hành tỉnh.

Có người nghi hoặc hỏi:

- Phải rồi, sao Thần Tượng hành tỉnh không đến? Theo lý thì Thần Tượng hành tỉnh cũng trong số được mời mới đúng.

Tuy Thần Tượng hành tỉnh không phải thượng lục tỉnh nhưng địa vị rất cao, được tôn trọng.

Vấn đề này thật khó trả lời, trừ phi đi hỏi Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử mở miệng nói:

- Các vị, cảm tạ tất cả ủng hộ. Chỗ ta có mấy món đồ không tệ định đưa ra cho mọi người giám định. Nói thật là ta cũng không biết chúng là cái gì, nhiều danh gia không nhìn ra được, không biết có tác dụng gì. Nếu ai có thể phá giải thì sẽ tặng nó cho người đó.

Đúng như lúc trước Trầm Lâm Trúc nói, Thất hoàng tử thật sự lấy mấy món đồ tốt đến khoe, gã không biết là phá giải lai lịch, tác dụng của đồ vật là sẽ sở hữu nó.

Vu Nhai hoàn toàn không suy nghĩ chuyện hoàng đạo vô cực nữa, chuyện tu luyện đôi khi thuận theo tự nhiên càng tố thơn. Có bảo bối tất nhiên phải nhìn xem, Vu Nhai không biết có thứ gì khiến Thôn Thiên kiếm vừa lắm không.

Vu Nhai biết Thất hoàng tử đang thu mua lòng người, chuyện này không liên quan gì hắn.

Thất hoàng tử lấy một móng vuốt ra, lên tiếng:

- Đây là một móng vuốt ma thú, tiếc rằng không biết là vuốt của ma thú nào. Có cao thủ từng kiểm nghiệm đó là vuốt ma thú có huyết mạch cực kỳ cao quý, nếu ai biết thì sẽ tặng cho người đó.

Có người hầu đưa cho mọi người xem. Móng vuốt đặt trong cái hộp trong suốt, dưới ánh đèn tỏa sáng rực rỡ.

Móng vuốt vừa xuất hiện bốn phía yên lặng, chỉ có trong cơ thể Vu Nhai là náo nhiệt.

Khắc Liệt Luân Tư kích động nói:

- Vu . . . Vu tiểu tử, đây là móng vuốt thiên thần cự tích. Mau, mau nói ra định, phải có được nó!

Vu Nhai bóp nát giấc mơ của Khắc Liệt Luân Tư:

- Bây giờ ta không hộ khẩu, ngươi kêu ta ra ngoài tìm chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.